Hành Lang Hai Lớp

Chương 11: Mười Hai Năm Có Những Gì?



20/10 đang đến gần, ngày nào Ý Lan cũng nhắc mấy đứa lớp mình chịu khó tập luyện, chịu khó vui vẻ hợp tác với lớp sát vách. Cả đám đã nghe đến phát ngán, đến nỗi mỗi lần thấy Ý Lan lên bục đã tự giác gật đầu như gà mổ thóc, đảm bảo sẽ cố gắng hết đến hết mùa giải.

Hôm nay cũng vậy, trống đánh vào học Ý Lan nâng tà áo dài lên bục giảng, chưa kịp mở lời bọn dưới lớp đã nhao nhao lên: "Rồi rồi Ý Lan, tao rõ rồi, hiểu rồi, chiều tao sẽ có mặt, xuống đi."

Ý Lan: "..."

"Im lặng nào!" Ý Lan lấy thước gõ lên bảng, nghiêm mặt với mấy đứa dưới lớp, trong phút chốc cả lớp im bặt.

"Chiều nay trước khi tập dợt với A2 bọn mình họp lại ý kiến chút xem làm gì cho cô chủ nhiệm vào này 20/10 nhé? Nên tranh thủ đi sớm hơn tí nữa."

"Ừ ha, suýt thì quên vụ này!" Mấy đứa dưới lớp không nghĩ gì nhiều liền đồng ý.

Trong khi cả lớp rôm rả bàn ra tính vào chuyện gây bất ngờ cho cô chủ nhiệm cái Tâm đột nhiên giơ tay, "Chiều mình không đi được không?"

"Sao thế?" Ý Lan hỏi lại.

Lớp trưởng hơi ngạc nhiên, hôm nay Tâm lại không hào hứng với những dự định chung của cả lớp cơ đấy. Thường ngày ngoài Ý Lan, Tâm là đứa năng nổ nhất trong các hoạt động, trông nó suốt ngày than lên thở xuống nhưng lại là người nhiệt tình nhất.

"Bận việc khác rồi. Với cả... chắc mình không tham gia đội cổ vũ nữa đâu." Tâm hơi ủ rũ xin rút.

Cả lớp sửng sốt, chúng nó dồn tất cả ánh nhìn về phía Tâm đặt dấu chấm hỏi to đùng.

"Mình bận." Cái Tâm cúi đầu nói lý do của mình.

"Bận ai chẳng bận, cả lớp đều bận, A2 cũng bận. Vấn đề là giờ bạn rút khỏi đội hình sẽ rất rối." Ý Lan khó xử lên tiếng.

"Ý Lan nói đúng đó, cũng gần tới ngày 20/10 rồi, hay thôi ráng thêm tí nữa đi?" Mấy đứa con gái xúm lại chỗ cái Tâm nói thêm vài câu chỉ mong cô bạn sẽ nghĩ lại.

"Mình đã nói là mình bận mà!" Tâm gắt lên, nhỏ gạt hết tay của những đứa bạn ra không chút nể tình.

Bỗng, A1 chìm vào khoảng lặng, tụi nó không ngờ Tâm lại phản ứng mạnh như vậy.

"Mình sẽ nói chuyện với bạn vào giờ ra chơi." Ý Lan nghiêm mặt nhìn Tâm nói, "Mọi người về chỗ hết đi, vào tiết rồi."

Suốt hai tiết học A1 như ngồi giữa đống boom nổ chậm, tíc tắc từng giây đều cảm thấy không yên, cảm thấy ngột ngạt, tụi nó cảm giác chỉ kéo dài thêm một chút nữa thôi mọi thứ sẽ nổ tung. Đây là lần thứ hai lớp chúng nó lâm vào tình trạng này.

Việt Chinh nhận ra Tâm rất kì lạ, bao quanh cô bạn cùng bàn bây giờ là một vùng mây u ám nhấn chìm những tinh nghịch thường ngày, Việt Chinh không quen lắm với một cái Tâm im lặng như vậy, nhỏ tự hỏi liệu Tâm đã gặp một cú sốc nào khiến bản thân thay đổi hoàn toàn. Nhân lúc giáo viên không để ý, Việt Chinh huých tay cái Tâm, hạ giọng thật thấp hỏi: "Bạn sao thế?"

