Tin nhắn Tuế Văn gửi trong thế giới game vang lên.
Đội nhỏ 5 người từ đó chia làm 2 đội.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm một đội, ba người Trần Hề Hề một đội.
Bọn họ phân công nhau hành động.
Lúc hồi sinh, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm trực tiếp lao ra, còn ba người Trần Hề Hề nhằm về phía hắc kị sĩ.
Đổng Thâm gầm lên một tiếng, trực tiếp sử dụng chiêu mạnh nhất, khiến cho da trên cơ thể lập tức biến thành đá, ôm chặt lấy hắc kị sĩ!
Phí Vũ cùng Trần Hề Hề nắm lấy cơ hội, phối hợp với hành động của Đổng Thâm, cố định hắc kị sĩ ở một chỗ, dùng toàn bộ kĩ năng công kích ném vào người hắc kị sĩ.
Kĩ năng ánh sáng xuất hiện bao phủ hắc kị sĩ bên trong, che giấu hình ảnh của hắc kị sĩ.
Cùng lúc đó, Tuế Văn mở bản đồ ra, lao thẳng đến nơi có dã quái.
Đây là biện pháp đơn giản nhất bọn họ nghĩ ra khi chơi ở phó bản cuối.
Ba người giữ chân hắc kị sĩ vài phút sau khi hồi sinh, Tuế Văn đã tìm được nươi dã quái thăng cấp trong bản đồ, đồng thời liên lạc với nhóm người chơi đối diện.
Còn phương thức liên lạc lại càng đơn giản hơn, trực tiếp sử dụng Kênh Thế Giới là được.
Cho dù như vậy sẽ bại lộ mục đích của mình nhưng cẩn thận ngẫm lại là đủ biết...
Đối với hắc kỵ sĩ mà nói, từ lúc bọn họ chung một tổ đội với "Thật thật giả giả", bọn họ chính là kẻ địch, cho dù làm gì đi chăng nữa thì thân phận này cũng sẽ không thay đổi.
Cho nên hắc kị sĩ biết cũng được, không biết cũng tốt, căn bản sẽ không mang đến bất kì ấn tượng gì.
Một khi đã như vậy, tất nhiên là làm thế nào để tiết kiệm thời gian thì làm!
Lúc lao ra khi được tái sinh, Tuế Văn đã nhanh chóng tìm được một dã quái mình trâu đầu người ở gần đây nhất.
Địa hình trong phó bản thứ ba tương đối đơn giản, chỉ là một chiến trường hoang dã, khắp nơi bình thản, trừ bụi cỏ và ao hồ cũng không có bất kì chướng ngại dư thừa nào.
Hai bên đối mặt, hồng mao làm đầu tàu gương mẫu, vọt đến trước mặt đầu trâu, hung hăng khơi mào cuộc chiến, lực công kích mạnh nhất.
Người trâu giơ gậy gỗ thật cao, đầu gậy mang theo gió lớn hạ xuống, ngay lúc đó, một thanh trường đao bỗng nhiên xuất hiện dưới người trâu.
Trường đao vốn nên cứng rắn hiện giờ lại giống như một con rắn, cũng giống như một dải lụa, dùng tư thế vô cùng linh hoạt uyển chuyển lôi kéo gậy gỗ hướng xuống mặt đất.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện vết nứt.
Lan can mang theo cái khe của nó giữ chặt gậy của người trâu trong đó.
Sau đó, người trâu không kéo được gậy gỗ nữa, cũng không đứng thẳng người lên được, nó lập tức bỏ lại gậy gỗ, dần thẳng người lên.
Tuế Văn nắm chặt khe hở, lại lên tiếng trên Kênh Thế Giới.
【 thế giới 】【 Tuế Văn 】: Ân oán cá nhân, đội chúng tôi cần đối phó với hắc kị sĩ, bằng hữu đối diện căn chuẩn thời cơ, cùng nhau hành động.
Sau khi lên tiếng.
Trên Kênh Thế Giới.
【 thế giới 】【 liễu ám hoa minh 】:???
【 thế giới 】【 loạn mã hào 】:???
【 thế giới 】【 Bì Bì vui vẻ 】: Không muốn cùng ngươi hành động thì phải làm sao?
Không làm sao cả.
Đánh chết quái thú người trâu, cấp bậc và trang bị cũng tới tay.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm lập tức thay đổi sang một nơi khác, chạy về phía có dã thú.
***
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Ba tiếng súng vang lên, ba người đang vây quanh hắc kị sĩ bị đẩy ra một khoảng, vòng vây lập tức rời rạc, hắc kị sĩ mang theo Hứa Chân tái sinh đi về phía trước.
Sau một khoảng thời gian, trên giao diện của tổ đội, cấp bậc của Thời Thiên Ẩm đã lên bậc 5.
Mấy người nhìn kế hoạch bước đầu thành công, cũng không tiếp tục xông lên tìm chết mà nhanh chóng liên lạc với Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm: "Hắc kị sĩ thoát ra ngoài rồi, các cậu chú ý!"
Tuế Văn thoáng nhìn qua rồi nhắn lại: "Tôi kéo hắc kị sĩ về phía trung tâm bản đồ, chúng ta đến đó tập trung."
Trung tâm bản đồ là đường giao giới đối chiến của hai bên, chiến đấu ở đây sẽ đạt được chi viện nhanh nhất.
Mấy người nói chuyện xong cùng nhau chia ra để hành động.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm đi một đường về phía trước, hắn lại nhìn vào khung chat, trong lòng vừa động, gửi tin trong mục trò chuyện riêng cho Hứa Chân.
【 trò chuyện riêng 】【 Tuế Văn 】: Sau khi cô ngất xỉu, ba mẹ cô vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh chờ cô tỉnh lại.
