Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 22



Kì thi giữa kì sắp đến lần này ai được thành tích đứng đầu sẽ nhận được một suất học bổng, tiền học phí và những tiền lặt vặt khác nếu Thiên Băng đi làm thêm sẽ không đủ cô sẽ phải cố gắng để dành được suất học bổng này có như thế toàn bộ học phí từ giờ đến cuối năm cô sẽ không phải lo nữa. Với học lực suất sắc của cô điều này không quá khó khăn nhưng Thiên Băng cũng không thể chủ quan cô biết trong ngôi trường cô đang học cũng có rất nhiều người tài giỏi và suất học bổng này cũng có rất nhiều người muốn có nó.

12 giờ tối, cô vẫn ngồi trước bàn học nhưng cô không thể nào tập chung được đầu cô đang rất rối chuyện chiều nay khiến Thiên Băng suy nghĩ rất nhiều câu nói, hình ảnh của Thiên Văn cứ hiện lên trong đầu cô. Con người này rất khó hiểu cậu ta kiêu ngạo độc đoán và lạnh lùng cô chưa từng nghĩ Thiên Văn lại có lúc cô đơn yếu đuối như vậy. Nhưng nhiều lúc cô lại thấy cậu ta rất ân cần quan tâm cô.

Chuông điện thoại reo Thiên Băng giật mình cô lấy tay tự cốc vào đầu 'rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy sao lại nghĩ đến cậu ta' cô tự nói với bản thân.

Cầm điện thoại lên là tin nhắn rác. Thiên Băng không nghĩ linh tinh nữa cô dọn đống sách vở, cũng đã muộn cô lên giường mở bản nhạc quen thuộc rồi cố gắng đi vào giấc ngủ.

Hôm nào đến lớp cũng vậy ngăn bàn cô luôn có những bức thư, mẩu giấy còn có cả hoa nữa những thứ đó cô chẳng hề quan tâm đến trong lớp họ cũng đã quen với việc Thiên Văn lấy tay vơ hết đống giấy trong ngăn bàn cô thẳng xuống đất lúc đầu Thiên Băng hơi ngạc nhiên với hành động đó của Thiên Văn nhưng rồi chính cô cũng quen dần với việc đó. Vừa vào đến lớp cô đã thấy Thiên Văn cầm một bức ảnh trong ngăn bàn cô sắc mặt anh ta thật sự rất khó coi.

"Rốt cuộc cậu ta lại muốn làm gì" nhìn thấy Thiên Văn cả chuyện hôm qua cũng khiến cô thấy ngại khi đối mặt với con người này.

Tỏ ra bình thường cô để cặp xuống lấy quyển sách ra đọc để tránh ánh mắt của Thiên Văn.

– "Chuyện này là sao"

Giọng nói thật lạnh khác hẳn với hôm qua Thiên Băng hơi giật mình.

Vựt tấm ảnh xuống trước mặt Thiên Băng, Thiên Văn giật lấy quyển sách cô đang đọc vất thẳng vào sọt rác. Thiên Băng tức giận vì hành động quá đang của Thiên Văn

– "Cậu làm gì vậy"

Cô dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng người trước mặt cô. Ánh mắt Thiên Văn cũng không kém, anh chỉ vào tấm hình, Thiên Băng nhìn theo cô cầm tấm hình nhàu nát nhìn kĩ.

– "Đây không phải là cô sao còn người con trai trong ảnh là ai" Thiên Văn nói

Nhìn tấm ảnh trên tay Thiên Băng hơi chau mày sao cô lại có mặt trong bức ảnh này nhưng cảnh thật sự rất quen Thiên Băng nghĩ cô cố nhớ lại điều gì đó.

Hôm trước đi làm về cô có gặp một người thanh niên cậu ta lên cơn hen đang nằm ở vệ đường cô cũng biết qua cách sơ cứu nên đã giúp người thanh niên đó. Đây không phải ảnh cô lúc cậu ta dựa vào người cô sao. Thiên Băng chỉ thấy ngạc nhiên vì sao lại có tấm ảnh đó ở đây ai đã theo dõi cô sao.

– "Cô ta đúng là ghê thật đêm hôm còn ở ngoài đường ôm ấp nhau"

– "Nhìn cô ta như vậy không biết đã qua tay bao nhiêu người rồi"

Trong lớp nãy giờ mọi người đã tập trung hết ở chỗ cô bắt đầu có tiếng xì xào.

Vo tròn tấm ảnh trên tay Thiên Băng hơi nhếch mép rồi vất thẳng vào thùng rác lời họ nói cô chẳng quan tâm nhưng Thiên Văn cô lại không muốn cậu ta nghe thấy những câu nói đó cô lại muốn giải thích với Thiên Văn nhưng không biết nói gì nói thì cậu ta có tin không.

