Cô giáo nhìn đám trẻ đang nhốn nháo bên dưới, cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau để thu hút sự chú ý của đám trẻ, "Nào các con, trật tự nào." Hình như đám trẻ này không có ý định im lặng, chúng vẫn cứ nhốn nháo chẳng thèm để ý đến cô giáo đang nói gì.
"Nào các con, ngày mai có một buổi tiệc nhỏ chúc mừng các con tốt nghiệp lớp lá, sẽ có rất nhiều bánh kẹo đấy.." Cuối cùng thì cũng có điều khiến chúng chú ý rồi. Nghe đến bánh kẹo thì gần hai mươi đứa trẻ đều chăm chú nhìn lên bục giảng. Cô giáo coi như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vẫn ngồi hàng cuối cùng hí hoáy nghịch áo của thằng bé ngồi hàng trên. Rất nhiều lần nó quay lại lườm nguýt tôi, muốn bắt tôi không được đụng vào áo nó. Nhưng tôi đâu có sợ, nó càng lườm tôi càng hăng. Tôi vẫn cứ ngồi đó cấu cấu lưng áo nó, chẳng thèm nghe cô giáo đang nói gì trên kia. Rồi chắc đến lúc nó bực quá không chịu được, nó mới đứng phắt dậy, ấm ức khóc òa. Tôi cũng hết hồn vội vàng rụt tay về khoanh tròn ngay ngắn trên bàn.
Thấy có bé khóc lóc thảm thiết cô giáo vội vàng đi xuống dưới xem thế nào. Cô vỗ vỗ vai dỗ dành nó bằng giọng nói nhỏ nhẹ và truyền cảm, "Sao thế con? Sao con lại khóc?"
Nó vẫn khóc nấc lên không chịu ngừng, thấy cô xuống nó vội vàng đưa tay quẹt mắt quẹt mũi, rồi quay lưng lại chỉ thẳng vào mặt tôi, rồi lại quay lên khóc tiếp. Cô giáo nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu, tôi cũng lắc đầu lia lịa tỏ ra vô tội. Một lúc sau nó mới ngừng khóc, lấy cái giọng sụt sịt nghẹn ngào tố cáo tôi, "Thưa cô.. hu hu.. bạn này.. cứ kéo áo con.. hu hu.."
Cuối cùng thì cô giáo cũng hiểu ra vấn đề, cô vỗ vai bảo nó ngồi xuống, rồi cô đi xuống chỗ tôi ngồi. Tôi ngậm ngùi đứng dậy, hai tay vẫn khoanh trước ngực tỏ ra ngoan ngoãn.
"Sao con lại kéo áo bạn thế?" Cô hỏi, chắc cô cũng chán cái bản mặt tôi lắm rồi.
Con thích thì con kéo thôi. Đương nhiên là tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ không có nói ra. He he. Tôi vẫn tỏ ra ngây thơ, con mắt ngân ngấn nước lắc lắc đầu. Thực ra là tôi giả vờ vậy thôi, chứ tôi chẳng có lý do gì để khóc cả. Nhưng mà hình như cô rất hay bênh vực các bạn yếu đuối, cho nên tôi cứ thử xem, biết đâu cô lại vì thấy thương tôi mà không trách tôi nữa.
Nhưng mà chán thật bình thường toàn là tôi đi bắt nạt các bạn, làm các bạn khóc, chứ tôi đâu có phải khóc bao giờ. Bây giờ muốn khóc mà nước mắt cứ ứ lại trong mắt không thể nào chảy ra được. Sau một hồi cố gắng nhưng thất bại, tôi đành phải lấy lại sự mạnh mẽ thường ngày của mình, tôi buông hai tay song song với thân người, rướn cổ lên hét lớn, "Thưa cô, vì con thích bạn ấy.."
Cả lớp cười ầm cả lên, cô giáo cũng tỏ ra lúng túng. He he. Tôi biết ngay mà. Chỉ có tên nhóc kia là gục mặt xuống bàn bịt hai tai lại không dám nghe thôi. Đám đông nhốn nháo cuối cùng cũng bị cô giáo yêu cầu im lặng. Cô giáo nhìn tôi trân trân, không biết nói thế nào với tôi bây giờ. Chắc cô đang nghĩ con bé này mới có tí tuổi đã học đòi người lớn rồi.