Trước sự quan tâm của Việt Chinh cái Tâm chỉ liếc nhìn rồi làm lơ khiến Việt Chinh cười gượng, đây là lần đầu tiên cái Tâm lơ nhỏ.

"Bạn có chuyện gì sao?" Việt Chinh huých tay Tâm một lần nữa với mong muốn được chú ý, nhưng cái đụng chạm này làm Tâm lệch tay kéo một đường mực dài, cô bạn nhăn mày đặt bút tạo tiếng "rầm" xuống bàn quay sang to tiếng với Việt Chinh:

"Bạn làm mình nguệch ra cả trang giấy rồi kìa!"

Tiếng động quá lớn làm chú ý đến cả giáo viên đứng trên bục, cô giáo không vui nhìn cả hai đứa hỏi:

"Cả hai ồn ào gì thế?"

"Em..." Việt Chinh đứng bật dậy, lắp ba lắp bắp không hoàn chỉnh câu.

"Bạn ấy chỉ vô tình đụng trúng tay Tâm thôi cô." Có thằng con trai ngồi cách đó không xa thấy vậy vội lên tiếng hộ Việt Chinh.

"Ngồi cách nhau ra."

Việt Chinh mím môi nói xin lỗi giáo viên rồi mới ngồi xuống, trước khi nhích người ngồi sát mép nhỏ vẫn cố gắng khẽ nói với Tâm: "Xin lỗi bạn."

Cái Tâm chẳng đá động gì đến Việt Chinh, nhỏ chỉ nhăn mày rồi cũng ngồi sát bên đầu ghế còn lại. Việt Chinh thở dài một tiếng ảo não chống trán giải bài tập. Nét bút trên trang giấy tựa như cũng nhuộm nỗi buồn khó giải thích, nét lên nét xuống nguệch ngoạc khó coi.

Tiếng trống ra chơi vừa vang lên Ý Lan đã tiến lên đóng chặt cửa lớp khi giáo viên rời khỏi. Mấy đứa cũng ngầm hiểu Ý Lan, chúng nó ngoan ngoãn ngồi im trong lớp đưa mắt nhìn Tâm rồi nhìn Ý Lan đầy khó xử. Tụi nó mong rằng hai đứa này sẽ không cãi nhau, Ý Lan nóng tính mà cái Tâm cũng chẳng phải người sẽ chịu ngồi yên. Hai đứa đụng là chạm tụi nó chỉ sợ sẽ có gì đó bùng nổ.

"Rốt cuộc bạn làm sao thế?" Ý Lan đứng trước mặt cái Tâm hỏi lại một lần nữa.

"Mình đã nói mình bận rồi." Cái Tâm thở dài hạ giọng, "Chuyện mình gắt lên với mọi người hay chuyện mình lớn tiếng Việt Chinh thì đúng là mình có lỗi, mình xin lỗi, được chưa?"

Là bạn bè chung lớp cũng mấy tháng, đã gắn bó, thân thiết với nhau lắm rồi nhưng trước lời xin lỗi có như không của cái Tâm mấy đứa trong lớp lại thấy ghét. Thà nó cứ giận dữ lên như tính cách của nó, đằng này... thái độ bất đắc dĩ, thái độ chẳng xem ai ra gì như thế này khiến tụi nó ngứa cả mắt.

Ý Lan chống nạnh hít một hơi thật sâu như muốn kiềm lại cơn giận giữ, nhỏ im lặng một hồi mới nói:

"Bạn phải biết rằng chẳng phải lớp mình hoạt động riêng lẻ gì, lớp mình hoạt động chung với lớp người ta, bạn có không thích họ hay họ có không thích bạn thì cũng cần có sự tôn trọng với nhau. Bảo không tham gia nữa thì không tham gia sao? Dễ nhỉ? Ai cũng vất vả để mọi chuyện đâu vào đó, bạn đừng có vô trách nhiệm làm công sức của bao nhiêu người đổ sông đổ biển được không? Bận thì ai chẳng bận?"

