Hồng trà từ trên trời giáng xuống, Đổng Hữu Quân bị trói trên thìa bạc giống như một con sâu lông giãy giụa kịch liệt.
Nước trà vẫn nóng, da ông ta bị bỏng đỏ, bắt đầu kêu gào thảm thiết, nhưng dòng nước che lấp tiếng kêu gào, những người đang ở dưới bàn căn bản không nghe thấy gì; Đổng Hữu Quân mở miệng kêu gào bị nước rót vào trong miệng ho sặc sụa.
Nhưng bị sặc cũng chưa phải kết quả cuối cùng, nước giống như lũ lụt nhanh chóng bao vây và nhấn chìm ông ta, ông ta rất nhanh cảm nhận được thiếu oxy, không thể hít thở bình thường khiến ông ta giãy giụa mạnh hơn, ngay cả cái thìa bạc cũng run rảy theo, nhưng không có bất kì tác dụng nào cả, nước vẫn giáng từ trên trời xuống, sắc mặt Đổng Hữu Quân đỏ bừng, đôi mắt cũng xuất hiện tơ máu...
Ấm nước hết nước.
Con búp bê đặt ấm xuống.
Từ cảm giác không thở nổi nhặt về một cái mạng, thân thể Đổng Hữu Quân chìm một nửa trong ly nước, cả người run rẩy, hơi thở hổn hển như gió xé không biết là do đau đớn hay sợ hãi.
Không chờ ông ta hoàn toàn bình tĩnh trở lại, con búp bê lại cầm lấy hoa oải hương.
Hoa oải hương này không nhỏ bé như mọi người thấy trước đó, nó có độ cao bình thường, con búp bê vừa vặn có thể cầm trong tay.
Con búp bê cầm lấy hoa, nhìn Đổng Hữu Quân, nó lại nói:
"Ngươi, đáng chết."
Thanh âm rơi xuống, hoa oải hương cũng rơi xuống.
Cành hoa tím đổ ập xuống người Đổng Hữu Quân, ly nước cùng thìa bạc tùy ý rung động theo, giữa cành hoa còn có cánh hoa rào rạt rơi xuống, giống như mưa hoa màu tím đầy lãng mạn.
Bên trên thìa bạc, Đổng Hữu Quân bị cành hoa đánh xuống, mặt mũi xưng lên, thân thể đổ máu, tiếng kêu gào từ cao vút chuyển thành rên rỉ nhỏ bé.
Một màn này... Trong buồn cười còn mang theo khủng bố.
Tuế Văn cảm thấy không thể để tiếp tục như vậy, hắn muốn bảo con búp bê dừng lại, nhưng bản thân không thể tự nói được đành phải để sách cũ hiện lên một câu:
"Na Na, ngươi dừng lại đã."
"Na Na, chúng ta nói chuyện, ngươi đừng đánh Đổng Hữu Quân nữa."
"Na Na, trước tiên ngươi thả hai người trên giường xuống đã, chủ nhân của ngươi chắc hẳn cũng muốn nói chuyện với ngươi."
"Na Na, hãy tin ta, sau việc lần này Đổng Hữu Quân cũng sẽ không dám làm gì nữa đâu."
Nhưng không có tác dụng gì cả, cho dù sách cũ hiện lên câu gì đi chăng nữa thì con búp bê ngồi bên bàn kia vẫn không nhúc nhích, nó chăm chú tiến hành trừng phạt Đổng Hữu Quân.
Đổng Hữu Quân giãy giụa dần dần yếu ớt, nhưng người nằm trên giường lại giãy giụa càng ngày càng mạnh, cái giường nhỏ tinh xảo kia cũng phát ra tiếng kêu rung động.
Trong lúc khẩn cấp, một cục đá bỗng nhiên bay qua gương mặt Tuế Văn, bay lên trời, đập lên người con búp bê.
Con búp bê đang dùng hoa đánh Đổng Hữu Quân ngừng tay, tròng mắt băng lam từ từ xoay chuyển trong hốc mắt, nhìn về phía họ.
Mấy người lập tức đứng yên, đồng thời nhìn về phía con búp bê.
Con búp bê cùng mấy người đối diện một lúc, lại quay lại tròng mắt, tiếp tục đánh Đổng Hữu Quân.
Trần Hề Hề vừa nhặt đá không nhìn thấy màn vừa rồi lại bắt đầu ném đá hấp dẫn sự chú ý của con búp bê.
Dưới tình huống không thể nói chuyện, đại khái thì biện pháp của Trần Hề Hề lúc này là tốt nhất.
Tuế Văn cũng bắt đầu học theo phương thức của cô bé, tùy tay nhặt một thứ gì đó ném về phía con búp bê.
Cọng cỏ, đá vụn, côn trùng lớn, trên mặt đất có thứ gì thì thứ đó bay về phía con búp bê.
Con búp bê không dao động, dường như những công kích này đối với nó cũng chỉ như gãi ngứa, không có bất kì ảnh hưởng gì.
