"Hiện tại quán cơm của nhà Tri Sùng do tiểu quái vật nấu cơm rồi!"
Tin tức này cơ hồ trong một khoảnh khắc liền truyền khắp nội viện cùng ngoại viện của Vu Gia Bảo.
"Ủa tại sao vậy? Tri Sùng đâu?"
"Nghe nói là luyện công gặp biến cố gì đó, chắc là đang bế quan tu luyện"
"Trời ơi, mệnh của Tri Sùng thật đúng là.."
"Đúng vậy, năm đó Tri Sùng mới vừa lấy được giải nhất của Luyện Khí Đại Hội, Bạch Vân Tụ liền cho hắn đeo nón xanh.
Hiện tại thật vất vả Tri Sùng mới nguôi ngoai được, luyện công lại gặp biến cố"
"Ngươi nói thử xem, có khi nào Tri Sùng đắc tội đại đạo không?"
"Này thì khó nói lắm"
"Vậy thôi, không nói cái này, ta đi gọi thử phần cơm hộp, để xem tiểu quái vật nấu cơm ăn ngon không"
"Một đứa bé nhỏ như vậy thì nấu được cơm sao?"
"Biết đâu được, rốt cuộc người ta là tiểu quái vật, so với chúng ta loại này người bình thường thì không giống nhau rồi"
"Ngươi nói cũng đúng, đi, đi xem thử"
Một đám tu sĩ mặt ngoài nói mua cơm nhưng thật ra muốn nhiều chuyện, lảo đảo lắc lư mà cưỡi pháp khí bay đến nhà Tang Tử, trộm nhìn vào bên trong nhà Tang Tử.
Sân nhà được thu thập đến sạch sẽ chỉnh tề, một hàng sáu cái nồi to được bày ra.
Tang Tử - tiểu quái vật đang đứng phía trước một cái nồi to, dưới chân dẫm lên một cái ghế, một tay dùng sức mà xốc xốc cái nồi so nàng còn lớn rất nhiều, một tay khác cầm lấy cái xẻng để xào đồ ăn.
Thịt thú xào đến thơm nức, tản mát ra hương thơm làm người nghe ngửi thấy liền chảy nước miếng.
Tang Tử búng tay một cái, Thái Dương Chân Hỏa ở dưới nồi đang cháy thịnh vượng liền dập tắt.
Tang Tử từ trên ghế nhảy xuống, Tang Du Đồng đứng ở trước nồi, cầm cái xẻng đem thú thịt được xào tốt ở bên trong nồi múc ra bỏ vào hộp cơm được làm bằng trúc.
Hai vị ngoại viện tu sĩ chờ ở một bên, tiếp nhận hộp cơm từ Tang Du Đồng, nhảy lên pháp khí, đi đưa cơm hộp.
Bởi vì Thân Đồ Huyền đang bế quan, Tang Tử sau khi tiếp nhận sinh ý này thì chủ động tuyên bố một nhiệm vụ ở chỗ Vu Ninh Lan, chiêu gọi hai gã ngoại viện tu sĩ chuyên môn đi giao đồ ăn cho khách.
Mà Tang Du Đồng cũng ở trong nhà để trợ thủ cho Tang Tử, thuận tiện nướng một ít điểm tâm làm đồ ăn tráng miệng sau khi ăn cơm hộp.
Vài vị tu sĩ nhiều chuyện đang đứng ở cửa, sau khi nuốt vài khẩu nước miếng, thành một tổ ong mà vọt vào nhà Tang Tử, giơ lên linh thạch muốn Tang Du Đồng đóng gói đồ ăn cho bọn hắn.
Sau khi lấy được đồ ăn, đám tu sĩ nhiều chuyện này cũng không rời đi, liền ngồi xổm ở trong viện nhà Tang Tử, một bên ăn thịt một bên tấm tắc dùng ánh mắt tò mò mà nhìn Tang Tử tiểu quái vật.
