Hành Lang Hai Lớp

Chương 27: Mắt Liếc Cho Hồn Ai Xiêu



Cái nắng vừa ló hong khô tán lá đọng sương. Một cái chớp mắt thật nhẹ, tháng Năm mang bao oi ức về trên mái trường rồi. Dưới dàn hoa giấy phủ kín chiếc cổng trắng, Trí đã chững chạc với áo sơ mi được là phẳng phiu, quần tây ngay ngắn cùng chiếc xe đạp chờ người trong lòng xuất hiện.

Ba Việt Chinh đã đứng ngay hàng rào nhìn Trí từ lúc cậu vừa mới xuất hiện giờ, cái nắng chiếu qua làm cả người thằng nhóc lấp lánh, ông không kiềm được mà lên tiếng: "Hôm nay đẹp trai đấy!"

Trí: "..."

"Chào chú ạ!" Trí đứng thẳng người, cúi đầu chào ba Việt Chinh.

"Ừ ừ chào con. Đến sớm thế? Con bé còn đang rối loạn với kiểu tóc nào trong phòng kìa. Chắc lâu lắm."

"Không lâu gì đâu ạ."

"Ngày trước chú chờ mẹ nó cũng phải nói thế với ông ngoại, nhưng đợi rõ lâu. Chú hiểu mà, chú từng trải cả."

Trí: "..." Cậu chỉ cố mím môi nhịn cười.

"Thôi cũng ráng chờ chứ sao? Con bé chăm chút cho hợp với cái vẻ đẹp trai này của con chú thấy cũng hợp lý."

Trí: "..."

Đối với vị phụ huynh vui tính này Trí không biết phải trả lời như thế nào, cậu chỉ lễ phép "dạ". Ba Việt Chinh cười ha hả, đôi mắt híp cả lại, ông nói thêm một vài câu hài hước Trí đã thấy Việt Chinh trong chiếc áo dài trắng tinh, sáng rực chạy về phía mình.

Cậu cười trong vô thức.

Việt Chinh đến gần cổng lại có chút e thẹn khó nói, cảm giác không giống như thường ngày. Người trước mặt vẫn xuất hiện đều đặn một tuần bảy ngày, trải qua gần một năm rồi nhưng hôm nay lại thấy trong lòng dâng lên cảm xúc ngượng ngùng kì lạ. Không chỉ riêng Việt Chinh thấy tâm tình lơ lửng, cả Trí cũng thấy không lý giải được cảm xúc hiện tại của bản thân, cậu có chút ngây người nhìn người con gái xinh xắn trước mắt.

Ba Việt Chinh hết nhìn con gái, lại nhìn sang thằng nhóc, hai đứa im lặng nhìn nhau như đang quay một bộ phim mà đạo diễn yêu cầu nhân vật giữ yên để máy quay lưu lại góc 360 độ. Ông hắng giọng:

"E hèm, hai đứa không tính đi à?"

Việt Chinh giật thót, nhỏ xấu hổ vuốt vuốt mái tóc, lí nhí trong miệng: "Thưa ba con đi ạ."

"Chào chú con đi ạ." Trí cũng thoát khỏi cơn say đắm, cậu vội bật chống xe chào ba Việt Chinh.

Bóng lưng hai đứa trẻ khuất dần, ba Việt Chinh cười hiền, rồi lại thở dài vô cớ: Tuổi trẻ thật tốt!

Hôm nay là tổng kết. Chớp mắt một năm đầy ngô nghê ngốc nghếch đã qua rồi. Hết hôm nay sẽ chẳng còn những cuộc tranh cãi vô lý từ hai lớp nữa. Sau kì nghỉ hè chúng nó lên lớp 11 ở một phòng học mới, dãy hành lang mới, tất cả những gì năm lớp 10 chỉ còn là dĩ vàng mà thôi.

"Việt Chinh! Lại làm quả ảnh lớp cuối năm nè!"

Việt Chinh thoát khỏi cơn ngẩn ngơ bởi tiếng gọi ra từ trong lớp, nhỏ mỉm cười nhanh chân chen vào đội hình cao thấp lộn xộn, tươi tắn đưa tay chữ V lưu vào khung hình.

"Muốn chụp với chiếc ghế đá duy nhất ngoài hành lang!" Một đứa giơ tay ý kiến.

"Thích thì nhích!"

Cả lớp lại nhốn nháo chạy ra hành lang, chỉ là... 10A2 cũng đang chuẩn bị chụp hình ở đây. Hai lớp trừng mắt nhau rồi nhào về chiếc ghế đá, dãy hành lang lại ầm ĩ một trận.

"Bọn tao ra trước mà, tụi mày đợi sau đi!"

"Cớ gì chứ? Bọn mày lấy số thứ tự hay gì? Lớp bọn tao ra trước nhé!"

"Ơ hay?! Bằng chứng nào cho thấy lớp chúng mày ra trước?"

"Thế có cách nào chứng minh tụi mày ra trước?"

Ý Lan khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương, có những chuyện đi đến hồi kết rồi vẫn không thể thay đổi được bản chất của nó. Nhật Luân rõ cũng ngán ngẩm cái kịch bản ngàn năm không tiến triển gì, nhìn đồng hồ thấy chẳng còn bao nhiêu thời gian cậu cau mày lên tiếng cắt ngang:

"Tranh cãi cái gì? Dồn vào đi, chụp chung một tấm. Hoặc là dồn vào chụp chung, hoặc là ra ngoài xếp hàng chuẩn bị làm lễ. Còn 5' thôi đấy."

