Hàng Vật

Chương 47: Hai con chim nhỏ



Yên tĩnh kéo dài.

Trong đôi mắt của Thời Thiên Ẩm giống như có hai ngọn lửa sáng rực, nhìn vào đôi mắt ấy, Tuế Văn thậm chí có cảm giác hai ngọn lửa kia sẽ thiêu đốt bản thân.

Trong lòng hắn dâng lên một vài cảm giác kì quái.

Hắn thấy bóng dáng mình xuất hiện trong mắt Thời Thiên Ẩm, gần như cho rằng những lời nói này của Thời Thiên Ẩm là dành cho mình.

Nhưng những lời này lại không dành cho mình.

Trong lòng hắn phủ nhận như thế.

Đây là những lời cậu ấy nói với Trần Mạn.

Tuy rằng không rõ vì sao Thời Thiên Ẩm lại thích Trần Mạn, nhưng rõ ràng, Thời Thiên Ẩm thích cô ấy. Nếu như không, dựa theo tính cách đối phương, chỉ cần không thích sẽ không làm những việc này.

Cảm xúc nóng bỏng như vừa rồi cũng nên dành cho Trần Mạn.

Cảm xúc của hắn hạ xuống.

Có một loại cảm giác chim nhỏ của mình vỗ cánh bay đi mất rồi.

Nhưng dù sao, tình anh em cũng không giống với tình yêu.

Tuế Văn suy nghĩ, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Hắn phá vỡ không khí hoàn mĩ này, nói với Thời Thiên Ẩm: "Cậu xưng hô sai rồi."

Vấn đề này rất nghiêm trọng.

Chẳng may ngày mai lại nói sai, đừng nói là làm tăng độ lẵng mạn, nếu còn không nhận được một cái tát của cô gái nhỏ thì vẫn coi như may mắn.

Tuế Văn an ủi Thời Thiên Ẩm: "Có điều, ngoài xưng hô chưa đúng ra, những thứ khác đều rất hoàn mĩ, ngày mai cứ giữ đúng trạng thái này, chắc chắn cậu có thể thành công."

Thùng xe bỗng nhiên chấn động.

Vòng quay đã hết giờ dừng lại, tiếp tục chuyển động, thùng xe di chuyển từ đỉnh xuống dưới, vui vẻ dạt dào cũng bị chấn động này làm tan đi, biến mất không thấy đâu.

Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn Tuế Văn một cái, rơi vào suy nghĩ.

Vừa rồi, mình xưng hô không sai.

Suy nghĩ của mình, ánh mắt của mình đều là Tuế Văn. Lời mình nói tất nhiên cũng là nói với Tuế Văn.

Thời Thiên Ẩm nghĩ vậy nhưng cậu không nói ra.

Bởi vì......



Cậu không rõ vì sao vừa rồi mình lại có những cảm xúc như thế, cũng không quá rõ những lời mình buột miệng thốt ra.

"Ta thích ngươi" là gì?

Là mình thích Tuế Văn ư?

Thích có thể làm gì chứ?

Từ trước đến giờ chưa từng có, cũng không thể tìm kiếm trong trí nhớ để tham khảo khiến cậu rơi vào mê mang.

Hai người im lặng vượt qua phần sau của vòng quay mặt trời.

Mãi cho đến khi bánh xe sắp đưa người chạm mặt đất, Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên lên tiếng: "Vì sao lại mang ta đến công viên giải trí?"

Tuế Văn: "Cái gì?"

Thời Thiên Ẩm quay đầu lại, cậu nhìn Tuế Văn, nhắc lại câu hỏi: "Vì sao lại muốn mang ta đến công viên giải trí?"

Tuế Văn giật mình.

Lúc hắn quyết định đưa Thời Thiên Ẩm đến công viên giải trí cũng không có quá nhiều băn khoăn, chỉ cảm thấy cần thiết cho Thời Thiên Ẩm nên cố hết sức giúp đỡ cậu ấy thôi.

Còn nếu như nhất định phải tìm nguyên nhân trong đó, vậy thì...

"Ai bảo cậu gọi tôi một tiếng ca ca chứ?" Hắn cười ngâm ngâm, "Lại gọi cho tôi nghe lần nữa xem nào?"

Thời Thiên Ẩm nhìn Tuế Văn một lúc.

Đuôi lông mày của cậu nhẹ nhếch: "Ngươi thích xưng hô này?"

Cậu cũng không để ý, thuận miệng nói: "Ca ca."

Nụ cười của Tuế Văn lại chợt thu lại.

Trong mộng ngoài mộng, bóng người trọng điệp.

***

Sau thứ bảy chuẩn bị ổn thỏa, chủ nhật cũng tới.

Buổi sáng ra khỏi cửa, Thời Thiên Ẩm còn muốn lôi kéo Tuế Văn đi gặp Trần Mạn, nhưng Tuế Văn nhất định từ chối yêu cầu có vẻ hoang đường này.