Nhưng mà cũng đâu thể trách tôi được. Tôi thích nó thật mà, tôi đâu có nói dối. Bây giờ mà cô có mời bố mẹ tôi đến đây thì tôi cũng vẫn nói thật thôi. Ai bảo nó đẹp trai, ai bảo nó cứ nhìn tôi bằng cái ánh mắt long lanh đó. Trái tim nhỏ bé của tôi làm sao mà chịu được.
Sau cùng, cô đành ngậm ngùi dặn dò tôi, "Nếu con quý bạn như vậy, thì lại càng không được trêu trọc bạn chứ. Lần sau không được như thế nữa đâu nhé." Thế là mọi chuyện coi như xong, thực ra thì tôi còn đang tính cãi lại cơ, vì tôi nói là thích nó, chứ đâu có bảo là quý nó đâu, hai cái này khác nhau mà cô không biết à. Nhưng mà thôi, đành vậy, tôi cũng không muốn làm căng quá để làm gì. Mọi chuyện đâu sẽ có đó.
Vâng, đó chính là tôi đấy. Năm ấy tôi học lớp lá, năm tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp mẫu giáo và vào lớp một. Nhưng tôi không thể nào chơi cùng đám trẻ ranh trong lớp, chúng nó trẻ con quá. Trước đây khi chưa đủ tuổi đi mẫu giáo, mẹ thường cho tôi đi cùng chị hai tới lớp. Tôi khá thông minh, nên từ hồi chưa biết chữ tôi đã học thuộc hết những bài ở trên lớp của chị hai rồi. Sau này khi đủ tuổi đi học, tôi chỉ thấy đám trẻ con trong lớp thật nghịch ngợm, chẳng có chút trưởng thành gì cả, khiến tôi rất bực bội.
Chắc tôi sẽ cứ bực bội mãi thế nếu lần đấy tôi không phát hiện ra, trong lớp có một thiên thần. Từ lúc vào lớp tôi luôn thích ngồi bàn đầu, mặc cho đám trẻ con kia cứ muốn chạy xuống bàn cuối ngồi. Tôi ngồi rất ngoan, hai tay luôn khoanh trước ngực, để ngay ngắn lên bàn. Vì ngồi đó nên tôi chẳng bao giờ thèm để ý đến bọn ngồi phía sau.
Cho đến cái ngày đẹp trời ấy. Nắng sớm chiếu qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mặt tôi, tôi đang đưa tay dụi mắt thì một cậu bé bước vào cửa, khi đi qua chỗ tôi ánh nắng trước mặt tôi đã bị khuất sau lưng nó. Nhìn từ phía tôi giống như nó đang tỏa ra ánh hào quang. Ánh hào quang cứ đứng im ở đó nhìn tôi chằm chằm, thấy mặt nó ngô ngố nên tôi tính bắt nạt.
"Ê này, đóng giùm cái cửa sổ đi!" Tôi nói như ra lệnh. Nó ngơ ngác nhìn tôi rồi lại quay lưng nhìn cái cửa sổ đang mở. Đôi mắt nó cứ chớp chớp, đôi môi mím chặt. Một lúc sau không thấy nó nhúc nhích tôi đang thấy bực rồi, định quát cho nó một phát thì đột nhiên nó qua xoay người bước đi. Tôi vừa che mắt vừa nhìn theo bóng lưng nó. Nó ngoan ngoãn đi ra ngoài hiên khép cửa sổ lại, rồi lại lặng lẽ đi vào, lúc đi qua tôi còn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện gì.
Lúc này thì tôi mới đứng hình, vì chợt nhận ra nó đẹp trai quá. Đôi mắt trong veo nhìn tôi chớp chớp, đôi môi mỏng mím chặt như đang chịu điều gì ấm ức lắm. Còn đôi má thì, trời ơi nhìn muốn véo, như hai cái bánh bao mũm mĩm đáng yêu quá đi mất. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã đưa nó vào trong tầm ngắm rồi. Ít ra trong cái lớp trẻ con này cũng có thứ gì đó khiến tôi hứng thú. Khiến cho những ngày tháng cuối mẫu giáo của tôi trở nên bớt vô vị hơn.
Trước đây tôi chỉ mong nhanh nhanh được lên lớp một. Để được bước vào môi trường của những người trưởng thành. Bây giờ thì tốt rồi, ít ra thì tôi cũng đã tìm được niềm vui mới cho những ngày tháng tiếp theo, đó là trêu trọc nó. Tự nhiên tôi thấy mình lại trẻ con quá. Vì hình như bọn trẻ con toàn nghịch ngợm những trò chẳng giống ai.
