Edit: cầm thú
"Kiếp nạn của sư môn có lẽ đã được ông trời sắp đặt, một mình sư tôn cũng không xoay chuyển được cái gì đâu."
Cố Tuyết Dao có chút không muốn nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, thế giới này xảy ra rất nhiều vấn đề, rất nhiều tình huống trong kịch bản đã thay đổi, nhưng nói chung cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nhiệm vụ của Cố Tuyết Dao.
Dù sao...
Hiện tại nàng đã càn quét viên mãn độ hảo cảm của Lạc Vô Hận rồi.
Là một nhiệm vụ giả, một khi nàng hoàn thành nhiệm vụ, coi như không còn liên quan gì với thế giới này rồi.
Chỉ là...
Ở chung với Lăng Hiểu mấy năm, Cố Tuyết Dao cảm thấy cực kì thoải mái, hiện tại nàng biết Lăng Hiểu muốn đi chịu chết, bảo nàng sao có thể không ngăn cản chứ?
"Sư tôn người không vì bản thân, cũng nên nghĩ tới Hoắc môn chủ, nếu sư tôn gặp chuyện không may, vậy Hoắc môn chủ ngài ấy..." Cố Tuyết Dao muốn nói lại thôi.
Ba năm này, Ma môn cũng gặp không ít đả kích, thậm chí bị phân chia.
Hiện tại Hoắc Đông Lưu đã không còn quản lý bất cứ thứ gì trong Ma môn, giống như một lòng hắn đặt hết trên người Lăng Hiểu.
Nếu như Lăng Hiểu gặp chuyện gì không may, Hoắc Đông Lưu sẽ khoanh tay đứng nhìn chắc?
"Ta không biết hắn sẽ chọn như thế nào, nhưng ta đã quyết định con đường của mình rồi."
Giọng nói Lăng Hiểu nhàn nhạt, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
Lăng Hiểu không hi vọng Hoắc Đông Lưu vì mình mà đi chịu chết.
Nhưng mà... nếu nàng có thể thuyết phục hắn, hắn sẽ không gọi là Hoắc Đông Lưu nữa!
Trần gian thăng trầm bốn trăm năm.
Nàng chỉ là khách qua đường, nhưng cũng là người trong cuộc.
Hôm nay, nàng không muốn nghĩ bản thân là một NPC.
Nàng muốn mình chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Diễn Tông mà thôi.
Một đệ tử vì tông môn, sẵn sàng đi chịu chết.
"Đối với tu sĩ mà nói, nói chuyện tình cảm, thật sự là điều xa xỉ."
Lăng Hiểu bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Dao ---
Từ lúc bắt đầu, hai người bọn họ đã không giống nhau rồi.
Cố Tuyết Dao tới vì tình yêu, tình yêu là nhiệm vụ của nàng, hoàn thành nhiệm vụ liền có thể thoát ra trở về.
Thế giới này đối với nàng mà nói, chỉ là một đoạn ngắn trong những lần trải nghiệm mà thôi.
Nhưng đối với Lăng Hiểu mà nói, thân là một người sinh trưởng trong Tiên giới, toàn bộ thế giới này, chính là một đời một kiếp của nàng.
Lăng Hiểu không thể thuyết phục bản thân đi yêu người kia, nhưng cũng từng gặp gỡ vài nam nhân.
Cái gì mà kịch tình an bài? Cái gì mà tình kiếp trời định?
Lăng Hiểu chỉ biết là, nàng và Hoắc Đông Lưu đều có thịt có máu, là người có tình, không phải một đạo cụ để cho kịch tình tùy ý khống chế sắp xếp.
Nếu chấp nhận rồi làm theo kịch tình bố trí... đối với hai người mà nói cực kì không công bằng!
"Sư tôn!"
Cố Tuyết Dao vẫn đứng một bên, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thực sự nghiêm túc của sư tôn mình, nàng muốn nói gì đó, nhưng Lăng Hiểu khoát tay áo: "Đã khuya rồi, con nên trở về nghỉ ngơi sớm đi! Tuyết Dao, sau này, con phải coi chừng đại sư huynh, còn nữa, phải sống thực tốt, thực hạnh phúc."
Lăng Hiểu sâu xa nhìn Cố Tuyết Dao một cái, lập tức không do dự xoay người rời đi.
Sinh ly tử biệt gì gì đó, thật sự không thích hợp với Lăng Hiểu.
Nàng có chút không nhịn được muốn hủy bỏ kế hoạch đã định rồi.
Không được, nhanh quay về ăn uống nhiều đồ ngon để tu bổ tinh thần đau khổ của bản thân mới được.
Từ rừng cây rời đi, bóng dáng Lăng Hiểu khóe léo tự nhiên bay về động phủ.
Nơi này là phòng của nàng, còn chưa vào gian phòng, Lăng Hiểu liền ngửi thấy mùi thịt ---
Oa?
Thịt kho tàu!
Lăng Hiểu vội vàng đẩy cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy Hoắc Đông Lưu ngồi bên bàn mỉm cười nhìn nàng.
"Nhiều đồ ăn ngon như vậy?"
Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Hoắc Đông Lưu một cái, toàn bộ tinh thần đều bị đồ ăn ngon trên bàn hấp dẫn.