Là bạn gái cậu chứ đâu phải bạn gái tôi.

Dựa vào đâu mà tôi phải hi sinh niềm hạnh phúc khi được ngủ nướng cuối tuần vì cô ấy!

Hắn đẩy Thời Thiên Ẩm ra khỏi phòng, bản thân mình quay lại giường ngủ, trước khi nhắm mắt còn gửi cho Thời Thiên Ẩm một tin nhắn:

"Cố lên, tôi tin cậu có thể làm được!"

Nhìn chăm chú vào tin nhắn này, Thời Thiên Ẩm ẩn thân bay thẳng đến cửa công viên giải trí, chờ Trần Mạn.

Cậu cũng không phải đợi lâu, rất nhanh, bên trong đoàn du khách có một cô gái mặc váy dài, đi hài trắng, nhìn từ xa vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, tươi mát như thần lộ, cô gái đó đúng là Trần Mạn.

Trần Mạn đi đến trước mặt Thời Thiên Ẩm, mỉm cười nói: "Anh đến rồi à?"

Thời Thiên Ẩm thất thần "Ừ" một tiếng. Cậu cất di động đi, đưa vé cho Trần Mạn: "Vào thôi, có muốn uống nước không?"

Trần Mạn: "Không cần, em chưa khát."

Khi nói chuyện, cô nghiêng đầu đánh giá Thời Thiên Ẩm, trong lòng nghĩ thầm:

Hai ngày nay Thời Thiên Ẩm lại chủ động hơn, mình cũng không làm gì mà, thật kì lạ... Chẳng lẽ thực tế anh ta là người chậm nửa nhịp à?"

Hai người theo thứ tự đi qua cổng soát vé.

Khi đứng trong công viên rồi, Thời Thiên Ẩm hỏi Trần Mạn: "Muốn chơi gì?"

Trần Mạn nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lướt qua ngựa gỗ xoay tròn và tàu lượn siêu tốc, dừng trên chén trà ở phía đối diện.

Vòng quay ngựa gỗ quá ngây thơ, tàu lượn siêu tốc quá kích thích, nhìn chén trà kia tương đối dung hòa giữa hai thứ trước đó, vừa vặn thích hợp.

Cô chỉ về phía chén trà: "Cái..."



Thời Thiên Ẩm: "Đầu tiên ngồi vòng quay ngựa gỗ, sau đó ngồi thử tàu lượn siêu tốc đi."

Nói rồi cậu đi xếp hàng mua vé.

Trần mạn: "......"

Tuy rằng chủ động hơn nhiều so với trước đó, nhưng dường như lại quá chủ động.

Cô cảm thấy thế nào cũng được, vì vậy lên vòng quay ngựa gỗ với Thời Thiên Ẩm. Ngựa gỗ xinh đẹp đôi khi vẫn có tác dụng với các cô gái, cô cầm di động chụp hình ảnh xinh đẹp trên ngựa gỗ, tiếp theo quay đầu hỏi Thời Thiên Ẩm: "Đợi lát nữa chúng ta chụp hai tấm ảnh ở đây nhé."

Thời Thiên Ẩm: "Ta không chụp ảnh."

1 phút, 5 vòng nhanh chóng trôi qua.

Thời Thiên Ẩm xuống ngựa gỗ, lại đưa Trần Mạn đi về phía tàu lượn siêu tốc.

Xếp hàng lên xe, trước kia Trần Mạn chưa từng thử loại trò chơi kích thích này, cho dù tàu lượn siêu tốc có đai an toàn cho mỗi người nhưng cô vẫn thấy khẩn trương, kiểm tra đi kiểm tra lại xem đai an toàn này có đủ chắc chắn không.

Thời Thiên Ẩm ngồi bên cạnh, nghĩ lại tình hình ngồi ở đây với Tuế Văn hôm qua.

Cậu ngồi một lúc, bỗng nhiên hỏi Trần Mạn: "Nàng sợ à?"

Trần Mạn kiểm tra đai an toàn của mình một lúc, ngay sau đó đã hiểu.

Hóa ra là loại kịch bản này.

Đợi lát nữa chắc hẳn anh ấy sẽ nắm tay mình.

Cô hơi do dự, giờ nắm tay vẫn quá sớm, nhưng đúng là cô hơi sợ: "Có hơi hơi..."

Thời Thiên Ẩm: "Ừm, ta cũng hơi sợ."

Cậu ngồi ngay ngắn ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, không có bất kì động tác nào cho thấy sẽ vươn tay ra.

Trần Mạn: "???"

Cho nên, tay của anh đâu?

Rất nhanh, tàu lượn siêu tốc đã chính thức khởi động, đoàn tàu thật dài xoay như bay trên quỹ đạo "tử vong", ngoài Thời Thiên Ẩm, tiếng thét chói tai vang lên ở mỗi góc đoàn tàu.

Trần Mạn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tàu siêu tốc lao xuống.