Tin này nhắn không lâu đã nhận được câu trả lời của Hứa Chân.
【 trò chuyện riêng 】【 Thật thật giả giả 】:Người bọn họ chờ không phải tôi.
Đây là có ý tứ gì?
Tuế Văn hơi kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hình dáng của hắc kị sĩ, nhân mã của hai bên trực tiếp chạm mặt!
Oan gia ngõ hẹp nơi hoang dã.
Không ai lãng phí thời gian, tất cả mọi người lập tức động thủ.
Hắc kỵ sĩ nâng một tay lên, súng lớn nhắm ngay vào Thời Thiên Ẩm có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm!
Thời Thiên Ẩm cũng ra tay cùng lúc.
Cậu trực tiếp ném luôn cái gậy gỗ về phía trước.
Gậy gỗ bị ném lên không trung, một tiếng gió rít đã cắm ngay vào trong nòng súng của hắc kị sĩ, nấp kín miệng súng chuẩn bị bắn!
Hắc kỵ sĩ: "......"
Tình huống có điểm lạ kì.
Hắc kỵ sĩ cũng thoáng sửng sốt.
Chính vào lúc này.
Tuế Văn rút thẻ bài con búp bê ra, hắn rót linh lực của mình vào trong thẻ bài, ánh sáng trên mặt thẻ bài chợt lóe, linh lực phác họa hình dạng con búp bê, Na Na cầm táo đỏ và hoa oải hương xuất hiện từ thẻ bài.
Na Na: "Chủ nhân...... Tìm ta?"
Tuế Văn không trả lời, khom lưng túm con búp bê ở dưới đất lên, ném về phía hắc kị sĩ, trong lòng cũng đồng thời mặc niệm một câu rất xin lỗi:
Chủ yếu là......Cái vị này chân ngắn lại còn nhỏ, chạy trốn thật sự quá chậm!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một tiếng "đùng" vang lên.
Hắc kị sĩ vẫy tay một cái, gậy gỗ làm tắc họng súng lập tức bị bắn tan thành vô vàn mảnh nhỏ như đốm sáng của đom đóm rồi biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn nắm lại, một thứ tinh xảo lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nâng tay trái lên, họng súng tối om vững vàng chỉ vào hướng con búp bê đang bay đến.
Lúc này, cho dù là Tuế Văn hay Thời Thiên Ẩm đều không được đặt trong mắt hắn.
Hai mắt hắc kị sĩ hướng thẳng tắp lên bầu trời.
Bản năng khiến hắn hiểu rõ thứ đang bay đến là gì.
Đó là đồng loại của hắn.
Đó là đồng loại có thể khiến hắn bị thương...
Hắn bóp cò.
Ánh sáng cùng với bóng tối thoáng hiện trong họng súng!
Nhưng trước khi con rắn bạc kia giương nanh múa vuốt, trường đao lại chém tới từ bên cạnh.
Thời Thiên Ẩm chém một đao về phía hắc kị sĩ khiến hắn phải điều chỉnh lại cánh tay.
Đường đạn bị chệch xẹt xát qua Na Na.
Na Na rơi xuống trước người hắc kị sĩ.
Nó mở vòng tay của mình ra, nói chậm chạp: "Cùng Na Na... Cùng chơi với Na Na."
Ngay sau đó, sương mù cuồn cuộn không dứt trào ra từ người nó, bao vây hắc kị sĩ.
Sương mù dày đặc cuồn cuộn giằng co mấy chục giây.
Sau đó, sương mù tản ra, một con búp bê vẻ ngoài giống hắc kị sĩ nhưng nhỏ bé như Na Na xuất hiện tại chỗ.
Sau khi bị thu nhỏ, hắc kị sĩ sau chớp mắt sửng sốt đã quay đầu bỏ chạy.
Động tác của hắn rất nhanh nhưng Thời Thiên Ẩm còn nhanh hơn.
Cậu cúi người nhặt hắc kị sĩ lên, không công kích đối phương, chỉ mang người đến chiến trường trung tâm.
Tuế Văn cũng thu lại Na Na.
Hứa Chân vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lộ vẻ mặt khẩn trương, cô gầm nhẹ: "Các người muốn làm gì đây? Thả anh ấy ra, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay về với các người, nếu như các người dám thương tổn anh ấy, tôi sẽ khiến cho các người vĩnh viễn không ra được bên ngoài..."
Bước chân đi về phía trước của Tuế Văn dừng lại.
Ban đầu họ tiến vào đây là để cứu người. Nhưng hiện tại đối tượng được cứu lại quyết tâm không về.
Nói như vậy......
Trong Kênh Đội Ngũ, Tuế Văn lên tiếng, không chỉ nói với Hứa Chân mà cả những người khác cũng có thể nhìn thấy.
【 đội ngũ 】【 Tuế Văn 】:Hóa ra đúng là cách ra ngoài của chúng tôi ở trên người cô. Chỉ cần cô giải tán đội ngũ, chúng tôi có thể ra ngoài đúng không?
【 đội ngũ 】【 Thật thật giả giả 】: Thả anh ấy, tôi giải tán đội ngũ.
【 đội ngũ 】【 Tuế Văn 】: Có thể.
Đánh xong chữ này, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn nhau, xác nhận ý tưởng của nhau.
Trong Vật Kị này có giấu mảnh nhỏ sức mạnh.
Đầu tiên đưa người khác ra đã, còn mảnh nhỏ sẽ quay lại lấy sau.
Thời Thiên Ẩm đưa hắc kị sĩ cho Hứa Chân.
Trong đội ngũ xuất hiện thêm một tin nhắn.
【 đội ngũ 】【 hắc kỵ sĩ 】: Chân Chân, đừng tin họ, đừng thả họ đi.