Thấy sân trường đã tụ tập đủ các lớp hàng lớp chỉnh tề, chỉ thiếu mỗi hai lớp tụi nó đành phụng phịu chen chen chúc chúc chụp hình để vừa khung hình. Cùng lắm thì về cắt tấm ảnh là thành mỗi lớp một tấm riêng rồi. Việt Chinh nhỏ con thấp bé cứ ưu tiên đứng đầu, Trí lại là thằng cao nhất dĩ nhiên đứng tít ngoài cùng đội hình. Chỉ là rất nhiều năm về sau, khi các nam thanh nữ tú lục lại ảnh cũ, người ta mới để ý đến thanh niên duy nhất không nhìn vào ống kính mà hướng đôi mắt tràn đầy mật ngọt đến cô bạn nhỏ tươi tắn như mặt trời.

Rất nhanh cả chục pose ảnh ra đời, kết thúc một năm tranh chấp ngố tàu của hai lớp.

Sau buổi lễ, Việt Chinh trở lại chiếc ghế đá ngay hành lang vuốt ve tà áo dài, mới hôm nào nhỏ còn háo hức xoay từng vòng ngắm mình trong gương với chiếc áo dài trắng đầu tiên trong đời, bây giờ vải vóc đã hơi ngả màu, chứng minh một năm với bao nhiêu nỗ lực đã kết thúc.

"Cho bạn."

Trong lòng Việt Chinh xuất hiện đoá phượng đỏ rực, toả mùi hương dìu dịu lên mũi. Việt Chinh ngẩng đầu, Trí đứng ngược nắng không rõ được nét mặt nhưng lúc này Việt Chinh lại rung động một cách chẳng hiểu tại sao. Cậu chẳng còn bộ dạng phẳng phiu đến từng góc áo như sáng tinh mơ vừa gặp. Lễ kết thúc, cậu thả áo ngoài quần, cánh tay áo gấp cao tuỳ tiện, tóc cũng rối đi một ít. Nhưng hình ảnh này lại đẹp trai hơn hết mọi khi.

"Sao thế? Mệt à? Bạn có muốn uống nước không?" Thấy Việt Chinh ngơ ngác không phản ứng, Trí ngồi xổm trước mặt nhỏ lo lắng hỏi.

"Không." Việt Chinh hoàn hồn lắc đầu, tay nhỏ ôm chặt hoa phượng, nhích người sang một bên nhường một chỗ trống. "Sao bạn có được hoa này thế?"

Trí vui vẻ ngồi vào chỗ được nhường, rất tự nhiên kéo lấy cánh tay người ngồi cạnh mà siết chặt kể: "Cùng tụi con trai trèo lên cây phượng phía sân sau hái đấy."

Việt Chinh há hốc không tin được những gì mình vừa nghe: "Cái gì cơ?"

"Cuối năm rồi mà, chẳng ai quản nữa đâu. Cả mấy thằng lớp bạn cũng trèo tít lên cao hái vài cành vì tụi con gái đòi có hoa để ép vào sách vở đấy."

Việt Chinh đánh nhẹ vào bên vai Trí không hài lòng: "Mấy bạn ấy nghịch thì thôi, cả bạn cũng leo trèo là thế nào."

Trí chỉ cười không né tránh, cái đánh nhẹ như mèo vờn khiến cả người cậu ngứa ngáy, "Thích không? Hoa ấy."

Việt Chinh chẳng ừ chẳng hử nhưng mắt dán chặt vào mấy cánh hoa, môi giương thành nụ cười và gật đầu: "Thích, nhưng đừng làm như này nữa nhé, lỡ trượt chân ngã thì sao."

Trí gật đầu đảm bảo không có lần sau, cậu lại kéo tay Việt Chinh đan vào tay mình, hỏi: "Khi nãy bạn nghĩ gì thế?"

"Rất nhiều chuyện. Cảm giác như một cuốn phim vậy." Việt Chinh nhìn ra sân trường nơi các anh chị khối 12 thả bong bóng đầy màu lên trời, gửi gắm toàn bộ tuổi thanh xuân và lời cầu nguyện cho tương lai lên mảnh xanh đầy hy vọng ấy. "Không biết cái Tâm giờ như thế nào nhỉ?"

"Bạn ấy chắc chắn sẽ tốt hơn mà."

Trong đầu Việt Chinh nhớ rất nhiều hình ảnh của cái Tâm cùng cả lớp, thấy tiếc nuối khi không thể cùng cái Tâm tiếp tục những năm học tiếp theo. Nhưng có lẽ sẽ như Trí nói, cái Tâm sẽ tốt hơn thôi.

Sân trường dần vắng người, Trí nhìn đồng hồ hỏi:

"Về nhé?"

"Ngồi một chút nữa đi, mình vẫn có một vài suy nghĩ về những chuyện đã qua."

"Ừm?"

"Trí này," Việt Chinh lắc lắc tay người ngồi sát bên, "Trong cuốn phim nhiều sóng gió của mình, mình tìm thấy một nam chính vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại rất bản lĩnh bảo vệ mình."

Đỗ Thành Trí cảm giác mọi thứ được bấm nút dừng, không có bất kì âm thanh nào ngoài giọng nói trong trẻo của Việt Chinh, não cậu tự động lặp lại câu nói vừa rồi làm tim cậu đập nhanh và xao xuyến. Việt Chinh lại lắc tay cậu thêm lần nữa, vừa quay đầu nhìn nhỏ cậu lại "thất thủ" trước cái liếc mắt xinh xắn tinh nghịch.

"Mình thích bạn, rất rất rất thích bạn!" Việt Chinh nhướng người, nhanh như chớp hôn nhẹ vào bên má cậu, chưa để ai đó hoàn hồn đã ôm đoá phượng chạy đi.

Trí chạm tay vào nơi vẫn còn cảm giác mềm mại và nong nóng, một lúc sau mới bật cười.