Tất nhiên Ý Lan hiểu rằng nếu một cá thể có việc quan trọng thì tập thể phải chấp nhận một vài thay đổi, nhưng cá thể đó phải có thái độ đàng hoàng để người khác có thể hiểu và có cái nhìn tôn trọng dù chưa hoàn thành việc. Còn đằng này... Nhìn rõ được Tâm cứ một mình một kiểu, nhỏ chẳng nghĩ đến ai cả, nhỏ cứ thế quăng một câu rằng sẽ rút khỏi đội hình, và ném thêm một đống thái độ khó chịu cho cả lớp.

Cái Tâm nghe đến đỏ bừng cả mặt, nhỏ đứng bật dậy quát vào mặt Ý Lan:

"Mình không cần bạn dạy đời!"

"Đừng như vậy! Ít nhất bạn phải cho mọi người biết bạn đang bị làm sao!" Việt Chinh kéo lấy tay cái Tâm, nhỏ không muốn mọi người mất bình tĩnh rồi nói năng mất lòng nhau.

Nhưng chúng nó cũng chỉ là những đứa trẻ mới lớn, làm sao biết được cách kiềm lại cơn tức giận trong lòng, cái Tâm cũng chẳng biết đến điều đó, nhỏ hất tay Việt Chinh ra khỏi tay mình lớn giọng nói:

"Bạn im đi! Bạn không cần quan tâm nhiều như thế đâu!"

Việt Chinh sửng sờ mím chặt môi, muốn nói thêm nhưng khi nhìn vào ánh mắt đỏ hoe và đầy chịu đựng của cái Tâm đành nghẹn lại.

Đứng giữa sự dài dòng của đám con gái, một thằng con trai nãy giờ đã cố gắng kiềm chế bây giờ mới cắt ngang cuộc tranh cãi:

"Tóm lại là mày làm sao hả Tâm?"

"Mình phải đi học thêm."

"..."

Cậu bạn ngớ người một chút rồi bất lực thở dài, biểu hiện của cậu như thể nghe một chuyện hài hước nhất trên đời. Mấy đứa trong lớp cũng chỉ biết trưng bộ mặt chịu thua trước lý do của cái Tâm, chúng nó đã nghĩ đến rất nhiều lý do khó khăn khiến cái Tâm phải thay đổi tính nết như thế.

"Ừ, nghe có vẻ nhảm nhí nhỉ?" Cái Tâm cười, có lẽ đó là nụ cười xấu xí nhất mà nhỏ từng có.

"Mình chẳng giỏi như mọi người, mình sinh ra chẳng có cái đầu to chứa đầy chất xám để có thể học đâu hiểu ngay vào đó. Mình không thể chỉ đọc sách giáo khoa là có thể giải bài tập, không thể chỉ đọc qua một lần là có thể thuộc bài. Nhà mình cũng không giàu có, mình cũng không xinh đẹp. Thứ mình có thể làm bây giờ học để được tốt nghiệp, được vào Đại Học, có được việc làm rồi sống qua ngày. Mình chỉ là một người bình thường, mình hiểu được mười hai năm trời nếu không cắm đầu học thì tương lai sẽ chẳng có gì cả. Mười hai năm đối với một đứa chậm chạp khó tiến như mình ngắn lắm mọi người biết không? Mình cố gắng tham gia hoạt động lớp, cố gắng hòa đồng với mọi người để cuộc sống chán ngắt như hiện tại của mình có chút màu sắc. Nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một đứa không tài giỏi, mình không thể vừa học vừa tham gia tất cả những gì trường lớp yêu cầu. Mọi người thiếu mình có chết chóc gì đâu, nhưng mình thiếu một buổi học là mất hàng tá bài tập, mất vài con điểm, còn mất tiền và thấy hoang mang về tương lai nữa."

Tâm bật khóc rồi ôm cặp xô cửa chạy đi.

Cả lớp chìm vào im lặng. Có đứa cắn môi nhìn tà áo dài trắng khuất khỏi cánh cửa xanh lá, có đứa đỏ mắt nhìn sách vở đầy bàn, có đứa ngẩn ngơ trước những điều mà Tâm vừa nói. Có thể tụi nó không muốn nghĩ đến nhưng tụi nó biết rằng những người không được trời ban trí thông mình phi thường như tụi nó chỉ có học ngày học đêm mới tồn tại thật tốt giữa dòng đời trong tương lai. Ít hay nhiều xã hội bây giờ gia thế - tiền bạc - cái đẹp đều có thể đứng trên trí tuệ. Cái Tâm nói không hề sai, mười hai năm không lao vào học, học, và học thì tương lai chẳng biết đi về đâu.