Cho đến khi một viên đá bay quá cao lướt qua nó rơi xuống cạnh chiếc giường tinh xảo kia thì nó bỗng nhiên nổi giận, phất tay xuống dưới!
Không gian chợt tối.
Con búp bê có bàn tay rất lớn.
Lúc bàn tay to lớn kia rơi xuống, cảm giác giống như một ngọn núi lớn rơi từ trên trời xuống vậy!
Bàn tay khổng lồ của con búp bê giờ phút này so với nửa thân mình của mọi người còn lớn hơn, không có ai muốn dùng sức đối kháng, cả bọn lập tức chạy toán loạn.
Nhưng búp bê vải chân quá ngắn, chạy trốn quá chậm, người còn chạy chưa được hai bước, bàn tay khổng lồ kia đã rơi xuống mặt đất, mặt đất rung lên, cây đổ cỏ nát, gió lớn gào thét thổi quét mọi người ngã xuống đất.
Vận khí của Tuế Văn kém nhất, tất cả mọi người đều bị động đất cùng gió to thổi bay, chỉ có hắn bị ngón tay của con búp bê quẹt trúng, giống như con diều đứt dây, cưỡi mây vượt gió, bay ra thật xa, rơi mạnh xuống đất.
Cũng không phải quá đau...
Nhưng vô cùng chóng mặt.
Tuế Văn cố gắng bò dậy từ mặt đất, hắn muốn cố gắng cắt đứt cơn choáng váng, sau lưng bỗng nhiên có một đôi tay vươn đến, cố gắng kéo hắn lui vòa phòng nhỏ trên đống cỏ.
Tuế Văn hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy một cái mũ rơm xuất hiện trước mắt.
Vừa rồi là Phí Vũ mạo hiểm kéo người!
Phí Vũ cố gắng kéo Tuế Văn về phía sau, Tuế Văn cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Hắn lập tức bò lên, cùng Phí Vũ trốn sau một cây cột lớn của tòa nhà gần đó, nhìn ra phía ngoài.
Trên mặt cỏ, Na Na dường như chưa nguôi cơn giận, nó bước chân đến, cúi người, đưa hai tay ra, đuổi bắt một con búp bê vải hồng nhạt.
Cho dù búp bê vải hồng nhạt nhanh nhẹn hơn mức bình thường, nhảy nhót lung tung, bên cạnh còn có hắc điểu cầm đũa ngăn cản, khoảng cách giữa nó và Na Na vẫn càng ngày càng gần, chỉ cần thêm một bước nữa là Na Na có thể tóm được nó.
Thời điểm mấu chốt, một hộp nhạc xuất hiện từ trong tầng lầu, đập trúng vào mặt Na Na.
Ngay sau khi hộp nhạc rơi xuống, nắp hộp bật mở, bên trong là một con búp bê đang múa ba lê vẫn đang chuyển động theo đế hình tròn.
Âm nhạc du dương vang lên, không biết linh kiện bị hỏng ở đâu, búp bê múa ba lê còn chưa quay được nửa vòng đã lẻ loi đứng yên một góc, đế thủy tinh tròn bất động.
Na Na cúi đầu liếc nhìn hộp nhạc một cái.
Nó tức giận.
Nó ném Trần Hề Hề xuống, thay đổi phương hướng, duỗi tay vào phòng nhỏ kia.
Bàn tay thật lớn chui vào bên trong phòng nhỏ, tường bị làm nứt, khung cửa sổ vỡ vụn, bụi rơi rào rào, rơi xuống gạch, tất cả trút xuống như mưa.
Tuế Văn và Phí Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn tay tay chỉ cách đỉnh đầu mình 1cm, cùng hít sâu một hơi.
Bàn tay to vừa xuyên vào lại giật giật.
"Loạt xoạt ——"
Mạng nhện dày đặc che khuất tầm nhìn của hai người.
Hai người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không có gì đáng nghi ngờ nếu họ không nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này, vậy kết quả cuối cùng chờ đợi họ chính là bị chôn sống trong đống đổ nát này.
Chưa trải qua sẽ không biết được sự đáng sợ của người khổng lồ...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tuế Văn cho tay vào trong túi lấy thẻ bài đèn xanh đèn đỏ ra.
Hắn đưa linh lực vào trong thẻ bài, đèn xanh đèn đỏ và xe hơi cùng xuất hiện.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng lật giấy liên tiếp vang lên.
Sách cũ màu hồng phấn bay lượn trên bầu trời, Tuế Văn điều khiển nó bay đến trước mặt Trần Hề Hề, trên trang giấy viết: "Mau lên xe!"
Trần Hề Hề đang cố hết sức chạy về phía trước vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe đồ chơi xuất hiện từ bên mình lúc nào không hay. Kích thước cái xe này đương nhiên không đáng nhắc đến nếu so với Na Na, nhưng lại phù hợp với cơ thể hiện tại của họ.
Trong niềm vui to lớn, Trần Hề Hề đưa tay nắm lấy cửa xe.
Nhưng kéo mãi kéo mãi cũng không lôi ra được.
Cửa xe bị khóa!