Cùng lúc đó, Thời Thiên Ẩm đã chạy đến trước mặt Hứa Chân, tùy ý vứt hắc kị sĩ bị thu nhỏ cho Hứa Chân.
Chạm không thể chạm, đánh không thể đánh, giống như một tên nhãi nhép.
Hứa Chân nhìn thoáng qua hắc kỵ sĩ, nhấp nhấp môi: "Tôi không muốn ra ngoài. Sau lần này, bọn họ sẽ không vào được nữa."
Nói rồi, cô chọn menu của hệ thống, nút giải tán đội ngũ ở ngay trước mặt.
Trước khi ấn xuống, cô hỏi Tuế Văn: "Làm sao để biến anh ấy trở về?" Sau khi hỏi xong cô lại bồi thêm một câu, "Cậu yên tâm, chỉ cần các cậu biến anh ấy trở lại, tôi sẽ lập tức giải tán đội ngũ, thả các người ra ngoài."
Tuế Văn nguyện ý tin tưởng Hứa Chân, hắn nói: "Chỉ cần......"
"Hô hô hô ——"
Vô số âm thanh từ tên bắn vang lên tạo thành một mảng âm thanh dày đặc, che lấp giọng nói của Tuế Văn.
Không biết từ lúc nào, những kẻ địch trong trò chơi đã tiến lại đây, vừa thấy ba người nằm trong phạm vi công kích đã bắn một phát vạn tên.
Mưa tên rơi từ không trung xuống, lao đến chỗ mọi người, thương tổn đã được định đoạt, đến khi thương tổn xuất hiện trên người hắc kị sĩ, năng lực của Na Na cũng biến mất, hắc kị sĩ khôi phục về nguyên trạng!
Trên tay Hứa Chân không còn hắc kị sĩ.
Hắc kỵ sĩ đã nhẹ nhàng bay về phía trước, che trước người cô, nghênh đón mưa tên rơi xuống.
Mỉm cười như có như không luôn xuất hiện trên mặt hắn biến mất.
Mặt hắn lạnh băng, hai súng trong tay, đạn tựa lửa cháy bắn về phía người chơi đối diện.
Tuế Văn lập tức kêu một tiếng: "Thiên Ẩm!"
Không cần hắn nói, Thời Thiên Ẩm đã gia nhập chiến trường.
Đao súng chạm vào nhau, một chiêu thức không có tác dụng lần thứ hai với hắc kị sĩ. Hắc kị sĩ đứng yên tại chỗ, dùng súng thay khiên, ngăn cản trường đao đâm tới của Thời Thiên Ẩm, chiến lực ở tay phải thăng cấp lần thứ 2, trọng pháo xuất hiện nhắm thẳng vào người chơi đối địch.
"Khốn kiếp!"
Lần tập kích này đúng là vui vẻ, cậu vừa nhìn thấy công kích của đối phương đã biết mình không thể thắng.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không cam tâm ngồi chờ chết, cậu lên tinh thần, nhanh chóng nói:
"Hóa ra các ngươi thật sự núp ở bên trong, vì sao vừa rồi lại biến thành người sống?"
"Chạy nhanh chạy nhanh, chúng ta cùng nhau vây công hắc kỵ sĩ!"
Miệng nói, tay hành động.
Cùng lúc Thời Thiên Ẩm ngăn cản hắc kị sĩ, trong tay hắn lặng lẽ nhắm vào Hứa Chân.
Hắc kị sĩ là nhân vật cao cấp, trong thời gian ngắn không giải quyết được.
Hai nhân vật kia phản ứng cũng nhanh, đại chiêu vừa rồi cũng chỉ khiến họ mất một tầng máu, chỉ có vị nữ nhân vật phía sau hắc kị sĩ này chạy đâu cũng không biết, y hệt như ruồi nhặng bay loạn, chỉ bằng một mũi tên của hắn, hiện giờ chỉ còn lại 1/3 lượng máu.
Chỉ cần tặng thêm cho nàng hai mũi tên nữa sẽ xong.
Hắn âm thầm cười, nhắm ngay Hứa Chân, ấn chuột.
Một tiếng click vang lên, mục kĩ năng phát sáng.
Tay phải của hắc kị sĩ lần nữa lắp ráp xong trọng pháo, hắn bỗng nâng một súng lên, sau đó bắn trúng ba người Trần Hề Hề đang vội vàng đến đây.
Con đường ánh sáng đi qua phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Trong tiếng nổ mạnh, sức giật lớn đẩy hắc kị sĩ về phía sau.
Tầm nhìn bị che khuất, kẻ đánh lén lập tức sửng sốt.
Trong đó, cự pháo ở tay phải của hắc kị sĩ đã nhắm vào gương mặt của kẻ còn lại.
Hắc kỵ sĩ nhàn nhạt nói: "Ngươi không nên nhắm vũ khí vào cô ấy."
Nói xong, hắc kỵ sĩ bóp cò.
Lại một tiếng súng vang lên.
Ánh sáng trắng lao ra khỏi họng súng, biến màn hình của kẻ còn lại thành một màu trắng sáng.
Xuất hiện một vạch máu.
Nhân vật trong phó bản tử vong, lần này Bì Bì rất vui vẻ!
Nhưng trong một trò chơi, có người ngã xuống cũng không phải kết thúc, chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc hắc kị sĩ vọt tới trước mặt Bì Bì cũng là lúc Thời Thiên Ẩm đuổi đến phía sau hắn.
Hắc kị sĩ giết chết Bì Bì cũng là lúc Thời Thiên Ẩm cắm trường đao vào trong cơ thể hắc kị sĩ.
Thiên nhiên trong trò chơi này rất lớn nhưng cậu nắm đao hình bóng trong tay đã thu nhỏ chúng lại vô hạn. Trong thời gian ngắn, cậu đã cắm đao vào cùng một vị trí.
