Giang Mi Ảnh hoảng sợ, cô mơ hồ nhớ lại những chuyện tối qua, nhưng chỉ là những đoạn ngắn vụn vặt. Điều này khiến cô cảm thấy tồi tệ, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Hơn nữa Hàn Đống nói câu vừa rồi là có ý gì, cô ngại hỏi, mà người này cũng chán ghê, cô không hỏi liền không hé răng một chữ.
Cô làm cái gì hả! Cô không biết mà!
Giang Mi Ảnh lén quan sát sườn mặt Hàn Đống đang rửa bát, thầm suy đoán anh đang nghĩ gì.
Có lẽ do ánh mắt của Giang Mi Ảnh tập trung quá mức thành quá nóng bỏng, Hàn Đống cảm nhận được một ánh mắt rực cháy đang nhìn chằm chằm mình không buông.
Anh đặt bát đũa đã rửa sạch sẽ lên giá, hỏi mà không quay đầu lại: “Có chuyện gì thế?”
Giang Mi Ảnh ngồi bó gối trên ghế bàn máy tính, chân trần đặt lên đệm ghế, hàm hồ hỏi: “Bao giờ anh định về?”
Hàn Đống quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhướng một bên mày hỏi: “Muốn đuổi tôi đi?”
Giang Mi Ảnh vội vàng phủ nhận: “Không phải… Em rất biết ơn anh đã chăm sóc em tối qua, hôm nay lại còn nấu bữa sáng cho em, giúp em rửa bát…”
Hàn Đống lau khô tay, chống một tay lên trên mặt bàn, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt của Giang Mi Ảnh.
“Chỉ là em tò mò… Hai ngày anh nghỉ ngơi có việc gì phải làm không. Nếu có… Anh cứ đi trước đi, đừng phí thời gian ở đây với em.” Giang Mi Ảnh trong nghĩ một đằng ngoài nói một nẻo.
Thật ra trong lòng cô cũng không mong Hàn Đống sẽ rời đi, cô quay về Phù Thành này hơn nửa năm, trừ bố mẹ ra chưa từng có ai khác bước vào căn hộ chung cư này, vậy mà bây giờ người đàn ông cô thích đang rửa ray nấu canh cho cô tại đây.
Đương nhiên Giang Mi Ảnh không muốn anh rời đi, chỉ mong được ở bên anh cả đời.
Hàn Đống đi đến bên ban công, ngồi xuống chiếc sô pha lười mà anh nằm không ngủ được cả đêm qua, toàn bộ phần lưng chìm sâu vào trong đệm sô pha êm ái, không tìm được điểm tựa. Đây chính là cái đã là cho Hàn Đống thức trắng đêm qua —— nó quá khó chịu.
Hai con mắt thâm trầm của anh nhìn Giang Mi Ảnh chăm chú, hỏi: “Em thật sự muốn tôi về sao?”
Ánh mắt Giang Mi Ảnh xao động: “Tại sao không để anh về được chứ?”
Hàn Đống chống khuỷu tay lên đầu gối, thẳng lưng, hỏi toẹt với Giang Mi Ảnh: “Mi Ảnh, em có bạn trai không?”
Giang Mi Ảnh trừng to hai mắt, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
Hàn Đống đã từng bởi vì quá trầm tính ít nói, không chịu biểu đạt lòng mình mà bỏ lỡ người anh thích. Nhưng anh không ngốc, anh cảm nhận được Giang Mi Ảnh có ý với anh.
Bởi vậy anh không che giấu ý định của mình chút nào.
Từ tai đến cổ Giang Mi Ảnh đều đỏ rực, chỉ thiếu nước đầu bốc khói.
“Không…” Cô nhỏ giọng trả lời, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.
Hàn Đống nhếch khóe miệng, đang định hỏi câu tiếp theo, điện thoại anh đột nhiên đổ chuông như búa đòi mạng.
Hàn Đống nhíu mày, nhìn thoáng qua tên người gọi, là Trịnh Lâm Thiên, anh lại nhìn Giang Mi Ảnh, sau đó đi ra ban công, tiếp điện thoại.
Giang Mi Ảnh tức khắc khẽ thở phào, hai tay che lại khuôn mặt nóng ran, xoa dịu tâm trạng.
Tự nhiên Hàn Đống hỏi cô có bạn trai không là có ý gì?
Hàn Đống ra đến ban công, nhận điện thoại, vừa mới nói một tiếng “Alo” với Trịnh Lâm Thiên, đã nghe thấy Trịnh Lâm Thiên kêu to “Quang quác quang quác” ở đầu bên kia.
Hàn Đống giơ điện thoại xa khỏi tai, nhíu mày, chờ tiếng đầu kia nhỏ đi, anh mới hỏi: “Chú kích động thế làm cái gì?”
Trịnh Lâm Thiên bình tĩnh lại, thở hồng hộc nhỏ giọng hỏi Hàn Đống: “Sư phụ, tối hôm qua anh không trở về, anh ở chỗ của chị Giang à?”
“Ừ.”
Giọng Trịnh Lâm Thiên có vẻ rất căng thẳng: “Sư phụ, hiện tại chị Giang có ở bên cạnh anh không?” Cậu hỏi rất cẩn thận, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ cuộc điện thoại bị người khác nghe thấy.
Hàn Đống quay đầu lại nhìn trong phòng, Giang Mi Ảnh ngồi trên ghế máy tính, tập trung chơi máy tính.