Trần Hề Hề suýt nữa thì lăn ra ngất!
Không mở được cửa thì lên xe bằng cách nào?
Lúc này sách cũ lại hiện lên dòng chữ: "Bò lên nóc xe, nắm lấy nóc xe đi!"
Trần Hề Hề nháy mắt khóc không ra nước mắt với bàn tay tròn xoe của mình: "Thần thiếp không làm được..."
Nhưng không chờ Tuế Văn hồi phục lại, cô bé vừa viết xong dòng chữ kia đã cắn răng một cái, nháy mắt bò lên nóc xe, sau khi ra hiệu cho mấy người, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi.
Xe hơi màu đen nhanh nhẹn linh hoạt, vòng qua chỗ Na Na, bay đến góc phòng, dừng lại.
Ngay sau đó, Tuế Văn và Phí vũ cùng chạy đến, hai người cũng leo lên nóc xe, còn chưa nắm vững đã đối diện với tầm mắt của Na Na.
Na Na đứng lên.
Nó nâng chân lên, lòng bàn chân nhắm đúng vào xe hơi màu đen.
Nhưng lúc này, xe hơi màu đen giống như một tia chớp, chạy thoát trước khi bàn chân của Na Na rơi xuống hoàn toàn.
Kình phong đập vào mặt, ba người cố hết sức ép mình xuống nóc xe, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị gió lốc thổi bay.
Lúc này, Trần Hề Hề bỗng nhiên nhớ đến một việc, cô bé cố gắng vươn một bàn tay ra viết lên sách: "Khoan đã, em trai Tuế Văn đâu......"
Nháy mắt tiếp theo, trên sách cũ xuất hiện hàng chữ: "Bên trên."
Cùng lúc đó, tiếng vỗ cánh truyền đến từ không trung.
Phí Vũ cùng Trần Hề Hề ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hắc điểu miệng ngậm chiếc đũa, vẫy cánh, một đường bay đuổi theo họ.
Cả Phí Vũ và Trần Hề Hề đều cảm thấy kinh ngạc, không biết là do chú chim béo tròn này có thể bay hay là cảm thán vì đến lúc này Thời Thiên Ẩm cũng không quên chiếc đũa kia của cậu, tình nguyện ngậm trong miệng cũng muốn mang theo.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng rít gào, Na Na không đuổi kịp bọn họ trực tiếp rút luôn cây cột trong phòng, ném về phía bọn họ, nện thẳng vào Thời Thiên Ẩm đang bay phía trên!
Hai bên va chạm vào nhau.
Thời Thiên Ẩm rơi từ trên không trung xuống, Tuế Văn trên nóc xe vội vàng duỗi tay đỡ được hắc điểu xiêu vẹo, ấn vào trong ngực mình, ôm chặt lấy, lại điều khiển xe hơi bỏ chạy như bay.
"Ô ——"
Âm thanh kì quái vang lên, đen xanh đèn đỏ ở phía sau xe hơi màu đen ba bước, đèn đỏ sáng lên bảo hộ phía sau họ thoát khỏi chiến trường.
***
Xe hơi màu đen rong ruổi giữa không trung, phi như bay một lúc lâu, chờ đến khi phía sau không còn tiếng bước chân đuổi theo nữa Tuế Văn mới điều khiển xe nhảy vào trong kiến trúc phụ cận, chọn một nơi xung quanh đều có tường rào bao quanh, ở giữa còn có cờ nhỏ màu sắc rực rỡ được dây thừng dài buộc lại rơi xuống.
Thời Thiên Ẩm giãy giụa trong ngực Tuế Văn, cậu đập đập cánh, rơi trên mặt đất, đại khái là vì chiến đấu thất bại cho nên không muốn nhìn mặt ai, đơn giản đi trước một bước, tùy ý bước vào một căn phòng.
Còn lại ba người cũng không có ý kiến gì, đi theo Thời Thiên Ẩm vào phòng.
Căn phòng này dường như là một phòng ở, màu sắc chủ đạo là hồng và trắng, tủ tường đầy sách, trên giường có rất nhiều búp bê, bàn đặt cạnh cửa sổ, gió nhẹ thổi rèm cửa lay động, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào mặt bàn.
Trong phòng này thật ấm áp, ba người ngồi bệt xuống một góc, chú chim nhỏ còn lại ở một mình một chỗ.
Bọn họ nhìn nhau một lúc, Phí Vũ viết trên sách: "Hiện giờ chúng ta phải làm thế nào? Làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này?"
Tuế Văn đang muốn trả lời, Trần Hề Hề lại giành trước một bước, cô bé viết lên trên sách: "Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là đánh thắng Na Na, sau đó rời khỏi đây đúng không? Tuế Văn, em trai Tuế Văn."
... Cậu thật thông minh.
Tuế Văn gật đầu, trong lòng đầy phức tạp.
Trần Hề Hề lại viết: "Cho nên vấn đề hiện giờ là làm sao mới thắng được búp bê. Nói đến cái này, Tuế Văn, chuyện cái xe là thế nào?"