Bây giờ tôi cũng đang nghịch những trò mà trước đây tôi luôn khinh bỉ, tất cả là vì nó. Mỗi ngày tôi sẽ nghĩ ra một trò khác nhau. Hôm thì đổ nước lên ghế của nó, hôm thì nhét đá vào cổ áo, hôm thì ngáng chân, còn có hôm tôi mang phiếu bé ngoan của nó đi giấu, làm cho nó khóc lóc cả buổi vì không tìm thấy, cuối cùng cô giáo thấy thương quá nên cho nó một cái phiếu bé ngoan khác, nó mới chịu nín để về nhà. Trước khi chị tôi dắt tôi ra khỏi cổng trường tôi còn kịp quay đầu lại lè lưỡi với nó. Bây giờ tấm phiếu bé ngoan của nó tôi vẫn treo treo ở nhà, trên bảng phiếu bé ngoan của tôi.
Ngày mai là tốt nghiệp rồi, nên đương nhiên buổi học cuối cùng hôm nay tôi không thể buông tha cho nó được. Ủa mà tôi đã nói lý do vì sao tôi lại ngồi sau nó chưa nhỉ? Trước đây tôi luôn ngồi đầu, nên mấy trò ngáng chân sẽ dễ dàng thực hiện hơn, nhưng chơi mãi trò ấy cũng chán, nên tôi đã có một quyết định táo bạo, đó là chuyển chỗ ngồi.
Thực ra mọi chuyện cũng chẳng có gì khó khăn lắm, vì lớp mẫu giáo nên cô giáo cũng không ép buộc chuyện chỗ ngồi, ai đến sớm thì ngồi trước vậy thôi, nên là từ ngày hôm sau tôi đến thật sớm, ngồi sẵn ở chỗ sau lưng nó. Đến khi con bé bình thường vẫn ngồi chỗ đó thấy tôi đã ngồi sẵn rồi, nó còn định chỉ trỏ ý kiến thì bị tôi lườm cho một cái, thế là cô nàng lại ấm ức đi kiếm chỗ khác ngồi.
Vậy là chuỗi ngày hành hạ của tôi lại chính thức bắt đầu. Tôi hay vẽ bậy lên áo nó, cấu véo rồi nhét mấy viên đá cuội vào cổ áo. Ban đầu nó vẫn hiền lành không ý kiến gì. Nhưng càng về sau những trò đùa của tôi càng quái ác nên nó không chịu được cứ hay hét toáng lên. Nên đã mấy lần cô giáo phải xuống giảng hòa. Rồi còn có lần tôi vẽ bậy lên cái áo mới của nó, nó gào khóc ghê quá cô không thể nào dỗ dành được, nên cô đành phải gọi hai bà mẹ lên.
Mẹ tôi và mẹ nó đứng ngoài cửa nói chuyện với cô giáo một hồi, mới quyết định gọi hai đứa ra để làm lành, vì trong mắt người lớn thì mấy trò trẻ con của chúng tôi chẳng đáng gì. Tôi đứng cạnh mẹ tôi, còn nó núp sau lưng mẹ. Hai bà thông gia tương lai cứ cười nói vui vẻ với nhau, chẳng thèm nhìn đến hai đứa con bên dưới. Tôi trợn mắt lè lưỡi dọa nó, còn nó cứ sợ sệt hai tay túm vào ống quần mẹ và núp ra phía sau chân mẹ. Sau đó tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi nhắc tên tôi.
"Cái Ngọc tính nó nghịch ngợm, mong thím với cháu thông cảm nhé.." Mẹ vừa nói vừa kéo tay tôi lại phía trước. Mẹ chồng tương lai cũng kéo nó lên phía trước, mặc dù nó cứ rụt rè mãi không chịu lên, "Thằng Phúc tính nó nhút nhát lắm.." Cuối cùng cũng lôi được nó lên phía trước.
Mẹ chồng tương lai nói chỉ có chuẩn, nó nhút nhát quá, nên mới bị tôi bắt nạt đó. Rồi mẹ bảo tôi xin lỗi thím và nó, tôi mới bắt đầu ra dáng con ngoan trò giỏi khoanh tay cúi cầu lễ phép, "Cháu xin lỗi thím ạ!" Hai bà mẹ nhìn tôi tỏ vẻ hài lòng, nhưng tôi đã nói hết đâu, "Cháu thích nó, sau này cháu sẽ cưới nó." Tôi đột nhiên đứng thẳng lên nói lớn. Hai bà mẹ bị tôi làm cho giật mình, ngơ ngác một lát rồi cũng phì cười. Cái con bé này thế nọ thế kia..