Bình tĩnh, chính xác, không có sai lệch.
Dùng sức mạnh nhỏ nhất, tốc độ nhanh nhất, gây ra thương tổn lớn nhất.
Tổn hại nhỏ bé lặp lại vô số lần sẽ biến thành một tổn hại to lớn.
Thời Thiên Ẩm trào phúng đối thủ: "Ngươi để phía sau lưng mình cho kẻ địch."
Hắn cũng không tức giận.
Ánh mắt cậu lạnh lùng như đao, tùy ý cắt cánh tay của hắc kị sĩ.
Một vòng bùng nổ, hắc kỵ sĩ tiễn một người đi, máu cũng đã cạn.
Hắn muốn xoay người đối mặt với Thời Thiên Ẩm nhưng Thời Thiên Ẩm lại giống như bóng của hắn, cho dù hắn xoay về hướng nào thì đối phương vẫn đứng ở điểm mù của hắn, hủy đi năng lượng tượng trưng cho sinh mệnh của hắn.
Đây là một đối thủ lợi hại, đáng được tôn trọng.
Hắc kỵ sĩ nghĩ.
Có điều cũng không phải là lúc này...
Hắn không quan tâm đến Thời Thiên Ẩm giống như bám vào sau lưng mình nữa.
Hắn nâng tay lên, hướng pháo vào Tuế Văn phía trước.
Hắc kỵ sĩ mỉm cười hỏi: "Ta có người muốn bảo vệ, ngươi thì sao, có người cần bảo vệ không?"
Giọng nói vừa dứt, pháo được bắn ra.
Sức mạnh to lớn xông thẳng về phía Tuế Văn.
Thời khắc nguy hiểm, không thể chạy trốn nữa, Tuế Văn cũng không muốn chạy trốn.
Hắn triệu hoán lan can.
Lan can cùng vết nứt xuất hiện, Tuế Văn nhảy thẳng xuống dưới.
Vừa lúc đạn đến cũng là lúc Tuế Văn chui vào trong khe, không khí nóng rực sượt qua đỉnh đầu hắn, mang theo cảm giác bỏng rát.
Hắn ẩn mình trong kẽ nứt vừa đủ để chứa đựng một người, chờ một lát, không thấy lần công kích thứ hai mới thò đầu ra khỏi khe nứt, lập tức nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên.
Hắn tập trung nhìn vào chiến trường trước mặt, trường đao của Thời Thiên Ẩm đang dừng trên ngực hắc kị sĩ, lưỡi đao sắc bén bóng loáng cắt máu thịt nhẹ nhàng như dao thái thịt mỡ.
Rồi sau đó, gương mặt của Thời Thiên Ẩm xuất hiện trước mặt hắc kị sĩ.
Cậu rút trường đao của mình ra, nói một câu nhàn nhạt: "Ta không có người cần bảo vệ. Người đứng ở nơi này là huynh đệ kề vai chiến đấu với ta."
Sau một lúc chiến đấu, hiện giờ hắc kị sĩ chỉ còn lại một vạch máu cuối cùng.
Chỉ cần xóa bỏ được vạch máu này, bọn họ có thể chạm đến thắng lợi.
Trọng pháo đe dọa đã qua rồi, ba người Trần Hề Hề vọt đến bên cạnh Tuế Văn; những nhân vật đối địch khác cũng giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức vọt đến.
Năm, sáu, bảy, tám.
Đội bạn từ bốn phương tám hướng vọt đến, cục diện quần ẩu tàn sát BOSS đã hình thành.
Tình thế hiện tại rất tốt, tốt đến mức khiến Tuế Văn không nhịn được suy nghĩ xem có muốn mạng của hắn luôn không, dứt khoát hàng phục Vật Kị này luôn.
Cũng vào lúc này.
Hắc kỵ sĩ thong thả lấy ra một viên cầu màu bạc, niết niết trong lòng bàn tay.
Ánh sáng trắng tản ra từ trong lòng bàn tay hắn, giống như một cái lồng bao phủ lấy hắn.
Lần thứ hai Thời Thiên Ẩm chém lên trên lồng lại không xuyên thủng tầng tầng hào quang mỏng này.
Trước thắng lợi trong tầm tay lại xuất hiện biến cố, Thời Thiên Ẩm cũng không dừng động tác lại, một kích không trúng lại tiếp tục đổi vị trí.
Cuộc chiến lại tiếp tục lâm vào thế giằng co.
Tuế Văn lẩm bẩm: "Đó là cái gì?"
Âm thanh của Phí Vũ vang lên phía sau lưng hắn, giọng cậu ta dồn dập, nói nhanh: "Đạo cụ khắc kim, có 1' chống đỡ mọi công kích, không thứ gì có thể làm tổn thương. Không ổn rồi, hắn cố ý dụ chúng ta đến đây để tóm gọn một mẻ..."
Đã quá muộn.
Họng súng của hắc kị sĩ dời khỏi người Thời Thiên Ẩm, nhắm ngay vào những người khác.
Một chùm ánh sáng thoát ra khỏi họng súng, bắn chuẩn xác về phía những người chơi.
Lưới lớn phô trương, con mồi mắc bẫy, đúng là bội thu.
Nhân vật trong trò chơi biến mất từng người.
Đầu tiên là ba người Trần Hề Hề, tiếp theo là kẻ địch, cuối cùng là Tuế Văn.
Khe hở của lan can tất nhiên không có tác dụng vào lúc này, Tuế Văn triệu hồi ô tô, thừa lúc hắc kị sĩ hành động muốn thay Thời Thiên Ẩm kéo dài chút thời gian.