Về vấn đề này, Tuế Văn cũng đã nghĩ ra câu trả lời hoàn hảo: "Đây là đạo cụ lúc tiến vào tôi nhặt được, tổng cộng có ba cái, sách cũ, xe hơi, còn lại là..."
Trần Hề Hề lên tinh thần: "Còn lại là cái gì?"
Lát nữa kiểu gì mọi người cũng phải đối phó với búp bê, không thể giấu được, Tuế Văn hào phóng triệu hồi thẻ bài thứ ba, một lan can phiên bản mini lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Thứ này có tác dụng gì hơn hai cái trước đó?
Phí Vũ cùng Trần Hề Hề liếc nhau đầy khó hiểu, Trần Hề Hề phát huy sự gan dạ của mình, duỗi tay chạm vào lan can.
Không có phản ứng.
Trần Hề Hề vẫn còn đang thất vọng, một khe hỡ bỗng nhiên xuất hiện dưới chân cô bé, cô bé trượt chân rơi xuống.
Vẫn may là Phí Vũ ở bên cạnh luôn cảnh giác, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay cô bé kéo lên.
Tuế Văn cũng nhanh chóng điều khiển Lan Can khép kín cái khe.
Tuế Văn: "Xin lỗi, tính tình của nó không được tốt cho lắm."
Trần Hề Hề đứng vững lại. Cô bé cũng không tức giận, còn vòng qua lan can một vòng, đầy tò mò: "Cảm giác thứ này rất lợi hại nha. Chiếc đũa trong tay em trai Tuế Văn cũng nhặt được ở đây à? Chiếc đũa kia thật sắc bén, vừa rồi tôi còn thấy ánh sáng lưu lại khi cậu ấy dùng để đối phó con búp bê."
Phí Vũ nói chen vào: "Thật ra tôi không hiểu lắm. Đây cũng không phải trò chơi ăn gà, lại còn vật chiến đấu rơi xuống dưới. Lúc nó sáng tạo ra thế giới này, vì sao nó lại để cho chúng ta có cơ hội sử dụng đồ vật của nó?"
Tuế Văn: "......"
Cái này... Làm sao mà hắn trả lời được.
Một lời nói dối luôn luôn phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu.
Trần Hề Hề nghiêng đầu: "Cái này thì có gì lạ, nhà cậu có kéo không? Cậu cảm thấy bình thường có thể dùng cái kéo đó làm hại đến cậu à?
Ví dụ này thật tốt, Phí Vũ không còn lời nào để nói.
Trong lúc cả phòng rơi vào yên tĩnh, một đôi cánh màu đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Đôi cánh màu đen thay cho ngón tay viết: "Các ngươi xem"
Mọi người nhìn theo hướng đôi cánh kia chỉ, thấy một quyển sổ lớn nằm trên bàn.
Giờ phút này, từng trang bị lật mở, từng tấm ảnh chụp xuất hiện trong mắt mọi người.
Tuế Văn đi lên trước vừa lúc thấy được một tấm ảnh:
Một cô bé khoảng 4-5 tuổi giơ cao cánh tay, đôi mắt đen láy của cô bé sáng ngời, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Sau lưng cô bé có một cái tủ kính thật lớn, bên trong bày rất nhiều búp bê tinh xảo đủ với mọi loại hình, đủ mọi màu sắc. Trong đó còn có một vị trí trống, vị trí trống kia là...
Có phải là của Na Na?
Đây là khi mẹ Đổng Thâm gặp Na Na lần đầu, mẹ của Đổng Thâm ngẫu nhiên chọn Na Na trong số búp bê đó, và cũng lấy Na Na lên.
Tuế Văn nhìn ảnh chụp, trong lòng thầm nghĩ như vậy, ngay sau đó lại xem tiếp tấm ảnh tiếp theo.
Bức ảnh tiếp theo là cô bé ngồi trong phòng nhỏ chơi thú bông, trên mặt đất rất nhiều dụng cụ nhà bếp bé xinh.
Bức ảnh thứ ba, cô bé dạo chơi dưới tàng cây, dưới tàng cây có một tấm thảm nhỏ, trên thảm cũng có rất nhiều đồ chơi búp bê.
Bức ảnh thứ tư, cô bé ghé vào giường, trên giường có rất nhiều quần áo búp bê, trên tay cô bé đang bện mái tóc màu vàng sáng của búp bê.
Rất nhanh, Tuế Văn đã chú ý đến điểm này.
Đây là thế giới hạnh phúc trong con mắt của Na Na, cũng là quá trình trưởng thành của mẹ Đổng Thâm.
Đến một nửa quyển album, hạnh phúc kết thúc.
Thời gian này, mẹ Đổng Thâm kết hôn, sinh con, đến khi con trai họ lên cấp hai, Đổng Hữu Quân cuối cùng cũng bại lộ gương mặt thật của mình.
Ảnh chụp chuyển từ thanh thoát xán lạn trở nên đen tối, âm trầm.