Tiểu quái vật Tang Tử sau khi xào sáu nồi đồ ăn xong, liền bắt đầu giúp đỡ Tang Du Đồng đóng gói cơm hộp.
Tư thế tiểu quái vật đóng gói cơm hộp tự nhiên cùng với người bình thường cũng không giống nhau.
Tang Du Đồng một tay cầm hộp cơm không, một tay múc thức ăn ở trong nồi bỏ vào hộp cơm.
Mà tiểu quái vật Tang Tử lại là một tay bưng lên cái nồi, trực tiếp đem đồ ăn trong nồi đổ vào hộp cơm.
Một đám tu sĩ nhiều chuyện một bên ăn đồ ăn Tang Tử nấu, một bên nói thầm ở trong miệng.
"Quái vật"
"Cầm thú"
"Đúng là không phải người mà"
Tang Tử trừu trừu khóe miệng, buông xuống cái nồi trong tay.
"Nương, con làm xong rồi, con đi học nha, phu tử nói hôm nay là ngày đi ký kết khế ước với Tam Túc Kim Ô, hắn bảo con cũng phải đi"
Sau khi Tang Tử thông báo cho Tang Du Đồng xong, liền đeo lên bốn cái huyền thiết hoàn được đặt ở một bên, cõng lên cặp sách, hai chân dùng sức, nhún một cái nhảy lên nóc nhà.
Lại sau đó, Tang Tử tay chân uyển chuyển nhẹ nhàng mà từ nóc nhà nhà mình nhảy qua nóc nhà của nhà hàng xóm, cứ như vậy thoăn thoắt qua lại, từ trên nóc nhà mượn lực, một đường chạy như bay thẳng tới tộc học.
Đúng lúc này, cũng có một tu sĩ khác cưỡi pháp khí bay về hướng tộc học.
Chỉ thấy trên bầu trời có một thanh niên cưỡi pháp khí cùng với trên nóc nhà một loli nhỏ xinh đang chạy như điên.
Hai người cùng nhau tiến về phía trước, tốc độ dường như không khác biệt mấy.
Mấy tu sĩ nhiều chuyện dừng nhai thịt động tác, duỗi tay xoa xoa đôi mắt.
"Ta không nhìn lầm đi? Tốc độ chạy của tiểu quái vật cư nhiên còn có thể đuổi kịp tốc độ của Luyện Khí kỳ tu sĩ khi đang ngự kiếm phi hành ư?"
"Nếu không thì tại sao người ta lại được gọi là tiểu quái vật chứ!" – Người kế bên đã thấy nhiều nên không trách, mà lại vùi đầu ăn tiếp.
"Này, ngươi đừng nói như vậy, tính ra tiểu quái vật này nấu cơm ăn cũng ngon, bên trong thịt một tia tạp chất đều không có, ta ăn đến cảm thấy thoải mái cực kỳ"
"Đúng là việc lạ khó thấy! Ngươi không nhìn thấy lúc nãy tiểu quái vật dùng cái ngọn lửa gì để xào đồ ăn sao?"
"Lửa gì? Nàng chưa bắt đầu tu luyện, không phải dùng lửa phàm của nhân gian, chẳng lẽ là dùng linh hỏa ư?"
"Ngưươi không biết, tiểu quái vật dùng Thái Dương Chân Hỏa đó! Thái Dương Chân Hỏa xào đồ ăn sao có thể có tạp chất được!"
Tu sĩ nhiều chuyện kia nghe được thì cứng động tác, hắn cũng không biết mình nên nói Tang Tử "phí phạm của trời, cư nhiên lấy Thái Dương Chân Hỏa để xào đồ ăn", hay là nên nói "người không có chính thức tu luyện sao có thể từ Tam Túc Kim Ô mượn được Thái Dương Chân Hỏa chứ".
Hắn do dự sau một lúc lâu, lông mày đều không tự giác mà nhíu lại.