“Không.”
“Phù ——” Trịnh Lâm Thiên nhẹ nhàng thở phào, sau đó thần bí nói với Hàn Đống, “Sư phụ, lúc trước không phải có nói chuyện với chị Giang, chị ấy nói mình học ở Phù Thành sao?”
“Sư phụ anh lên tiếng đi chứ!” Trịnh Lâm Thiên nôn nóng giục.
“À. Sau đó thì sao?” Hàn Đống cạn lời tiếp.
“Thì… Tối qua, chị Giang ở cửa hàng chúng ta như vậy, không phải chị ấy tham gia họp lớp trở về à? Nên em tò mò, tại sao chị Giang lại khổ sở như vậy?” Nói xong, Trịnh Lâm Thiên lại trầm tư.
Hàn Đống đợi một lúc lâu, biết Trịnh Lâm Thiên hy vọng mình đáp lời, đành phải “Ừ” một tiếng.
Lúc này Trịnh Lâm Thiên mới tiếp tục nói: “Sau đó á, thì em tò mò, em hơi tò mò nên lên Baidu tìm kiếm chị Giang…”
Hàn Đống cảm giác trán mình căng cứng, Trịnh Lâm Thiên đúng là nhạt nhẽo. Cậu ta lớn tướng hai mươi tuổi đầu rồi thế mà còn làm loại chuyện nhạt nhẽo như tìm kiếm tên người khác trên Baidu này.
“Em tìm được rất nhiều bài đăng có tên Giang Mi Ảnh!” Giọng điệu Trịnh Lâm Thiên lập tức cao vống. Hàn Đống kéo cửa ban công lại, sợ giọng Trịnh Lâm Thiên vang quá, bị Giang Mi Ảnh nghe thấy tiếng.
Giang Mi Ảnh ở trong phòng, khó hiểu nhìn về phía ban công, Hàn Đống quay lưng về phía cô, không biết đang nói chuyện gì.
Tiếng Trịnh Lâm Thiên đột nhiên trở nên rất yếu đuối: “Anh có biết là bài đăng về cái gì không?”
Hàn Đống đột nhiên nhớ lại tối qua, lời Giang Mi Ảnh nói lúc uống say.
“Anh đã từng, thử tìm tên mình, ở trên mạng bao giờ chưa?”
“Em đã thử.”
“Anh có thể tra chút. Tra Giang Mi Ảnh, sẽ ra rất nhiều tin tức. Tuy đã qua bốn năm năm rồi, nhưng lịch sử tin tức sẽ không bị xóa đi.”
Hàn Đống không biết là dạng tin tức gì, nhưng anh mơ hồ đoán được.
Thứ có thể khiến Giang Mi Ảnh suy sụp, đổ bệnh, thậm chí suýt chút nữa nhập ICU… Hẳn phải làm người ta tuyệt vọng cỡ nào.
Trịnh Lâm Thiên không chờ Hàn Đống đáp lời, tiếp tục nói bô bô: “Sư phụ, thật sự nó làm em sợ đến nhảy dựng, tìm tên chị Giang thôi thế mà ra nhiều thứ ghê rợn như vậy…”
Hàn Đống khẽ nói: “Không cần nói cho anh.”
“Thứ… Gì?” Trịnh Lâm Thiên ngây người, lúc lâu sau mới thận trọng hỏi: “Sư phụ, anh không tò mò sao?”
Hàn Đống dựa cánh tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí ấm áp, bầu trời xanh thẳm, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông, ánh mắt trời vừa phải, không chói mắt.
Tất nhiên là anh tò mò, nhưng anh không muốn nghe bất cứ lời nào không tốt về Giang Mi Ảnh từ miệng của Trịnh Lâm Thiên.
“Nhưng anh không muốn nghe chú nói chuyện của cô ấy. Anh muốn tự mình tìm hiểu.”
Trịnh Lâm Thiên sợ hãi một hồi, nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy… Sư phụ, em chia sẻ link web cho anh nhé?”
Hàn Đống suy nghĩ: “Ừm, gửi anh đi.”
“Ờm… Chủ yếu là bài đăng Tieba cũ… Bài đăng từ bảy năm trước. Thật sự rất đáng sợ! Còn có… Em tìm được một người dùng Zhihu tên là ‘school police’… Phát âm thế đúng không nhỉ? Bài viết của người dùng này, khả năng là có liên quan đến những việc kia… Có vẻ rất khổ sở, sư phụ anh xem đi.” Trịnh Lâm Thiên nói một cụm tiếng anh sứt sẹo, sau đó giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
Hàn Đống cất tiếng, nói với Trịnh Lâm Thiên bằng một giọng điệu nghiêm túc: “Bất kể chú nhìn thấy tin tức gì, mong chú có thể sử dụng những gì mình thấy, nghe và cảm nhận được để nhìn nhận con người và sự việc một cách đúng đắn khách quan.”
Tuy Trịnh Lâm Thiên làm người không đứng đắn, nhưng dưới dự bồi dưỡng của Hàn Đống, tam quan của cậu vẫn rất đúng đắn. Cậu nghiêm túc trả lời: “Vâng, em biết rồi, sư phụ. Em còn mong sau khi anh đọc được bài viết đấy, cũng đừng có thành kiến với chị Giang ấy…”
“Chú nghĩ anh là ai?” Hàn Đống chế nhạo một tiếng.