Trong ảnh chụp, Đổng Hữu Quân từ quở trách đến xô đẩy, đến đánh đập, người vợ lại che giấu toàn bộ, làm như không có chuyện gì, cho nên ảnh chụp cũng từ màu sắc hoàng hôn chuyển đến đêm đen, tiếp đó là máu chảy.
Ảnh chụp không tiếng động không thể chiếu đến suy nghĩ trong lòng người, không thể nói thay suy nghĩ trong lòng của họ, nó chỉ có thể phơi bày những chuyện đã xảy ra một cách chân thật nhất mà thôi.
Cuối cùng, ảnh chụp cũng không còn tấm ảnh nào nữa.
Thế giới trong mắt nó dừng ở giọt nước mắt trong phòng ngủ kia.
Chủ nhân của nó khóc.
Mấy người xem hết cuốn album.
Nhất thời bọn họ cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, Trần Hề Hề là người đầu tiên lên tiếng: "Đổng Hữu Quân không phải đồ vật, chúng ta dứt khoát không cứu người nữa. Dù sao thì nhìn qua Na Na cũng chỉ nhằm vào một mình Đổng Hữu Quân thôi."
Phí Vũ ở bên cạnh nói một câu: "Tôi nhớ thành tích vật lý của cậu chẳng ra gì, cậu thật sự không dùng việc này để báo thù riêng đấy chứ?"
Trần Hề Hề: "Hứ, radar của tôi vô cùng chuẩn xác, không thể nghe nổi lời giảng của lão."
Bọn họ câu được câu chăng nói hai câu, ánh mắt bỗng nhiên chuyển đến người Tuế Văn từ nãy không lên tiếng."
Phí Vũ: "Tuế Văn, cậu thấy thế nào?"
Tuế Văn chống cằm, sách cũ hiện lên ý tưởng của hắn: "Đổng Thâm và mẹ cậu ta vẫn bên cạnh Na Na, đầu tiên cứu họ ra đã. Mẹ Đổng Thâm thật sự đồng ý để Na Na giết Đổng Hữu Quân à? Đổng Thâm sẽ suy nghĩ gì?"
Hai người: "......"
Trần Hề Hề thở ra một hơi thật dài, chuyển hướng về Phí Vũ: "Lớp Trưởng, cậu thử sờ trong túi ra xem có lấy được di động ra được không?"
Phí Vũ buồn bực sờ soạng trong túi, đúng là có thể lấy được di động ra. Có điều sau khi đi vào thế giới nhỏ này di động cũng đã biến dạng. Cậu ta cầm di động, hỏi: "Là cái này phải không, cậu cần di động làm gì?"
Trần Hề Hề cầm lấy di động từ tay Phí Vũ, giải thích: "Di động nào cũng có chức năng chụp ảnh đúng không? Tôi muốn thử xem có thể dùng không, có thể chụp lại những tấm hình này mang ra ngoài, tốt xấu gì cũng là bằng chứng chứng minh Đổng Hữu Quân bạo lực gia đình..."
Viết xong, cô bé đưa di động về phía ảnh chụp, bất chấp tất cả ấn lung tung xuống các loại bàn phím.
Âm thanh "tách tách" vang lên.
Gió thổi bay tấm rèm lần thứ hai, qua tấm rèm lay động, Tuế Văn nhìn qua cửa sổ, thấy được những lá cờ rực rỡ treo trong khu vườn.
Phí Vũ và Trần Hề Hề vì chụp ảnh lắc lư không ngừng, Tuế Văn lại yên tĩnh.
Đối với hắn mà nói, búp bê Na Na nhất định phải xử lý, ít nhất cũng phải thu hồi lại lực lượng trong cơ thể của nó.
Từ lúc bắt đầu dùng xe hơi thoát khỏi Na Na, hắn đã suy nghĩ đến việc làm thế nào để đối phó được "Người khổng lồ" này.
Hiện giờ, nhìn những lá cờ treo trên không kia, trong đầu hắn dần dần hiện lên một ý tưởng lớn mật...
***
Sự nhẫn nại của búp bê rất tốt.
Đuổi những kẻ quấy rối đi rồi, Na Na lại ngồi trở lại vị trí trước đó, tiếp tục xử lý Đổng Hữu Quân đang bị trói trên thìa bạc.
Con rối bùng nổ nhốt mọi người trong thế giới của nó.
Tuế Văn và những bạn học khác biến thành thú bông, nhưng cả nhà Đổng Thâm lại giữ nguyên hình dáng con người, chỉ bị thu nhỏ đi rất nhiều.
Na Na cầm cái thìa từ trong cốc lên.
Đổng Hữu Quân vất vả ho sù sụ một lúc hoảng sợ phát hiện Na Na đang đặt cái thìa lên mặt bàn, ông ta biết con búp bê này muốn làm gì.
Ông ta run rẩy như lá sắp lìa cành.
Ông ta cầu xin: "Đừng, đừng, cầu xin ngươi, đừng làm như vậy, ta sẽ sửa, ta sẽ không bắt nạt chủ nhân của ngươi nữa. Vợ, vợ ơi, mau cứu anh..."
"Na Na...... Không cần như vậy......"