Vị tu sĩ đi chung liếc mắt một cái, "Sao không ăn nữa?"
"Tiểu quái vật từ đâu lấy được Thái Dương Chân Hỏa?"
"Đúng là kiến thức của ngươi quá hạn hẹp! Tiểu quái vật từ hai năm trước đã cùng tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước rồi! Vậy nên nàng có thể dùng Thái Dương Chân Hỏa là chuyện lạ sao?"
Vị tu sĩ lắc lắc đầu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu: "Cầm thú"
Một đám tu sĩ tai nghe xong chuyện nhà người ta, bụng lại ăn no, vuốt vuốt bụng tròn, chậm rãi bước ra nhà Tang Tử.
Vừa mới đi qua một cái chỗ rẽ, đoàn người liền gặp phải một vị tiểu cô nương nhìn qua đại khái có mười hai, mười ba tuổi.
Tiểu cô nương xuyên một thân váy dài màu đen, tóc dài ở sau đầu được biên thành một cái bím tóc.
Mặt trái xoan trắng nõn, môi hồng mỏng, biểu tình trên mặt phi thường lãnh đạm.
Vị tiểu cô nương này ngăn lại đám tu sĩ, ngữ khí khách khí, biểu tình lãnh đạm hỏi thăm họ: "Ngài hảo, xin hỏi nhà của Vu Tri Sùng là ở phía trước sao?"
Đám tu sĩ vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn hắc y tiểu cô nương, "Con là?"
"Con là Hình.." - Hắc y tiểu cô nương dừng một chút, tiếp tục nói: "Con là Vu Hàm Yên."
"Vu Hàm Yên?" - Đám tu sĩ mở to hai mắt nhìn, "Con gái lớn của Tri Sùng?"
Thân xuyên hắc y Vu Hàm Yên biểu tình đạm mạc gật gật đầu.
"Con như thế nào đột nhiên đã trở lại? Nga, đúng rồi, chút xíu đã quên, con năm nay cũng đã mười hai, đã đến tuổi cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước" - Tu sĩ nhiều chuyện chụp đầu mình, phi thường nhiệt tình mà chỉ đường cho Vu Hàm Yên.
"Con đi hết cái ngã rẽ này, bên trái chính là nhà của Tri Sùng"
"Bất quá Tri Sùng gặp biến cố trong lúc luyện công, mấy ngày nay đang bế quan, nhưng mà Tang Du Đồng có ở nhà"
"Ách, con biết Tang Du Đồng là ai không?"
"Biết" – Biểu tình trên mặt Vu Hàm Yên như cũ là nhàn nhạt, không có gì dao động.
Nàng đứng tại chỗ ngây người trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Cho con hỏi thêm một chút đường đi đến tộc học của Vu gia với ạ?"
"Ai? Con không định trở về nhà nhìn xem một chút sao?" - Tu sĩ cúi đầu nhìn Vu Hàm Yên liếc mắt một cái.
Vu Hàm Yên không nói gì, trên mặt như cũ vô biểu tình.
Tu sĩ gãi gãi cằm, không hiểu ra sao mà chỉ đường cho Vu Hàm Yên: "Đi dọc theo con đường này tới ngõ cụt liền rẽ phải, đi thẳng sẽ đến tộc học của Vu gia".
"Đúng rồi, em gái của con Vu Tang Tử cũng ở nơi đó, nghe nói hôm nay phải đi ký kết khế ước với Tam Túc Kim Ô"
"Bất quá kỳ thật hai năm trước nàng đã cùng tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô ký xong khế ước, nghe nói hôm nay chỉ là đi qua cho có mặt thôi"
"Ách, con chắc là biết đến Vu Tang Tử?"
"Biết" – Trong ánh mắt của Vu Hàm Yên lần đầu tiên xuất hiện dao động.