Việt Chinh run rẩy ngồi phịch xuống ghế, một đứa nghĩ cuộc sống vẫn mãi tươi đẹp tiếp nhận sự thật dưới lời nói của cái Tâm dường như không thể chấp nhận được.

Ý Lan nắm chặt hai bàn tay lại, nhỏ thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, mãi một lúc sau mới nói với cả lớp: "Mọi người ra ngoài chơi đi, vẫn còn giờ đấy." Nhỏ nhìn chỗ trống bên cạnh Việt Chinh mệt mỏi lên tiếng: "Việt Chinh lên phòng y tế xin giấy rời trường cho Tâm đi, tránh nó bị đánh dấu cúp tiết."

Việt Chinh gật đầu rời khỏi lớp.

Ý Lan ngồi xuống chỗ bục giảng nhìn quanh cả lớp nhớ lại mấy lời của cái Tâm, trong lòng bỗng dưng trống rỗng.

A1 hủy kèo tập chung với A2 chiều hôm đó.

Trí rẽ chiếc xe đạp vào con ngõ quen thuộc, từ xa đã thấy Việt Chinh một tay ôm chân, cằm tựa lên đầu gối, tay còn lại vuốt ve bộ lông con mèo vàng. Cậu đã nhận ra Việt Chinh treo ngược hồn trên mây lúc về cùng nhau nhưng không muốn phiền mạch suy nghĩ của cô bạn nên không hỏi. Qua trưa cậu nhắn tin cho Việt Chinh lại chẳng nhận được câu trả lời. Cậu đoán Việt Chinh vẫn đang loay hoay không thoát ra được vấn đề gì đó nên xách xe tìm đến chỗ quen thuộc.

Trí gạt chống xe đi đến ngồi cạnh Việt Chinh, cậu vươn tay xoa nhẹ đầu chú mèo, Việt Chinh nghiêng đầu nhìn người ngồi cạnh hỏi nhỏ:

"Bạn có mục tiêu gì cho sau này chưa?"

Trí lắc đầu, mọi thứ cậu nghĩ đến đều khá mơ hồ và không chắc chắn nên chưa quy thành một mục tiêu được, nhưng cậu có câu trả lời khác:.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

"Trước hết mình muốn trải qua thời cấp III hoàn chỉnh đã. Sao bạn lại hỏi thế?"

Việt Chinh thở dài mấy lượt, "Cái Tâm sợ không gồng gánh được tương lai nên đang áp lực lắm, bạn ấy nói nhiều cái làm mình cũng sợ và nghĩ mãi đến chuyện sau này trưởng thành sẽ như thế nào."

Trí gật gù, hoá ra lý do A1 không huỷ buổi tập là như thế, nhìn sang Việt Chinh cũng đoán được cô bạn đang lạc trong mớ suy nghĩ linh tinh, cậu nói:

"Mình có nghĩ đến tương lai chứ, nhưng mình cảm thấy có những chuyện hôm nay tính ngày mai đã thay đổi nên không muốn nghĩ nhiều đến như thế. Có một số câu nói trong vài cuốn self-help cá nhân mình thấy áp dụng rất được trong tình huống của Tâm: quanh quẩn những thứ chúng ta luôn gắn liền là hiện tại. Thời gian và hiện tại là hai thứ chúng ta không để ý đến nhiều nhưng nó trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức không kịp bắt lấy. Sau đó chúng ta mới bắt đầu nghiệm ra có những thứ qua rồi sẽ trở thành kí ức, những gì chúng ta nhận được là hoài niệm và tiếc nuối mà thôi."

Trí dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Tuổi thơ, tuổi trẻ có khi nào lấy lại được khi đã qua đâu. Cuộc sống sau này có khốc liệt của sau này, khi ấy chúng ta sẽ có bản lĩnh của khi ấy để đối mặt. Những gì tuổi trẻ bây giờ lo lắng cho tương lai vốn chẳng thể nào có cách giải quyết được, thay vì lo sợ tại sao không sống hết mình cho hiện tại chứ. Chưa kể, tương lai luôn được quyết định bởi hành động ở hiện tại mà."