– "Chẳng có gì cả" giọng Thiên Băng rất bình thường.

Cô nhìn quanh lớp một lượt dừng lại ở chỗ Uyển Nhi cô ta đang cười có vẻ đắc ý Thiên Băng cũng đoán ra được ai bày ra trò này.

Nãy giờ Thiên Văn vẫn ngồi đó nhìn cô thấy thái độ Thiên Băng như vậy cả những lời nói của mọi người xung quanh khiến Thiên Văn càng tức giận hơn anh đập mạnh bàn rồi kéo Thiên Băng ra ngoài.

Lần này không dãy dụa hay nói gì Thiên Băng cứ đi theo Thiên Văn cô không biết chính cô đang nghĩ gì.

– "Cô không có gì muốn nói với tôi sao"



Bỏ tay ra Thiên Văn đứng đối diện với cô bây giờ dáng vẻ này của cậu ta rất nghiêm trọng.

– "Chuyện gì"

Thiên Băng tỏ ra chẳng hiểu gì cả

– "Cô và người trong ảnh là sao"

Thiên Văn như đang tra khảo cô vậy

– "Tại sao tôi phải giải thích với cậu"

Mỗi lần đứng trước mặt Thiên Văn như vậy cô luôn cảm thấy cô không còn là con người lạnh lùng mà cô cố gắng tạo nên nữa.

Dường như Thiên Văn mất bình tĩnh ánh mắt anh nhìn Thiên Băng thật sự tức giận giữ lấy hai vai Thiên Băng anh nhìn thẳng vào mắt cô

– "Vì tôi thích em"

Mọi dậy thần kinh trong người Thiên Băng như tê dại cô không nghe nhầm hai tay Thiên Văn vẫn đang cầm rất chặt vai cô nhưng sao cô lại thấy khó chịu khi nghe câu nói này như vậy cố gắng trấn tĩnh thinh thần cố gắng tỏ ra bình thường. Cô gạt tay Thiên Văn ra

– "Cậu đang nói đùa đúng không"

Thiên Văn cố gắng xoáy sâu vào mắt Thiên Băng

– "Em thấy tôi tệ hại vậy sao"

Giọng nói này không lạnh nữa không kiêu căng nữa mà khiến người ta cảm giác thất vọng.

– "Tôi xin lỗi" Thiên Băng quay người đi cô cố bước thật nhanh

Rốt cuộc tâm trạng này là sao có chút hụt hẫng. Tâm trạng cô rối bời Thiên Băng không biết sao lại có cảm giác này không phải cô thích Thiên Văn rồi chứ. Lắc đầu thật mạnh cô tự nhủ không phải. Bỏ tiết học cô chạy thẳng về nhà vùi mình xuống giường chỉ là giấc mơ đây không phải sự thật.

Thiên Văn vẫn đứng đấy anh không động đậy ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng hướng Thiên Băng bỏ đi. Tim anh đau nhói anh có thể đoán trước câu trả lời nhưng cảm giác vẫn rất đau. Trước giờ Thiên Văn chưa từng yêu ai cho đến khi anh gặp được người con gái năm đó nếu không có vụ tai nạn có lẽ anh đã theo đuôi cô người mà khắc sâu trong tâm trí của anh khi gặp lại cố gắng chôn giấu quá khứ lấy hết dũng khí đối mặt với cô thì cô lại không quan tâm đoái hoài đến anh.

Mỗi giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, sẽ có một hoặc một vài người đến, rồi sẽ ra đi, họ để lại cho ta một bài học nào đó, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là một cảm giác mà suốt đời ta cũng không quên được.

Gần 1 tuần trôi qua, kì thi cũng đã kết thúc kể từ chuyện hôm đó ở sau trường Thiên Văn không thấy đến lớp nữa còn Thiên Băng cô cố gắng vùi đầu vào sách vở công việc để không có thời gian nghĩ linh tinh nữa. Như cố gắng, Thiên Băng được thành tích cao nhất cô dành được suất học bổng bây giờ cô có thể thoải mái với bản thân hơn trong các khoản chi tiêu.

Ở dưới căng tin cô cùng Thanh Huyền đang ăn dạo này Thiên Băng lại ít nói hơn thỉnh thoảng Thanh Huyền hỏi cô một vài câu thì Thiên Băng mới trả lời. Thanh Huyền cũng rất tò mò không hiểu giữa Thiên Văn và Thiên Băng có chuyện gì sảy ra mà khiến Thiên Văn biệt tích còn Thiên Băng lại trở về tính cách lạnh lùng như xưa. Thanh Huyền cũng không muốn hỏi đến chuyện đó cô tôn trọng bạn mình nếu cô ấy không muốn kể cho cô nghe thì thôi cô sẽ không ép. Im lặng cùng ăn với Thiên Băng.

