Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 41



Hai tháng đã trôi qua nhanh chóng, giờ đã là tháng 9 và thời tiết bắt đầu se se lạnh. Vũ Uyên khoác chiếc áo ấm, tuy không dày nhưng lại giữ nhiệt rất tốt, mang đến cho cô cảm giác ấm áp dễ chịu. Cô bước vào một tiệm quần áo quen thuộc, nơi mà cô thường ghé qua mỗi khi cần mua sắm.

Tiệm quần áo trang trí nhẹ nhàng với ánh đèn vàng ấm áp, những chiếc móc treo đầy những mẫu mã mới nhất cho mùa thu. Không gian thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của nước hoa và gỗ, tạo nên một bầu không khí dễ chịu và thư giãn.

Vũ Uyên đi dạo quanh các kệ hàng, ánh mắt tìm kiếm những bộ trang phục phù hợp với thời tiết se lạnh này. Cô chọn một vài chiếc áo len mỏng và những chiếc khăn choàng mềm mại. Cô nghĩ đến những buổi sáng sớm đi làm trong cái lạnh của mùa thu, cần một chút ấm áp để bắt đầu ngày mới.

Khi đang mải mê lựa chọn, cô vô tình chạm mặt một người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu, có vẻ như là chủ tiệm.

- Chào cô, cô cần giúp gì không?

Người phụ nữ hỏi.

- À, không sao, tôi chỉ đang xem một chút thôi. Cảm ơn chị

Vũ Uyên đáp.

- Cô chọn rất khéo, những chiếc áo len này rất hợp với dáng người của cô

Người phụ nữ tiếp tục, nhìn vào những món đồ mà Vũ Uyên đang cầm trên tay.

- Thật vậy sao? Cảm ơn chị, tôi cũng đang tìm một chiếc áo khoác ấm hơn cho những ngày lạnh sắp tới

Vũ Uyên nói.

Người phụ nữ mỉm cười, dẫn Vũ Uyên tới một kệ hàng mới với những chiếc áo khoác dày hơn, có thiết kế trang nhã.

- Những chiếc áo này mới về tuần trước, chúng rất được ưa chuộng

Vũ Uyên thử vài chiếc áo khoác và cảm thấy hài lòng với một chiếc áo dạ màu xám. Cô quyết định mua thêm vài món đồ khác nữa trước khi thanh toán và rời khỏi tiệm.

Vũ Uyên thanh toán xong và rời khỏi tiệm quần áo, tay cầm theo túi đồ mới mua. Cô nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn đủ thời gian để đến trạm y tế gần đó tham gia buổi hiến máu tình nguyện. Đây là việc cô đã dự định từ lâu, và hôm nay là cơ hội tốt để thực hiện.

Trạm y tế nằm cách tiệm quần áo không xa, chỉ vài phút đi bộ. Không khí lạnh nhẹ nhàng bao trùm quanh cô khi cô bước đi, nhưng những món đồ mới mua và ý nghĩ về việc làm ý nghĩa sắp tới khiến cô thấy ấm áp. Khi đến nơi, cô thấy nhiều người cũng đang chờ để hiến máu, tạo nên một không khí cộng đồng đầy nhiệt huyết.

Vũ Uyên bước vào phòng tiếp nhận, điền vào các giấy tờ cần thiết và ngồi chờ đến lượt mình. Cô cảm thấy hơi hồi hộp nhưng cũng rất quyết tâm. Một nhân viên y tế với nụ cười thân thiện gọi tên cô và hướng dẫn cô vào phòng hiến máu.

- Chào cô, đây là lần đầu hiến máu của cô sao?

Nhân viên y tế hỏi khi cô ngồi xuống ghế.

- Không, đây là lần thứ hai. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hồi hộp

Vũ Uyên đáp, cố gắng thả lỏng cơ thể.

- Không sao đâu, cô sẽ ổn thôi. Nhóm máu của cô là gì?

- Tôi có nhóm máu AB, khá hiếm. Lần đầu đến hiến tôi có nghe nói như vậy

Nhân viên y tế gật đầu, nhìn cô với ánh mắt thán phục.

- Nhóm máu AB rất quan trọng. Cảm ơn cô đã đến hiến máu

Quá trình hiến máu diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Nhân viên y tế kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô, đảm bảo mọi thứ đều ổn trước khi bắt đầu. Vũ Uyên cảm thấy một chút áp lực khi kim tiêm vào tay, nhưng sau đó cô nhanh chóng quen và thả lỏng hơn. Khi lượng máu cần thiết đã được thu thập, cô được đưa đến khu vực nghỉ ngơi để uống nước và ăn nhẹ.