Việt Chinh chìm trong mùi cỏ dại thoang thoảng và giọng nói trầm ấm êm tai, phải mất một chút thời gian nhỏ mới vỡ lẽ được nhiều ý trong lời nói của Trí. Nhỏ gối đầu trên chân thủ thỉ:

"Mình nên trân trọng những khoảnh khắc đang xảy ra quanh mình chứ nhỉ?!"

"Ừm, đừng nghĩ nhiều rồi ủ rũ thế này nữa, vui vẻ lên."

Việt Chinh ngồi thẳng người cười hì hì, những muộn phiền không cánh mà bay, nhỏ ôm má hỏi Trí: "Mà sao bạn biết mình ở đây thế?"

Trí nhướng mày cùng nụ cười hiển nhiên, "Khó lắm sao?"

Người ta hay bảo khi thật sự thích một người trái tim sẽ tự biết dẫn đường đến bên cạnh người đó.

***

Ngày hôm sau cái Tâm đi học lại bình thường, A1 vẫn ở trong tình trạng mây mù âm u không đứa nào dám mở lời với cái Tâm. Trống đánh vào lớp Ý Lan đã đứng ở bục, nhỏ nhìn quanh lớp một lượt, nhìn từng gương mặt mà khi được bầu làm lớp trưởng nhỏ tự nhủ rằng mình sẽ gắn bó với tất cả mọi người đến những ngày cuối cùng năm cấp III. Đêm qua Ý Lan thức đến khuya để nghĩ đến một số chuyện, nhỏ gõ gõ thước xuống bàn tìm lấy sự chú ý:

"Cả lớp này, mình chỉ muốn nói với các bạn là chúng ta chỉ là những đứa con nít mới chập chững tập làm người lớn thôi. Mới lớp Mười, mới 16 tuổi, có những thứ chúng ta lo lắng chưa chắc đã xảy ra đâu, khi mọi người nổ lực như thế nào thì nhất định sẽ nhận lại quả ngọt xứng đáng. Cái Tâm bảo mười hai năm rất ngắn, bạn ấy sợ không đủ thời gian trau dồi lượng kiến thức để tìm một công việc ổn định, nhưng việc học là việc của cả đời, mười hai năm làm sao đủ đây? Chúng ta còn một quá trình rất dài ở đằng sau nữa mà. Mười hai chỉ ngắn với những khoảnh khắc chúng ta bên nhau mà thôi." Giọng Ý Lan đều đều nhưng chứa đầy cảm xúc xúc động khiến cả lớp buồn bã cúi đầu nghĩ về những thứ xa xăm.

"Mọi người có nghĩ đến chuyện sau mười hai năm chúng ta sẽ nhận lại được gì ngoài kiến thức không? Khi cơ hội gặp lại nhau chỉ là một vài phần trăm nào đó, liệu mọi người có thể kể lại những hành trình đẹp mà chúng ta sát cánh cùng nhau không? Những điều quý giá của tuổi trẻ ấy. Có lẽ sau khi tốt nghiệp cấp III mình sẽ hoài niệm lắm, mấy năm làm lớp trưởng này, cùng mọi người vừa học vừa chơi này, xử lý một đống rắc rối mà mọi người bày ra này, thích một bạn nam này, áo dài trắng này, những điều tuyệt vời chỉ xảy ra một lần trong đời khi còn là cấp III... mình sẽ nói như thế nếu hỏi mình mười hai năm có những gì. Mình cũng mong cả lớp sẽ có những kí ức thật đẹp để trả lời câu hỏi này, chứ không phải ôm nhiều thứ ngổn ngang tương lai sẽ khó khăn như thế nào mà bỏ lỡ những điều xinh xắn."

Cái Tâm một tay chống trán, một tay cầm bút vẽ bậy bạ xuống vở, chẳng mấy ai để ý mắt nó đầy nước, dưới trang giấy, mấy đường bút cũng bị nhòe đi. Việt Chinh nhích lại gần đặt vào lòng bàn tay cái Tâm mấy cây kẹo mút, thầm thì bên tai: "Tụi mình phải cùng nhau có một quãng thời gian đầy màu sắc như kẹo mút nhé?"

Cái Tâm không trả lời, nhỏ không biết liệu mình có đủ mạnh mẽ để lưu giữ những thứ gọi là xuân xanh không.