Thật vất vả, một vòng tàu lượn siêu tốc cuối cùng cũng kết thúc.

Hai chân Trần Mạn nhũn ra rời khỏi tàu lượn siêu tốc, dạ dày giống như sông cuộn biển gầm khiến cô suýt chút nữa thì nôn ra.

Thời Thiên Ẩm đứng bên cạnh nhìn Trần Mạn sắc mặt tái nhợt một lúc, nói: "Để ta đi mua cho nàng thứ gì đó."

Trần Mạn yếu ớt gật gật đầu, tìm một chiếc ghế trống trong công viên để ngồi nghỉ.

Thời Thiên Ẩm xoay người đi về phía cửa hàng bán đồ chơi bằng đường, ngày hôm qua cậu đã ăn hai thứ, kẹo bông cách cậu rất gần còn đồ chơi bằng đường lại khá xa, nhưng cậu lại muốn đồ chơi bằng đường hơn.

Cửa hàng vẫn còn ở chỗ cũ, qua cả buổi sáng cũng không có mấy ai tới nơi này mua đồ.

Thời Thiên Ẩm đi đến gần: "Cho ta hai cái."

Người bán là một ông lão nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, ông nhìn Thời Thiên Ẩm nói: "Hôm qua cậu cũng đến đây mua đồ, đã mua một đôi chim nhỏ đúng không? Hôm nay muốn gì, tôi sẽ giảm cho cậu 20%."

Thời Thiên Ẩm thoáng dừng: "Vẫn là một đôi chim nhỏ."

Ông lão đáp ứng, cầm lấy thìa, bắt đầu vẽ.

Đầu tiên là một thìa lớn, vẽ nhánh cây uốn lượn mạnh mẽ, tiếp theo là lá cây rải rác, tiếp theo đó là chim nhỏ.

Chim nhỏ cần cẩn thận hơn.

Ông phác họa hình dáng chim nhỏ, ngay sau đó là lông chim tinh tế.

Lần này, ông không tạo hình hai con chim rỉa lông cho nhau nữa mà là hai con chim đã rỉa lông xong, một con nhắm mắt ngủ, một con khác giang cánh chuẩn bị bay đi.

Sau khi xong, ông lão đang muốn tách hai con chim này ra thì lại bị Thời Thiên Ẩm cản lại: "Từ từ, đừng tách ra, cứ để vậy đi."



Cậu trả tiền, cầm lấy kẹo đường.

Nhìn hai con chim nhỏ còn chưa tách ra, cảm xúc giãy giụa trong lòng Thời Thiên Ẩm từ lúc gặp Trần Mạn bỗng nhiên chui từ dưới đất lên.

Cậu không muốn quay lại gặp Trần Mạn.

Cậu muốn... gặp Tuế Văn.

Ý nghĩ này thổi quét trong đầu cậu, chỉ mất 1s đồng hồ.

Cậu cầm kẹo đường, đi đến cửa công viên giải trí, không quan tâm đến Trần Mạn vẫn ngồi cạnh tàu lượn siêu tốc.

Nhưng cũng vào lúc này...

Trái tim cậu bắt đầu đau đớn.

Giống như có gông cùm trói buộc lồng ngực cậu, lôi kéo cậu trở lại bên cạnh Trần Mạn.

Đau đớn ban đầu tương đối nhỏ, chỉ ẩn ẩn như châm.

Nhưng khi con đường cậu đi về phía trước càng dài, đau đớn lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt, khi đến cửa công viên giải trí rồi, đau đớn như kim châm đã biến thành vết thương do đao kiếm chém vào.

Thời Thiên Ẩm gương mặt lạnh lùng, cậu bắt một chiếc xe, ngồi vào, nói cho đối phương địa chỉ, sau đó im lặng, tầm mắt buông xuống nhìn chăm chú vào kẹo đường trong tay.

Nhìn cậu không giống như bình thường.

Gân xanh ở thái dương nổi lên, làm lộ ra đau đớn trong người.

***

Tuế Văn vẫn đang nằm trên giường.

Hắn không ngủ, chỉ lười biếng nằm đó, không muốn rời giường.

Hắn lướt di động, tùy ý đổi mới Weibo, cũng chẳng buồn xem các loại tin tức hàng đầu trên Weibo, sau đó là giao diện của Wechat. Hắn rất muốn hỏi Thời Thiên Ẩm, hiện giờ tình huống ở đó thế nào, nhưng lại cảm thấy làm như vậy có hơi nhiều chuyện...

Trong lúc hắn cầm di động do dự, có tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Tuế Văn nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó đứng dậy, mở cửa ra: "Ai đó..."

Cửa được mở ra.

Thời Thiên Ẩm đứng ngoài cửa ngã vào trong ngực Tuế Văn.

Tuế Văn ôm người theo bản năng, cõi lòng căng đầy.

Ngay sau đó, hắn nhận ra điều bất thường: "Cậu làm sao thế?"