Nhưng trọng pháo miệng lớn bắn hai phát đã phá hủy xe của Tuế Văn, ngay lúc Tuế Văn chuẩn bị táng thân dưới cự pháo giống như xe hơi thì Thời Thiên Ẩm xuất hiện bên cạnh hắn, kéo hắn tránh thoát.
Hiện trường chỉ còn lại bốn người.
Hắc kỵ sĩ cùng Hứa Chân, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm.
Hai bên đứng xa xa nhìn nhau.
Hắc kị sĩ: "Thời gian 1' chuẩn bị kết thúc, cuộc chiến đấu giữa chúng ta chuẩn bị bắt đầu một lần nữa."
"Ngươi chiến đấu với ta?" Thời Thiên Ẩm lặp lại một lần nữa, nở nụ cười khinh miệt: "Ngươi không xứng."
Hắc kỵ sĩ cười nói: "Mạnh miệng cũng vô dụng, các ngươi quá mức nguy hiểm, ta sẽ giết ngươi......"
Lời nói của hắn bỗng nhiên gián đoạn, nhân vật trước mắt hắn dần dần tan biến, việc này đại biểu cho bọn họ đang thoát khỏi trò chơi. Mà nếu muốn thoát khỏi trò chơi, vậy chỉ có...
Hắc kỵ sĩ chợt xoay người, nhìn về phía Hứa Chân.
Tay của Hứa Chân vừa rời khỏi nút giải tán đội ngũ.
Giọng nói của hắc kị sĩ trầm thấp, dường như ẩn chứa tức giận: "Chân Chân, bọn họ sẽ xóa bỏ tài khoản của em..."
Nhưng âm thanh nén giận kia cuối cùng cũng trở nên bình thản.
Đến khi lên tiếng một lần nữa, giọng nói của hắn chỉ mang theo bình tĩnh dịu dàng: "Nhưng tôi và em sẽ ở bên nhau."
Hứa Chân hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Cô đi đến bên cạnh hắc kị sĩ, vươn tay, nắm lấy bàn tay hắn, nở nụ cười nhẹ: "Em sẽ bên cạnh anh."
Cảnh tượng chung quanh bắt đầu tan biến, thân hình cũng bắt đầu tan biến.
Giống như trò chơi ghép hình, bóng tối và ánh sáng bắt đầu nứt vỡ thành từng khối.
Tuế Văn nhận ra mình đang rời khỏi trò chơi.
Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn hướng về phía Hứa Chân nói to một câu: "Sau khi đi ra ngoài tôi sẽ nói chuyện của cô cho ba mẹ cô, cô có gì muốn nhắn với họ không?"
Vẻ phức tạp thoáng hiện lên trên mặt Hứa Chân.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, phức tạp biến mất, lạnh nhạt giống như mặt nạ một lần nữa phủ lên toàn bộ gương mặt của cô.
Môi của cô run run, nói với Tuế Văn cũng như nói với chính mình: "Không có gì cần nói cả, sự việc lặp lại đã quá nhiều lần, tôi không chạm vào thế giới của họ, họ cũng không đến được thế giới của tôi... Tôi yêu hắc kị sĩ."
Tất cả biến mất.
Tuế Văn trở về với hiện thực.
***
Mọi người nằm trên cỏ gần như tỉnh lại cùng một lúc.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn nhau.
Tuế Văn cúi đầu nhìn thời gian: "Từ lúc chúng ta tiến vào trò chơi đến giờ là 10'." Hắn lại nhìn vào di động, nhìn vào dòng chữ "Đội ngũ giải tán..." trong Vùng đất hoang dã.
Tiếp tục mở danh sách bạn bè, Thật thật giả giả vẫn hoạt động như cũ.
Đến thế giới trò chơi một chuyến, quay đầu nhìn lại ID này, hắn cảm thấy ID này được đặt vô cùng chính xác.
Hắc kỵ sĩ, Hứa Chân, bọn họ chân thật lại hư ảo.
Trần Hề Hề bỗng nhiên ngáp một cái: "A ha ——"
Cô bé ngồi thẳng người dậy, đấm đấm vào chân mình: "Không biết vì sao tôi lại thấy hơi mệt..."
Đổng Thâm cũng không ngẩng đầu lên: "Vừa rồi ở trong thế giới trò chơi vừa chạy vừa nhảy, không mệt mới lạ."
Phí Vũ: "Nhưng theo chủ nghĩa duy vật thì chúng ta chỉ vừa nằm mơ thôi."
Trần Hề Hề: "Là thế giới tinh thần. Cơ thể chúng ta do thần kinh chỉ huy, đại não của chúng ta chính là thế giới tinh thần của chúng ta, nó mệt mỏi thì sẽ phản hồi lại đến cơ thể, nói cách khác... Chúng ta còn phải mệt mỏi vài ngày... Ngẫm lại thì, Thật thật giả giả vẫn luôn cho rằng hắc kị sĩ là một sinh vật thật sự tồn tại, cho nên nó lập tức thành "chân thật" trong mắt Thật thật giả giả... Ngẫm lại thì thật sự còn cảm thấy lãng mạn nữa."
Những người khác dùng ánh mắt kiểu một lời khó nói hết nhìn Trần Hề Hề.
Bọn họ chẳng cảm thấy có tí tẹo lãng mạn nào ở đây cả.
Trần Hề Hề: "Nhân vật nam chính cũng không chọc đến các người, nữ chính cũng không có ý định sống lại."
Mấy người: "Cũng thật đáng sợ, không cần sống lại, không cần làm việc..."
Đổng Thâm còn bổ sung một câu: "Nếu tôi thật sự thích cô ấy thì tôi sẽ làm một cái gối ôm hình nhân vật này to bằng người để ôm khi ngủ."
