Dương Mộc Thanh vẫn chưa có ý định rời đi, cô đi về phía biên kịch Hà Nhi, đôi mắt cô dán chặt về phía cái bụng đã nhô ra vượt mặt người phụ nữ, nhưng khí đen đang bao trùm nó.
- Chỗ này bà không cảm thấy khó chịu sao?
- Cảm ơn cô đã quan tâm, đứa bé đang phát triển rất tốt.
Biên kịch Hà Nhi đã bốn mươi tuổi,hai vợ chồng hiếm muộn mười mấy năm nay rốt cục cũng mang thai được nên khi nhắc đến đứa bé bà liền đưa tay lên vuốt ve cái bụng to tròn rồi mĩm cười rất hạnh phúc. Nhưng Dương Mộc Thanh lại đưa tay đến gần bụng cách khoảng 3cm thì dừng lại. Chợt Hà Nhi cảm thấy đứa bé cử động đạp vào bụng bà, những cú đạp lần đầu tiên sau 5 tháng mang thai bà cảm nhận được.
- Nó đang đạp vào bụng tôi này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được đứa bé đạp đấy.
Giọng bà Hà Nhi có chút kích động.
- Cũng may là còn có chút phản ứng đấy!
Dương Mộc Thanh đáp lời khiến mọi người có chút khó hiểu.
- Tôi phải đi rồi, bên ngoài còn có rất nhiều người chờ để thử vai. Việc này chúng ta hãy gặp riêng rồi nói.
Cô xoay người đi nhưng lại quay người lại dặn dò tiếp
- Đừng để quá muộn, nếu không tôi cũng chẳng thể giúp đứa con bà đâu. Nó sẽ chết nếu như hôm nay không gặp được tôi.
Lúc nãy bà Hà Nhi còn đang nghi hoặc không tin nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy cái thai này có chút vấn đề thật.Nó không hề đạp bà cho đến khi vừa rồi cô gái đó để tay trước bụng bà mặc dù không hề chạm vào. Chuyện kỳ lạ này khiến bà không khỏi lo lắng.
Khi Dương Mộc Thanh bước ra ngoài thì giọng của người thông báo vang lên
- Vai diễn Hoa Quế Nhi đã chọn được cho nên hôm nay ai đến đây thử vai diễn này thì có thể về. Tiếp theo mời cô Trương Gia Nhi
- Tôi đến đây
Ngay khi Trương Gia Nhi muốn đứng dậy thì đôi chân như không còn sức lực để đứng dậy, đầu gối truyền đến cơn đau khiến cô la lên.
- Chuyện gì thế này, tôi không đứng lên được, á… chân tôi đau quá!!! Mau lại đây đỡ tôi dậy đi… có ai không giúp tôi với.!!!
Lúc này Dương Mộc Thanh cùng cô trợ lý bước qua, ánh mắt hoa đào chứa chút ý vui nói với Trương Gia Nhi
- Thần khẩu hại xác phàm.
Từ đầu cô đã biết Trương Gia Nghi nói dối nhưng không muốn vạch trần. Vì cô sẽ hành động, nói chân bị chấn thương sao? Được, để cô cho cô ấy biết như thế nào là chấn thương. Cái miệng hại cái thân là có thật.
- Cô… cô
Trương Gia Nhi ngậm một họng tức không biết nói gì chỉ mấp máy đóng rồi mở miệng ra trong thật buồn cười
- Cô cô? Ta không có đứa cháu hỗn xược.
Dương Mộc Thanh thành công làm cho Trương Gia Nhi nổi đoá mà không thể làm được gì. Ngày hôm đó Trương Gia Nhi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán là chấn thương khớp gối nhẹ. Tránh các hoạt động mạnh và cần nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe A Mẫn vẫn luôn trong trạng thái vừa lái xe nhưng khoảng chốc lác lại quay qua nhìn Dương Mộc Thanh muốn mở miệng nói gì đấy nhưng lại không dám, cô có chút khó chịu lên tiếng
- Muốn hỏi gì cứ nói, em muốn để trong lòng cho nó trương bụng lên à!?
- Hôm nay chị rất khác mọi ngày, ý em là tất cả từ ngoại hình đến tính cách đều không giống chị trước đây một chút nào.
- Em cũng để ý chị quá ha! Em muốn chị một màu cho tới già mà không thay đổi à?
- Haha chị nói cũng phải, là em suy nghĩ nông cạn rồi.
- Tìm cho chị một căn hộ chị muốn dọn ra ngoài ở.
- Sao đột nhiên chị lại muốn dọn ra ngoài? Hay là cãi nhau với ông bà Dương rồi?
- Hai người ấy vẫn chưa về thì lấy đâu ra mà cãi nhau. Chỉ là muốn ở một mình cho thoải mái, đỡ phải bị quản.
- Cũng đúng ha, với độ tuổi như chị thì mấy chị gái dưới quê em kết hôn rồi sinh con hết rồi, chắc chị bị ông bà Dương thúc ép lấy chồng nên muốn tránh đi cho đỡ phiền đúng không? Em hiểu cả mà! Được rồi, em sẽ kiếm cho chị nhanh nhất có thể.
Dương Mộc Thanh có chút cạn lời. Con bé ngây thơ quá ha. Cô chỉ nói có một chút mà đã vẽ ra một con đường luôn rồi. Cô sợ mình ở chung với ông bà Dương thế nào cũng bị phát hiện sớm thôi, nên tránh được lúc nào thì tránh. Cô sợ mình không kiềm chế được cái miệng nhỏ này.