Tiếng gọi thấp thấp truyền đến từ phía cái giường, là tiếng gọi của mẹ của Đổng Thâm.
Nhưng Na Na ngoảnh mặt làm ngơ.
Nó nói với Đổng Hữu Quân: "Ta, mỗi một ngày, trong lòng đều muốn ngăn cản ngươi. Cho nên, ta biết, ngươi sẽ không thay đổi."
Nó buông lỏng tay ra.
Đổng Hữu Quân rơi thẳng tắp từ trên bàn xuống mặt cỏ.
Tiếng kêu rên vang lên rồi biến mất.
Đổng Hữu Quân rơi trên mặt đất cảm thấy toàn cơ thể của mình như đã dập nát.
Mỗi một khớp xương đều vụn nát, mỗi một bộ phận nội tạng đều nát, ông ta nằm liệt trên mặt đất, cảm giác giống như từ giờ trở đi đều không thể bò dậy nổi.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại bị nhấc lên.
Lần thứ hai Na Na nhấc Đổng Hữu Quân lên độ cao bằng với mặt bàn, lần thứ hai buông tay.
Đổng Hữu Quân lại bị ném xuống đất một lần nữa.
Thần kinh chết lặng lại một lần nữa chịu đựng đau khổ, đau khổ chồng chất lên nhau, giống như răng cưa, ung dung cắt qua cắt lại trên mỗi dây thần kinh của ông ta.
Tiếp theo, lần thứ ba ông ta bị nhấc lên.
Lúc này, chỉ nhìn nhìn thấy độ cao so với mặt đất, Đổng Hữu Quân đã cảm thấy phát điên.
Thần kinh của ông ta căng chặt, ông ta bắt đầu la hét giống như xé rách cả cổ họng, gào đến ho ra máu nhưng tất cả cũng không dừng lại, đau đớn vô cùng vô tận khiến ông ta không có cách nào chấp nhận được, hoàn toàn phát điên.
Lúc này, đèn đỏ bỗng nhiên sáng lên từ phía xa, màu đỏ nhợt nhạt xuất hiện trên đường, tiếp theo là một chiếc xe hơi màu đen nhanh như điện chớp lao về phía Na Na.
Giống như khi rời đi, ba người một chim cùng lúc bám trên nóc xe; nhưng cũng có điểm khác so với lúc rời đi, đến khi xe gần đến chỗ của Na Na, hai người một chim cùng nhảy từ trên xe xuống, trong tay Tuế Văn còn cầm theo một cái dây thừng, trên dây thừng treo đầy những lá cờ màu sắc rực rỡ.
Ba người rơi xuống đất, Trần Hề Hề ngồi xếp bằng trên nóc xe tiếp tục vọt tới phía trước.
Na Na đứng lên.
Đến khi xe chỉ cách Na Na một đoạn, xe bỗng nhiên vòng lại, dây cờ xuất hiện trước mắt Na Na.
Na Na cúi đầu liếc mắt nhìn dây thừng một cái.
Nó duỗi tay nắm lấy dây thừng, còn chưa tóm được dây thừng, một mạt ánh sáng trắng tinh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nó.
Không biết từ lúc nào Thời Thiên Ẩm đã bay lên trên.
Hai chân cậu dẫm trên dây thừng nhưng thân hình lại không rung chuyển theo.
Cậu ổn định giữa không trung, giống như đang đặt chân trên đất bằng, chậm rãi rút trường đao của mình ra.
Cậu dùng mũi đao, hướng về phía Na Na, ánh mắt bễ nghễ tràn đầy khinh miệt.
Thứ khổng lồ này trong mắt cậu cũng chỉ như một con kiến.
Hai bên giằng co.
Trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay khổng lồ tiếp tục ấn xuống, Thời Thiên Ẩm cũng bay lên, chém một nhát về phía trước.
Lưỡi đao như trăng bạc, ánh đao chợt lóe làm lòng người say đắm.
Sau ánh sáng chợt lóe đó, bàn tay hạ xuống của Na Na bỗng nhiên nâng lên, khớp xương cổ tay xuất hiện một đường sáng trắng do đao nhỏ của Thời Thiên Ẩm tạo thành.
Sau một kích, Thời Thiên Ẩm cũng không ham chiến, cậu nhanh chóng dựa vào cơ thể linh hoạt của mình bay ra phía sau lưng Na Na.
Lúc này xe hơi cũng đi vào sau lưng Na Na, một đầu dây thừng trên tay Tuế Văn cùng với một đầu dây trên tay Trần Hề Hề tạo thành một vòng tròn bao vây Na Na.
Na Na cũng nhận ra điều này.
Nó hơi xoay người, muốn tóm Trần Hề Hề.
Nhưng Trần Hề Hề cực kỳ linh hoạt, cô bé ngồi xe, xe nghe theo chỉ huy của cô bé, cô bé vòng hết vòng này đến vòng khác quanh Na Na.
Cùng lúc, Thời Thiên Ẩm lại đối mặt với Na Na.