Tu sĩ này nói một hồi liền nghiện, dứt khoát tự mình đưa Vu Hàm Yên đến tộc học, làm cho vị này rời nhà bảy năm Vu gia hậu đại có thể cảm thụ được sự ấm áp của gia tộc.
Dọc theo đường đi, vị này nói không ngừng cùng Vu Hàm Yên.
"Để ta nói cho con nghe, em gái của con không phải là người bình thường đâu, chúng ta ở đây đều gọi nàng là tiểu quái vật đó.
Con có biết tại sao nàng có danh hiệu đó không?"
Vu Hàm Yên chân không ngừng bước về phía trước, căn bản không có đáp lại vị tu sĩ đó.
Mà vị tu sĩ đó cũng không cần Vu Hàm Yên đáp lại, chính hắn vô cùng cao hứng mà tiếp tục nói.
"Hai năm trước, cũng chính là lúc nàng bốn tuổi, nàng liền cùng tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước.
Hiện giờ, nàng có thể mượn Thái Dương Chân Hỏa từ Tam Túc Kim Ô để sử dụng rồi"
"Người khác như chúng ta đều là phải ngàn thỉnh vạn hống, mới có thể mượn một ít Thái Dương Chân Hỏa từ Tam Túc Kim Ô để dùng một chút.
Còn tiểu quái vật, nàng trực tiếp dùng Thái Dương Chân Hỏa để xào đồ ăn! Còn muốn xào bao lâu thì xào bấy lâu, con nói có làm cho người ta tức chết không?"
"Còn nữa, tiểu quái vật là tộc nhân đầu tiên của Vu gia chúng ta chưa chính thức tu luyện mà có thể học được liễm tức quyết!"
"Không chỉ có như thế, nàng còn có thể luyện thể nữa! Cũng không biết Tri Sùng từ chỗ nào đào ra cho nàng một quyển công pháp luyện thể, làm nàng luyện thành cái cầm thú, sức lực lớn vô cùng, chạy trốn cũng rất nhanh"
"Bỏ qua thân thể của tiểu quái vật đi, chúng ta còn có thể gọi nàng là cái mãng phu.
Nhưng càng mấu chốt chính là, nàng không chỉ có thân thể tốt, đầu óc cũng giỏi nữa"
"Con biết không? Gia hỏa này cư nhiên còn có thể viết sách, cuốn 《tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》 kia chính là nàng viết, nghe nói quyển sách này hiện giờ bán ở bên ngoài Vu gia cũng bán chạy lắm, cũng không biết để tiểu quái vật này kiếm lời được bao nhiêu linh thạch nữa!"
"Còn có, chúng ta Vu gia tộc học có kỳ thi giữa kỳ con chắc là có nghe nói qua đi? Đó chính là kỳ thi nổi tiếng khó nhằn nhất của đảo Xi Vưu.
Gia hỏa này giỏi rồi, trực tiếp trở thành người thứ hai thi được điểm cao nhất từ trước tới giờ của tộc học, thêm hai điểm nữa là được điểm cao nhất".
"Không chỉ có như thế, quái vật này còn có thể nấu cơm, còn ủ rượu.
Nàng ủ ra rượu hoa sen, ngay cả nhị trưởng lão cùng gia chủ đều khen không dứt miệng, nói là chuẩn bị năm nay làm nhiều một chút, đến lúc đó làm đặc sản của Vu gia để bán ra đảo Xi Vưu nữa"
Tu sĩ này nói được chính vui vẻ, Vu Hàm Yên liền dừng bước chân, "Tới rồi".
"A? Vậy con đi vào đi.
Nhớ rõ làm tốt mối quan hệ với em gái mình nha, đi theo nàng có khi làm con được lợi vô cùng" – Vị tu sĩ này đối với Vu Hàm Yên phất phất tay, xoay người rời đi.
Vu Hàm Yên đứng tại chỗ ngây người trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng mà gợi lên khóe miệng, "Vậy sao?".