Hic hic, các mẹ không tin tôi thì tôi sẽ chứng minh cho các mẹ xem. Nhưng đó là chuyện của sau này rồi. Khúc mắc của tôi với nó coi như đã được giải quyết xong. Mấy ngày sau tôi ngoan ngoãn không làm thêm trò gì nữa cả, cho đến tận hôm nay đó. Nói thể để các bạn biết là tôi đã kiềm chế đến thế nào. Thế mà vừa mới quay lại giang hồ đã làm nó khóc thét lên rồi.
Ngày mai là tiệc liên hoan tốt nghiệp, cô bảo sẽ có một phần khiêu vũ trên nền nhạc thiếu nhi, nên bảo các con chọn một bạn để làm bạn nhảy với mình. Cô vừa nói đến đây tôi đã nghĩ ngay đến đối tượng trước mặt mình rồi. Đối tượng ấy vẫn ngồi im thin thít sau vụ khóc lóc vừa rồi. Nhưng mà nguy thật, tôi mới bắt nạt nó thế, liệu nó có chịu đồng ý làm bạn nhảy của tôi không nhỉ? Mà thôi sao phải sợ, tôi bắt nạt nó cũng không phải lần một lần hai nữa rồi.
Giờ ra chơi tôi đang tính kiếm nó để bàn chuyện ngày mai thì phát hiện ra một sự thật động trời, đó là có kẻ đang muốn cướp bạn nhảy của tôi. Chính là con bé đã bị tôi cướp chỗ, thật không thể chấp nhận được! Vừa thấy con bé ấy rón rén đi tới chỗ nó là tôi biết ngay âm mưu rồi, tôi không thể để bị nẫng tay trên như vậy được.
"Phúc ơi, mẹ tớ mua cho tớ cái váy hồng đẹp lắm, mai Phúc nhảy với tớ nha." Ủa cái váy mẹ mày mua thì liên quan gì đến Phúc của tao. Thôi chết, mẹ dặn không được gọi bạn là mày. Nhưng thôi kệ, ai bảo nó cướp Phúc của tôi kia chứ, hôm nay tôi sẽ gọi nó là mày để làm cho ra nhẽ.
Phúc của tôi chẳng lên tiếng, vẫn ánh mắt ngây ngô nhìn con bé như chẳng hiểu chuyện gì. Chắc nó nghĩ là ngày mai cứ đến rồi cô sẽ phát bạn nhảy cho đó mà. Tôi không chịu nổi nữa mới trèo lên bàn ngồi khoanh chân.
"Nè, đang làm gì đó?" Tôi hỏi nó.
Nó chẳng thèm nhìn tôi, lại còn đưa tay kéo kéo tay áo Phúc, rồi nhõng nhẽo, "Nhá nhá..". Ơ sao nó dám, cái áo này tôi còn vẽ bậy mấy hôm trước, thế mà nó dám sờ vào à. Thật là tức quá đi mà.
"Phúc có bạn nhảy rồi nhé." Tôi nói chắc như đinh đóng cột. Lúc này con bé mới ngơ ngác nhìn tôi.
"Ơ.. ơ.. Ai cơ?" Rồi nó lại ngây ngô hỏi tôi. Hì hì, coi như hỏi đúng người rồi nhé.
"Tao nè!" Con bé tím mặt, rồi chẳng hiểu sao hai mắt ươn ướt, một phát xoay người khóc hu hu chạy ra khỏi lớp, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Sao cậu lại nói bậy.. hu hu.. hu hu.." Tôi khẽ thở dài như người lớn.
Giải quyết xong cô nàng tôi mới quay lại nhìn bạn nhảy của tôi. Nó cũng đang nhìn tôi với đôi mắt mở to như hoảng hốt lắm, chắc nó sợ tôi sẽ đánh người hay sao mà khi tôi vừa nhảy xuống khỏi bàn nó đã giật nảy mình lên. Tôi cố nhịn không cười, coi như giải quyết xong rồi nhé. Ngày mai nhớ mặc đẹp đó, bạn nhảy ạ.