"-Rốt cuộc anh Thiên Văn đi đâu chứ

- Mình nghe nói hôm đó anh cùng con nhỏ kia ra ngoài rồi không thấy anh ý đi học nữa.

- Ỷ có chút nhan sắc chuyên đi quyến rũ đàn ông



- Không biết anh Thiên Văn bị con nhỏ đó làm gì nữa." ở xung quanh một tốp nữ sinh túm tụm lại nói liên tục họ còn chỉ vào Thiên Băng.

Những lời nói này vốn rĩ cô không quan tâm.

Miệng lưỡi con người rất đáng sợ họ luôn sẵn sàng đặt điều buông lời nói xấu bạn khi họ không có được hay ghen tị với bạn.

– "Đi thôi" Thanh Huyền bỏ đũa xuống lôi Thiên Băng ra ngoài.

– "Sao cậu không nói gì" Thanh Huyền tức giận thay cho bạn mình.

– "Không cần quan tâm những lời họ nói chỉ cần mình biết mình không làm sai chuyện gì là được rồi" Thiên Băng vỗ vai Thanh Huyền cô biết Thanh Huyền lo lắng quan tâm cô mới như vậy.

– "Hazzzz được rồi cậu không nói gì thì mình làm gì dám nói nữa"

Thanh Huyền quay đi, tính cô đúng là trẻ con Thiên Băng chỉ biết cười trừ lắc đầu

Ngồi trong lớp học thỉnh thoảng Thiên Băng lại liếc qua chỗ Thiên Văn cô không biết có phải chuyện hôm đó mà cậu ta nghỉ không. Trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó trống trải.

Giờ kì thi kết thúc cô có thể thoải mái hơn nhưng cô lại không vui vẻ.

– "Dạo này em có chuyện gì sao" chị Linh chủ quán gọi cô ra sau quán nói chuyện.

Cô chỉ cúi mặt xuống lắc đầu

– "Hôm nay em đã dao nhầm nước cho khách 3 lần rồi"

– "Em xin lỗi"

– "Nếu em mệt thì nay về sớm đi không thể làm việc với một tinh thần không tốt được"

Linh vỗ vai Thiên Băng mỉm cười "Hay em muốn đuổi hết khách chỗ chị đi".

Cảm ơn chị chủ quán, Thiên Băng rời khỏi quán.

5 giờ chiều. Buổi chiều con đường tấp nập đông đúc người qua lại có lẽ đây là lần về sớm nhất của cô. Cảm giác của buổi chiều khác hoàn toàn với những buổi tối cô đi về. Bước đi thật chậm, cảm thấy bình yên vô cùng, ánh hoàng hôn phía xa chân trời tạo cho người ta cảm giác bình thản và nhẹ nhõm.

Đi vào khu công viên Thiên Băng chọn một chiếc ghế đá dưới gốc cây ngồi xuống đeo tai nghe vào nhắm mắt lại Thiên Băng cố gắng không nghĩ về những chuyện đã sảy ra cô muốn mình trở thành con người trước kia vô âu vô lo không nghĩ ngợi gì cả sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc.

Nhưng bây giờ hạnh phúc nó quá xa xỉ với cô. Tay cô bất giác đặt vào tim cô cảm nhận được nó đã quá lạnh lạnh đến mức cô giật mình, dường như nó không thể đón nhận thêm ai nữa. Còn Thiên Văn có phải cô làm anh ta tổn thương không, cô từ bao giờ lại quan tâm đến con người này vậy chính Thiên Băng cũng không biết được cô có thói quen nhìn vào chỗ Thiên Văn khi anh vắng mặt, khi đối mặt với anh ta cô lại cảm giác hồi hộp ngại ngùng, quan tâm đến những hành đông nghĩ về những câu nói của anh ta cô có cảm giác khi đối mặt với anh cô mới là mình, cô cố gắng xua bỏ những suy nghĩ đó.

Thiên Băng đã quá đau khổ với những thứ tình cảm hư ảo, tình yêu với cô giờ không còn đáng tin nó không còn có thật. Cô chọn cách trốn tránh vô tâm với mọi thứ.

Đây có phải là lớp vỏ để bảo vệ cô hay là một thứ gì đó ngăn cản cô với mọi người.

Từ phía xa đằng sau gốc cây có một người vẫn đứng nhìn cô, thời gian qua anh vẫn luôn dõi theo cô.

"Anh sẽ không từ bỏ anh sẽ cố gắng lấp đầy những khoảng trống trong tim em"