Trần Hề Hề nhìn người như kiểu đại gia không sử dụng ngôn ngữ cộng đồng vậy.
Mấy người cùng nói đùa vài câu.
Đổng Thâm hỏi: "Tình huống hiện giờ thành ra cái dạng này rồi, Tuế Văn, cậu định làm thế nào?"
Sau khi trải qua sự kiện búp bê, cậu ta cũng tương đối chú ý đến những chuyện như thế này. Sau khi nhận được sự giúp đỡ của mọi người, cậu ta cũng muốn giúp đỡ những người khác."
Tuế Văn: "Tôi định đi làm bài thi."
Những người khác: "???"
Tuế Văn đứng dậy từ mặt đất: "Hiện giờ về phòng tự học, giờ tự học còn 35', có thể làm được một nửa đề thi, các cậu thì sao?"
Những người còn lại còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là cùng Tuế Văn quay lại phòng học để làm bài chứ còn sao.
Tình yêu trong thế giới trò chơi ra sao cũng kệ nó, học sinh cần làm bài tập!
***
Làm bài thi là việc làm hàng ngày của Tuế Văn nhưng cũng không phải là thói quen hàng ngày của hắn.
Hắn căn chuẩn thời gian, sau khi giải quyết phần lớn đề thi tại trường học lại rút thời gian sau khi tan học, đầu tiên là gọi điện thoại cho ông mình, ngay sau đó đi vào bệnh viện gặp mẹ Hứa Chân.
Bệnh viện luôn luôn chật kín người trong mọi thời điểm.
Thế giới trắng toát gợi đến một số việc không vui, những người mặc blouse trắng qua lại lại đại diện cho hi vọng, nhưng vào một thời điểm nào đó vẫn khiến cho người ta nghĩ đến những điều không tốt.
Tuế Văn gặp mẹ Hứa Chân khi bà đang ngồi ngây người bên giường bệnh, xoa bóp cho cơ thể cứng đờ không nhúc nhích của con gái.
Đối với thân hình gầy yếu của bà mà nói, loại công việc thế này cũng tốn không ít sức lực, đến khi Tuế Văn tiến vào phòng bệnh, cả người bà đã đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Tuế Văn lại nhìn đến Hứa Chân đang nằm ở trên giường, nhận sự chăm sóc của bà Hứa.
Sau một thời gian hôn mê trên giường bệnh, người cô trở nên ốm yếu, hai mắt nhắm chặt, sắc da tái nhợt, gân xanh nhỏ trồi lên trên mu bàn tay và cánh tay cô, cách một tầng da mỏng manh có thể nhìn thấy rõ mạch máu, cũng có thể nhìn rõ hình dạng xương.
Lúc này, phía trước bỗng vang lên tiếng mở cửa!
Bà Hứa đang chăm sóc cho Hứa Chân khẽ nghiêng người về phía trước, chuẩn bị ngã xuống đất.
Tuế Văn vội vàng tiến lên hai bước, một tay đỡ lấy cánh tay của bà Hứa, một tay đè lại ghế dựa, giúp cho bà ổn định lại cơ thể: "Dì à, dì không sao chứ?"
Sự việc xảy ra, bà Hứa chưa kịp sợ hãi đã có người giúp đỡ, bà thở hổn hển ngồi thẳng người lại: "Dì không sao, sao các cậu lại ở đây? Đại sư Tuế đâu?"
Trong câu dò hỏi mang theo mong đợi.
Hai người đối mặt với nhau, Tuế Văn rất dễ nhìn thấy nếp nhăn in hằn trên gương mặt của bà cùng với tóc trắng trên đầu, sau lần gặp mặt trước đó, đến lần này gặp lại dường như bà lại già thêm 1-2 tuổi.
Hắn thoáng dừng lại, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào về việc xảy ra trong trò chơi, chỉ trả lời đơn giản cho qua rồi ngồi ở đầu giường, giúp bà Hứa chuyển tư thế nằm của Hứa Chân, đồng thời hỏi: "Dì, vì sao con gái của dì lại nghỉ việc?"
Giao tiếp ngắn ngủi với Hứa Chân trong trò chơi khiến Tuế Văn có nghi ngờ.
Có lẽ hiện thực đã xảy ra việc gì đó không xong cho nên mới khiến Hứa Chân trốn vào trong trò chơi.
Nếu như có thể giải quyết được vấn đề trong hiện thực, có lẽ Hứa Chân... Sẽ đồng ý ra ngoài?
Hắn nhìn bà Hứa, nghĩ vậy.
Có người giúp, việc chăm sóc cho con gái cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Bà Hứa còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Tuế Văn đã nghe thấy câu hỏi của đối phương.
Bà hơi kinh ngạc, sau đó lại thở dài: "Chúng tôi cũng không biết lý do khiến nó bỏ việc. Con bé nói vì công việc có quá nhiều mâu thuẫn với người khác, có điều chúng tôi cũng đã đến nơi con bé làm việc để xác nhận thì lại không thấy như thế, tất cả các đồng nghiệp của con bé đều ổn, sau khi biết thân phận của vợ chồng chúng tôi cũng rất khách khí."
Tuế Văn nghĩ trong đó có thể ẩn chứa vấn đề nào đó...
Bà Hứa lại tiếp tục, Tuế Văn giống như vừa ấn máy hát của bà, bà gấp gáp không chờ nổi chia sẻ những chuyện đè nén trong lòng mình: ""Nhưng con bé vẫn kiên trì bỏ việc, tôi cùng ba nó không hiểu vì lý do gì, về đến nhà tuy rằng chúng tôi vẫn thấy buồn bực nhưng cũng không trách mắng, bảo nó nghỉ ngơi một thời gian rồi lại tìm việc khác."