Mỗi khi Na Na muốn tóm Trần Hề Hề, Thời Thiên Ẩm đều xuất hiện trước mặt nó.
Số lần sử dụng đao của cậu không nhiều nhưng mỗi một nhát chém đều đúng vào vị trí các khớp xương của Na Na, lưu lại một đường cắt.
Vết cắt trên cổ tay Na Na càng ngày càng sâu, trong lúc không hay biết đã cắt qua nửa cánh tay.
Nó cũng không cảm giác được sự đau đớn.
Nhưng cánh tay phải của nó đã bắt đầu không sử dụng được nữa.
Dây thừng đã vòng quanh con búp bê ba vòng, càng ngày càng chặt, phạm vi hoạt động của Na Na cũng ngày một hẹp, sức lực cần để kéo dây cũng càng lúc càng lớn.
Nó không kiên nhẫn, bỏ qua Thời Thiên Ẩm trước mặt, lần thứ hai duỗi tay về phía Trần Hề Hề.
Trần Hề Hề tập trung tinh thần, điều khiển xe, ở trong thế nghìn cân treo sợi tóc, khi tay phải của con rối đang ở ngay phía trên.
Nhưng đây cũng chỉ là quỷ kế của con búp bê.
Cùng lúc duỗi tay phải về phía Trần Hề Hề, nó cũng duỗi cánh tay trái về phía Tuế Văn.
Thân thể to lớn nghiêng về phía trước, trong nháy mắt đã khiến vòng dây thừng kia lay động, nó kéo theo Trần Hề Hề đang đi loạn khắp nơi, nhằm về phía Tuế Văn đang đứng trên mặt cỏ.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay của nó đã xuất hiện bên người Tuế Văn.
Năm ngón tay của nó khép lại, chuẩn bị lôi một con sâu nhỏ từ đầu dây còn lại vào trong bàn tay.
Chính là lúc này!
Tuế Văn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng ngã xuống mặt cỏ.
Hắn lấy thẻ bài vẫn luôn giấu trong tay nhưng chưa từng sử dụng ra.
Sở dĩ hắn nắm lấy một đầu dây thừng, tùy tiện đứng ở một nơi không có gì che đậy cũng là vì giây phút này.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.
Con búp bê cho rằng nó đang dương đông kích tây để có thể bắt được Tuế Văn lại không nghĩ đến việc có một vài nơi quanh nó không thể chú ý đến được.
Đây cũng là thời cơ tốt nhất để Tuế Văn sử dụng thẻ bài lan can của mình!
Lan can được triệu hồi.
Lan can xuất hiện trên mặt cỏ, cái khe xuất hiện dưới chân con búp bê.
Một chân đang đứng trên mặt đất thoáng chốc rơi vào trong khe, Na Na ngã xuống mặt đất, nhưng bàn tay của nó vẫn đang vươn về phía Tuế Văn.
Tuế Văn nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay to hạ xuống.
Trong giây phút mấu chốt, trước mắt chợt lóe một hình bóng màu đen.
Hắc điểu tròn vo lắc mình xuất hiện trước người Tuế Văn, trên tay còn cầm một chuôi đao cực bén.
Cậu không hề do dự che chắn cho Tuế Văn, chém ra một đao, chặn lại bàn tay của con búp bê, tiếp theo giương cánh cầm đao lao vút về phía đôi mắt của con búp bê!
Na Na thu tay, một tay hất Thời Thiên Ẩm ra.
Thời Thiên Ẩm rơi từ trên trời xuống, lăn vài vòng trên mặt cỏ, được Tuế Văn tóm được.
Một tay hắn tóm lấy Thời Thiên Ẩm, một tay cầm dây thừng, cùng lăn về một hướng, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Na Na đã hoàn toàn không ổn, càng đến điểm cuối càng tăng thêm sức mạnh.
Sau đó, chỉ một tiếng "ầm ầm" vang lên, con rối vấp ngã bởi khe nứt bị dây thừng cờ màu trói chặt, ngã xuống mặt đất tựa như núi sập.
Bốn phía mịt mờ bụi đất.
Na Na bị dây thừng trói trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Ba người vừa chiến đấu thở hồng hộc, bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ một lát rồi mới đi về phía Na Na.
Sách cũ lại xuất hiện.
Trần Hề Hề viết trên sách: "Hiện giờ chúng ta nên làm gì?" Chần chờ một lúc, cô bé lại nói, "Có cần giết chết nó không?"
Tuế Văn cũng cảm thấy khó quyết định.
Dựa theo tình huống bình thường, đúng là hắn muốn dùng xe hơi tấn công Vật Kị, sau khi đánh Vật Kị hoàn toàn tàn phế sẽ hàng phục nó.
Nhưng Vật Kị này lại không quá giống những Vật Kị khác, luôn không nhẫn tâm xuống tay với nó được...
Không khí rơi vào im lặng.
Sách cũ đóng vào lại mở ra, trên trang giấy trắng không xuất hiện câu trả lời của Tuế Văn.
Lúc này, Thời Thiên Ẩm đứng dậy.
