Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 29: Cái này gọi là chiến lược hoãn binh




Edit: Vinamilk
Beta: cầm thú

Ngay từ đầu Hoắc Đông Lưu nói người mà Lăng Hiểu yêu là hắn, Tả Việt đương nhiên không hề tin.

Nhưng sau khi trải qua biến cố vừa rồi...

Tả Việt có chút tin rồi.

Có điều...

"Lăng sư muội, ta muốn nghe muội giải thích rõ ràng với ta!"

Tả Việt nhìn chằm chằm Lăng Hiểu như cũ.

Hai người tuy chưa từng thề non hẹn biển, nhưng toàn bộ Tu Chân giới đều biết đến hôn ước của bọn họ, Tả Việt muốn một lời cụ thể, ít nhất......

Hắn phải biết được rốt cuộc trong lòng Lăng Hiểu đang nghĩ như thế nào.

Bên này Lăng Hiểu đang định rút lui, lại bị Tả Việt kêu lên lần nữa.

Lăng Hiểu: Toàn thế giới đều cảm thấy ta và Hoắc Đông Lưu có qua lại, nhưng ta thật sự rất vô tội nha!

Không chỉ Tả Việt, người của Lăng Thiên Kiếm Tông lúc này đều đang vô cùng tức giận, bọn họ vội vàng đứng dậy xung quanh Lăng Hiểu, để nàng đứng ở trung tâm.

"Thanh Ngọc tiên tử, ngươi cùng cái tên Hoắc Đông Lưu này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

"Hôm nay, ngươi nhất định phải cho Lăng Thiên Kiếm Tông chúng ta một cái công đạo."

Lăng Hiểu lập tức cảm thấy cái đầu của mình như muốn nổ tung.

Công đạo cái gì mà công đạo?

Quan hệ của nàng với Hoắc Đông Lưu ấy à?

Chính là mối quan hệ giữa ăn cướp với kẻ bị cướp nha!

Lăng Hiểu đang vô cùng buồn bực, đột nhiên từ cấm địa của Lăng Thiên Kiếm Tông truyền đến một cỗ hơi thở phi thường khủng bố.

Đây là......

Lão quái Độ Kiếp kỳ!

Hóa ra đại chiến mấy ngày nay rốt cuộc vẫn quấy rầy đến vị thái thượng trưởng lão đang bế quan kia của Lăng Thiên Kiếm Tông!

"Nguy rồi! Đi mau!"

Lăng Hiểu cảm giác được bầu không khí nguy hiểm nồng đậm.

Lúc này nàng cũng mặc kệ việc phải rửa sạch tội danh của mình, ngay lập tức xoay người lôi kéo Hoắc Đông Lưu cùng chạy.

Không có cái gì quan trọng bằng mạng nhỏ nha!

"Ngăn bọn họ lại!"

Tông chủ Lăng Thiên Kiếm Tông quát to một tiếng, đáng tiếc tốc độ của Lăng Hiểu và Hoắc Đông Lưu cực kì mau lẹ, chỉ có Tả Việt Mới có khả năng đuổi kịp thân ảnh của họ.

"Tả sư huynh, huynh đừng ép ta phải ra tay với huynh!"

Lăng Hiểu lại lần nữa triệu hồi Hàn Sương kiếm của mình, kiếm khí mang theo hàn ý, đóng băng giày của Tả Việt, nhưng bị công phu của Tả Việt phá giải chỉ trong một chiêu thức.

Hắn không tiếp tục đuổi theo, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Sương kiếm bay xa dần, thân ảnh của Lăng Hiểu với Hoắc Đông Lưu lướt qua trong giây lát.

Lăng sư muội......

Tả Việt không biết cái gì là tình, cũng không biết cái gì là đau.

Hắn chỉ cảm thấy, giờ khắc này, trái tim của mình có chút khó chịu.

... ... ...

Lăng Hiểu lôi kéo Hoắc Đông Lưu, trong giây lát đã chạy ra xa trăm dặm, chỉ là nàng vẫn không dám thả lỏng, dù sao đối phương cũng là Độ Kiếp kỳ đại năng, cho nên Lăng Hiểu không dám giảm tốc độ, tiếp tục bay nhanh về phía trước.

"Vì sao chúng ta lại phải chạy trốn? Kỳ thật nếu như ta vận dụng bí thuật vẫn có thể đánh một trận ra trò với Độ Kiếp kỳ đấy!"

Hoắc Đông Lưu có chút khó hiểu hỏi Lăng Hiểu một câu, còn theo bản năng mà khoe ra một chút chiến lực của mình.

"Câm miệng!"

Lăng Hiểu trừng mắt, liếc Hoắc Đông Lưu một cái: "Gì mà trốn với không trốn, cái này gọi là chiến lược hoãn binh, ngươi thì biết cái gì!"

Hoắc Đông Lưu: ...

Được rồi.

Vợ nói cái gì cũng đúng hết.

Hai người một đường chạy trốn, à không, là một đường thực thi chiến lược hoãn binh lùi về sau khoảng mấy ngàn dặm, Lăng Hiểu cuối cùng cũng có thể yên lòng, lúc này mới có thời gian dừng lại hít thở sâu.

"Ngươi theo ta quay về núi Thiên Âm đi."

Lúc này Hoắc Đông Lưu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Hiểu: "Chính đạo không dung chứa nàng, nhưng vẫn còn ta, ta bảo vệ nàng."

"Ai."

Lăng Hiểu thở dài một hơi.

Tội gì tới mức này?

Nàng lúc ấy thật không nên ra tay, thế thì lúc này tay cũng sẽ không thiếu đến như vậy!

Nhưng bây giờ cho dù nói cái gì thì cũng muộn rồi, Lăng Hiểu cũng chẳng phải là người thích hối tiếc.

"Núi Thiên Âm cũng không an toàn, người của Lăng Thiên Kiếm Tông chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho ngươi, ngươi còn chỗ trú thân nào khác không, chi bằng chúng ta trước tiên hãy lánh đi một thời gian. Ngoài ra, ta còn hai đồ đệ ở bên ngoài, ta muốn mang bọn họ đi cùng."

Trước khi ra khỏi cửa, Lăng Hiểu đã sớm truyền âm cho Tiểu Tuyết, lệnh cho nó đưa Lạc Vô Tình cùng Cố Tuyết Dao rời khỏi Thiên Diễn Tông, tìm một địa phương an toàn giấu chúng đi, chờ đợi thời cơ.

Hiện tại, hẳn là bọn họ đã được giấu ở một nơi thực sự an toàn, phải không?