"Chúng tôi muốn con bé được thoải mái khi ở nhà nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào con bé lại ham mê trò chơi, sau đó tính nết cũng hoàn toàn thay đổi."
Tuế Văn cảnh giác: "Thay đổi thế nào?"
U sầu lan tràn trên gương mặt của bà Hứa, bà thở ngắn than dài: "Sách không đọc, việc không làm, chúng tôi muốn gần gũi với nó thì nó cũng không muốn quan tâm, suốt ngày ngồi trên sofa trong phòng chơi Ipad, còn tha mấy thứ linh tinh về nhà bày khắp phòng."
Tuế Văn nghĩ... Hình như cũng không có gì lạ cả.
Hắn không khỏi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Như vậy mà còn chưa đủ à?" Bà Hứa lại cường điệu hơn, "Tôi tìm cho nó một mối nhân duyên tốt, con bé lại vì mải mê chơi game thả bồ câu cho người ta, đây không phải là lãng phí thời gian của người khác à? Đây là cách làm đúng à?"
Tuế Văn: "......"
Hắn bắt đầu động não, vì sao lại bỗng nhiên nói đến việc gặp gỡ, còn nhấn mạnh tận hai lần... Khoan đã.
Tuế Văn bỗng nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng của Hứa Chân nói với hắn trong trò chơi.
"Không có gì để nói cả, sự việc đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần, tôi không đến được với thế giới của họ, họ không không chạm được vào thế giới của tôi... Tôi yêu hắc kị sĩ."
Trước đó nghe được Tuế Văn cũng không nghĩ nhiều.
Giờ nhìn thấy thái độ đối lập của bà Hứa hắn lại cảm thấy mình đã tìm được hai manh mối quan trọng từ đoạn đối thoại kia.
Thứ nhất, Hứa Chân yêu hắc kỵ sĩ.
Thứ hai, Hứa Chân cảm thấy mình và cha mẹ không có cách nào thấu hiểu được nhau.
Hắn hỏi: "Vậy, dì à, con gái dì đồng ý gặp gỡ người ta không?"
Bà Hứa: "..."
Bà lại bắt đầu thở ngắn than dài: "Nhóc con, giờ cậu còn nhỏ, chờ đến khi trưởng thành rồi cậu sẽ biết người làm cha mẹ có bao nhiêu suy nghĩ về công việc và hôn nhân của con cái, đây là nhiệm vụ của chúng ta, nuôi bọn nó khôn lớn rồi lại tìm cho bọn nó một công việc tốt, tiếp theo lại tìm một gia đình tốt để bọn nó có thể có một nơi dừng chân trong xã hội này, có một gia đình để dựa vào, như vậy mới coi như hoàn thành nhiệm vụ."
Tuế Văn thấy mình dường như phát hiện ra điều gì đó.
Hắn uyển chuyển nói: "Thế nhưng nếu cô ấy đã nói là cô ấy không muốn thì cũng không nên ép buộc."
Bà Hứa lắc đầu, bà có lý do của mình: "Một năm sau khi tốt nghiệp đại học là thời điểm tốt nhất để tìm việc, bỏ lỡ rồi cơ hội tốt sẽ mất đi, chỉ còn có thể tìm được thứ thừa thãi của người khác; hai mươi mấy tuổi là thời gian kết hôn tốt nhất, bỏ lỡ rồi tuổi cũng lớn, chỉ có thể để người ta chọn. Vì tìm cho nó một đối tượng tốt cả tôi và cha nó đều rầu lòng, gặp được ai đều hỏi nó có thấy được không, kết quả nó vẫn thờ ơ như cũ."
Tuế Văn cảm giác mình đã biết cái gì.
Hắn miễn cưỡng: "Dì cũng không cần cứ như vậy ép..."
Bà Hứa kích động: "Có thể không nóng nảy được à? Chúng tôi bảo nó ra ngoài gặp người thì nó không đi; được rồi, vậy chúng tôi mời người ta đến nhà thì con bé đã làm gì, nó đập vỡ bát, vào phòng đóng sầm cửa lại, việc này chúng tôi phải làm thế nào, sau đó nó cùng cha nó cãi nhau một trận..."
Nói đến đây, bà Hứa tạm dừng lời.
Bà nhớ đến cảnh tượng ngày đó.
Mọi thứ vốn dĩ vẫn còn tốt đẹp.
Bà làm một bàn cơm, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi vào trong bếp, giúp bà dọn bàn, nói cười vui vẻ với bà.
Cũng nói dỗ dành đứa trẻ nhỏ vui.
Tiếp theo còn đưa cho đứa bé cái đùi gà, ăn cho lớn.
Sau đó là khách đến.
Người đến là bạn của bà.
Theo như ước hẹn ban đầu, bạn bà mang theo một người trẻ tuổi ưu tú đến làm khách, bà cũng thấy vừa lòng, vui vẻ đưa họ đến bên bàn...
Hỗn loạn cứ thế xảy ra.
Chân Chân đập vỡ bát, trở lại phòng, đóng sầm cửa lại.
Bạn bà cảm thấy xấu hổ vô cùng nên nhanh chóng rời đi.
Cha của Chân Chân trực tiếp đá tung cửa mắng con bé.
Tình cảnh đó không ngừng xoay quanh tai, lượn lờ trước mắt bà Hứa suốt mấy ngày nay.
Cánh cửa khép kín bị đá văng, Chân Chân quả nhiên đang ngồi trên sô pha, chơi trò chơi gọi là Vùng đất hoang dã.
Bọn họ đều cảm thấy không thể nén giận được nữa.
Cha Chân Chân xông lên phía trước mắng con gái: "Mày nhìn xem hiện giờ mày đang có bộ dạng gì!"