Trận chiến vừa rồi khiến cậu mất khá nhiều sức, lông chim trên người cũng ướt dính với nhau.
Cậu đứng dậy khỏi mặt đất, cầm đao, đi đến bên sách cũ, dùng cánh viết lên đó: "Được rồi, ngươi không làm được việc này thì để ta làm."
Viết xong hàng chữ này, cậu tiếp tục đi về phía trước, đến trước mặt Na Na.
Cậu lạnh lùng giơ cao đao trong tay, nhắm ngay vào cổ Na Na...
Đúng lúc này, một tiếng động vang lên, từ phía sau có tiếng của vật nào đó rơi xuống.
Mấy người cùng nhau nhìn về phía sau, lại thấy Phí Vũ rơi từ trên mặt bàn xuống, bên cạnh cậu ta là Đổng Thâm và mẹ Đổng Thâm.
Trong trận chiến vừa rồi, cho dù cố gắng nhưng vẫn không có dũng khí xông lên, thế nhưng Phí Vũ cũng không lãng phí thời gian, thay đổi sang một địa bàn khác.
Trong lúc mọi người chiến đấu, cậu ta lại cố gắng bò lên trên bàn, giải thoát cho Đổng Thâm và mẹ, hiện giờ cũng mang được hai người họ đến hiện trường.
Đổng Thâm vừa rơi xuống đất đã vội vã chạy về phía mọi người.
Nhưng mới chạy được hai bước, cậu ta bỗng nhiên dừng lại.
Cậu nhìn mọi người, lại nhìn về phía sau.
Đằng sau, Đổng Hữu Quân vẫn còn bị trói trên thìa bạc, đang kêu đau.
Đối với những người khác mà nói, Đổng Hữu Quân chỉ là một tên đàn ông đánh đập, ngược đãi vợ mình, nhưng đối với Đổng Thâm, bỏ đi việc ông ta vẫn luôn đánh đập mẹ mình, đó vẫn là ba ba cậu ta.
Cậu ta tiến về phía trước một bước rồi lại không nhịn được lui về sau một bước.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Na Na bị một sợi dây thừng có hình trói trên mặt đất, cậu ta cũng bị một sợi dây thừng vô hình trói buộc.
Cậu ta không tiếp tục cất bước.
Cậu ta đứng tại chỗ, chậm rãi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cậu không muốn thấy ai, chôn đầu giữa hai gối, sau đó, òa khóc nức nở.
Búp bê vải không thể nói chuyện nhưng cả nhà Đổng Hữu Quân đều là người, vì vậy Đổng Hữu Quân kêu gào, Đổng Thâm nghẹn ngào.
Cậu ta nói: "Chuyện này... Chuyện này... Mẹ nó... Là chuyện gì đây."
"Vì sao tôi chưa bao giờ biết..."
"Mẹ, mẹ làm như vậy vì con phải không?"
"Nhưng mẹ làm như vậy, con lại càng đau khổ, mẹ, con thật sự rất khổ sở..."
Mẹ Đổng Thâm ngồi xuống. Cô im lặng ôm lấy con mình.
Đau khổ cuồn cuộn trong lòng cô, cô dùng sức ôm lấy con trai mình, không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc.
Nếu như trước ngày hôm nay, có ai hỏi mình vì sao làm như vậy, cô đều sẽ trả lời vì mong muốn con mình có được một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng sâu trong lòng mình cô vẫn luôn hiểu rõ.
Cô không phải vì con mình mà là không dám thay đổi, bản thân cô quá yếu đuối...
Cơ thể run rẩy của cô chậm rãi ổn định lại.
Cô cúi đầu, dùng mu bàn tay lau qua mắt, sau đó đứng lên, đi về phía Na Na.
Khi người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt mình, tầm mắt Na Na cũng dừng trên người cô.
Cô đi đến trước mặt Na Na, ngồi quỳ, dùng bàn tay chạm vào mặt Na Na.
Cô nhẹ giọng lên tiếng: "Na Na, như vậy là đủ rồi, ta đã hiểu rồi. Sau khi ra ngoài, ta sẽ ly hôn với Đổng Hữu Quân, ta sẽ không để hắn tổn thương mình nữa, ta cũng sẽ không để cho người khác thương tổn ta."
"Cảm ơn ngươi, Na Na. Ngươi đã giúp ta hiểu được thế nào là dũng khí."
Cô cúi người hôn nhẹ lên mặt Na Na.
Na Na vẫn luôn nhìn người phụ nữ.
Lúc này, nó bỗng nhiên cong đôi mắt, nở nụ cười.
Cô bé con mặt như táo đỏ chọn nó từ vô số những bạn bè bên cạnh mang về nhà đã trở lại.
Cô nắm tay nó.
Nó cũng nắm tay cô.
Bọn họ vẫn sẽ luôn bên nhau, nó vẫn sẽ luôn bảo vệ cô.
Nó khẽ nâng cánh tay, bàn tay khẽ chạm vào gương mặt người phụ nữ.
Thân thể của nó cũng đồng thời tan ra, dần dần biến thành sương đen.