- Cảm ơn cô đã hiến máu, cô có thể nghỉ ngơi ở đây một chút trước khi ra về

Nhân viên y tế nói, đưa cho cô một cốc nước cam.

- Cảm ơn anh

Vũ Uyên đáp, mỉm cười và ngồi xuống ghế. Cô cảm thấy hơi mệt nhưng trong lòng rất vui vì đã góp phần giúp đỡ những người cần máu.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Vũ Uyên cảm thấy khỏe lại và quyết định trở về nhà. Đường phố đã bắt đầu lên đèn, tạo nên khung cảnh đẹp mắt của một buổi chiều tối mùa thu. Cô bước đi trong cái se lạnh, cảm nhận không khí trong lành và tiếng lá rơi xào xạc dưới chân.

Về đến nhà, Vũ Uyên treo chiếc áo khoác mới lên móc và đặt những túi đồ xuống bàn. Cô thay đồ thoải mái hơn và ngồi xuống ghế, nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài dần tan biến, thay vào đó là niềm vui và sự hài lòng từ những việc cô đã làm.

Vũ Uyên lấy điện thoại và nhắn tin cho Tô Bội Chi, kể về ngày của mình và những cảm xúc khi hiến máu. Cô nghĩ về những ngày sắp tới, với những kế hoạch và mục tiêu mới, và cảm thấy tràn đầy năng lượng và động lực để tiếp tục bước tới.

- “Ngày hôm nay thật tuyệt, mình đã làm được nhiều việc ý nghĩa”

…****************…

Trong khi Vũ Uyên đang trải qua một ngày đầy ý nghĩa, Tiêu Dương Kì cũng có kế hoạch của riêng mình. Anh là một người ga lăng và đam mê nấu ăn, hôm nay anh quyết định làm một chiếc bánh kem cho em gái mình, Tiêu Dương Mai, nhân dịp sinh nhật cô.

Tiêu Dương Kì bước vào siêu thị, cảm giác quen thuộc bao trùm khi anh đi qua các kệ hàng. Siêu thị không quá đông đúc, nhưng đầy đủ các nguyên liệu cần thiết để anh có thể làm một chiếc bánh kem hoàn hảo.

Anh dừng lại ở quầy bán bơ và sữa, chọn những loại nguyên liệu tốt nhất. Tiếp theo, anh đi đến khu vực bán trứng, đường, và bột mì. Anh cẩn thận kiểm tra từng món hàng trước khi bỏ vào giỏ, đảm bảo mọi thứ đều đạt chất lượng tốt nhất.

Khi đến khu vực bán hoa quả, anh chọn những trái dâu tươi ngon để trang trí bánh kem. Dâu tây luôn là món yêu thích của Tiêu Dương Mai, và anh muốn chiếc bánh phải thật đặc biệt và đẹp mắt. Anh còn chọn thêm một ít socola để làm nhân bánh, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo giữa vị ngọt và vị chua nhẹ của dâu.

Khi đã mua đủ nguyên liệu, Tiêu Dương Kì đi đến quầy thanh toán. Trong lúc chờ đợi, anh nhớ lại những lần hai anh em cùng nhau nấu ăn và cười đùa trong bếp. Mỗi lần như vậy, tiếng cười của Tiêu Dương Mai luôn làm anh cảm thấy hạnh phúc và yêu thương em gái mình nhiều hơn.

Thanh toán xong, Tiêu Dương Kì ra khỏi siêu thị và lái xe về nhà. Trên đường về, anh thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và mong chờ khoảnh khắc bất ngờ khi Tiêu Dương Mai nhìn thấy chiếc bánh kem anh đã làm. Hôm nay không chỉ là một ngày bình thường, mà còn là dịp để anh thể hiện tình cảm và sự quan tâm đến em gái của mình.

Về đến nhà, Tiêu Dương Kì nhanh chóng vào bếp và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian bếp ấm cúng, tạo nên một bầu không khí thư giãn và đầy cảm hứng. Anh cẩn thận đo lường từng nguyên liệu, nhào bột, và nướng bánh. Mùi thơm của bánh nướng lan tỏa khắp căn bếp, mang đến cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Khi chiếc bánh kem hoàn thành, Tiêu Dương Kì trang trí bằng những trái dâu tươi và socola, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật thật đẹp mắt. Anh đặt bánh vào tủ lạnh để giữ cho nó luôn tươi ngon cho đến khi Tiêu Dương Mai về.

“Mai chắc chắn sẽ rất thích chiếc bánh này”

Tiêu Dương Kì tự nhủ, mỉm cười hài lòng với thành quả của mình.