Chân Chân cũng rống lên: "Hiện giờ con có bộ dạng gì? Con hiện giờ chính là bộ dạng của cha! Con không đi làm, con chỉ nghỉ ngơi có 1 tháng thôi; con cũng không có ý định cả đời không lấy chồng, thế nhưng con chỉ kết hôn với người mà con thích, vậy mà các người lại ép con, nếu như lần sau các người lại dẫn người đến con sẽ không cho các người mặt mũi nữa!"
Cha Chân Chân: "Mày bị điên à, mày nhìn lại bộ dạng hiện tại của mày đi, đây là trò chơi, chỉ là trò chơi, mày lại bị cuốn vào không thoát ra được, mày..."
Một tiếng rơi vỡ vang lên, Ipad nằm trên mặt đất, màn hình nứt nẻ, bên trong màn hình, khóe miệng hắc kị sĩ vẫn đang tươi cười dường như trở nên vặn vẹo không nhìn rõ.
Sự việc lên men từ giây phút đó.
Gió lạnh gào thét, bốn phía hỗn loạn, bóng đèn lung lay khiến cho bức tường cũng giống như chuẩn bị đổ sập xuống.
Chân Chân bắt đầu thét chói tai, trên gương mặt mang theo sắc thái không thể tin nổi.
Nhưng cha cô cũng không dừng lại ở đó, giống như ông ta đã từng nói, ông lấy di động ra, liên lạc đến nhân viên của trò chơi, uy hiếp họ khóa tài khoản này lại nếu không sẽ phơi bày mặt trái của trò chơi này ra ngoài.
Phía bên kia rất nhanh đã thỏa hiệp, nhưng ngay lúc này Chân Chân lại xông lên đẩy cha cô ra, cướp lại di động của mình.
Sau đó, cha cô cho cô một cái tát.
Âm thanh vang lên trong căn phòng.
Sau đó, ánh đèn cũng ngưng kết.
Ngay cả tượng Phật trong phòng khách cũng lạnh lùng nhìn về phía nơi này.
Kí ức chợt lóe rồi lại vụt qua.
Bà Hứa buồn bã mất mát, lại hướng về phía Tuế Văn, nói: "Cậu bé, tin dì đi, bậc làm cha mẹ đều muốn tốt cho con cái của mình, bọn họ đều hi vọng con cái của mình không bị thiếu thốn bất kì thứ gì..."
Tuế Văn cũng không nhìn thấy hình ảnh trong đầu bà Hứa, nhưng lần này hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để chuồn khỏi bà Hứa...
Đúng vào lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tuế Hữu Bách xuất hiện bên trong phòng bệnh, tình huống cụ thể thế nào trước đó Tuế Văn cũng đã gọi điện nói qua với ông lão, hiện tại ông lão xuất hiện, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, quay về phía bà Hứa hỏi: "Hứa thí chủ, tình huống hôm nay của con gái bà thế nào rồi?"
Bà Hứa cảm thấy trước mắt sáng ngời, lập tức bỏ lại Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, tiến ra đón: "Đại sư, người đến rồi, tình huống của con gái tôi..."
Tuế Hữu Bách: "Tình huống của con gái bà tôi cũng đã hiểu được đại khái. Vấn đề hiện giờ là..."
Hai người nói chuyện với nhau, Tuế Văn giống như được đại xá, để lại bà Hứa cho ông mình, bản thân mang Thời Thiên Ẩm chuồn ra khỏi bệnh viện, chạy nhanh về phía vườn hoa.
Nói chuyện con gái kết hôn với một người phụ nữ trung niên dù sao cũng cảm thấy kì quái!
Sau khi hơi thở ổn định rồi, cảm giác xấu hổ cũng gần như biến mất, Tuế Văn lấy di động của mình ra, nói đơn giản những điều hắn vừa trò chuyện với bà Hứa lên diễn đàn của nhóm.
Vào đúng khoảng thời gian ăn cơm, mọi người đều có mặt, sôi nổi thảo luận.
Phí Vũ: "Nói như vậy thì đúng là có vấn đề."
Đổng Thâm: "Cũng có thể hiểu được, giống như chúng ta không muốn học nhưng nhà trường lại bắt chúng ta học vậy."
Phí Vũ: "Có điều bắt chúng ta học tập cũng rất chính xác, để giải sầu thì dùng cái gì, chỉ có học tập..."
Đổng Thâm: "Như thế cũng đúng."
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy đây là vấn đề nhưng không có cách nào đồng cảm được cả, vấn đề này khá nghiêm trọng.
Sau đó Phí Vũ @ Trần Hề Hề.
Phí Vũ: "@ Trần Hề Hề, cậu thấy thế nào?"
Trần Hề Hề: "Không thấy thế nào."
Phí Vũ ngạc nhiên nói: "Không có gì để nói à?"
Trần Hề Hề: "Không có gì cần nói cả."
Nói xong, cô bé còn trực tiếp thoát ra luôn.
Phí Vũ: "Này......"
Đổng Thâm: "Này......"
Phí Vũ: "Cứ có cảm giác như cậu ấy có thể chạm được những điều chúng ta không thể chạm ấy."
Đổng Thâm: "Tôi cũng thấy thế."
Bên trong vườn hoa của bệnh viện, Tuế Văn nhìn di động, chưa thấy cái gì đáng giá để nói tiếp, lại nhét di động lại túi.
Hắn tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, nghĩ xem làm thế nào để giải quyết việc của Hứa Chân, hàng phục Vật Kị hắc kị sĩ này.
Hỏi đi hỏi lại rồi vẫn không tìm được linh cảm hàng phục.
Có điều hắn lại đột phát một ý tưởng kì lạ, hắn quay đầu hỏi Thời Thiên Ẩm: "Thiên Ẩm, cậu đã bao giờ bị ép kết hôn chưa?"