Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 45: Ngọt ngào (1)



Nhưng mà như vậy là nhanh quá rồi. Anh khéo đùa thật đóTiêu Dương Kì cười khẽ khi nghe câu hỏi của Vũ Uyên. Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự chân thành:

- Có lẽ là vậy. Nhưng anh nghĩ đây là cách tốt nhất để chúng ta hiểu nhau hơn trước khi quyết định những bước xa hơn.

Vũ Uyên như nhớ ra điều gì đó, cô cười tươi:

- Mà em với anh mới quen nhau chỉ vỏn vẹn mấy tháng thôi mà, anh có thấy điều này hơi nhanh không?

Tiêu Dương Kì mỉm cười, bước đến gần cô hơn, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định:

- Thời gian không quan trọng bằng cảm xúc và sự chân thành. Anh tin rằng chúng ta đã tìm thấy nhau và cảm nhận được sự đồng điệu. Anh không muốn lãng phí thời gian khi biết rằng em là người anh muốn chia sẻ cuộc sống.

Vũ Uyên cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cô hiểu rằng tình cảm giữa họ không chỉ là những cảm xúc thoáng qua, mà là sự kết nối sâu sắc và bền chặt. Cô nhẹ nhàng nói:

- Em cũng cảm thấy như vậy, Dương Kì. Dù thời gian ngắn, nhưng em cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ anh. Em tin rằng chúng ta có thể xây dựng một tương lai tốt đẹp cùng nhau. Nhưng mà nên chờ một khoảng thời gian nữa thì vẫn hơn

Tiêu Dương Kì nắm chặt tay cô, đôi mắt anh ánh lên niềm tin tưởng

Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên ngồi xuống bàn ăn, bữa tối đã được chuẩn bị tươm tất. Món ăn thơm ngon cùng không khí ấm cúng khiến cả hai cảm thấy thật hạnh phúc. Họ trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện trong ngày và cười đùa không ngớt.

Khi bữa ăn kết thúc, Tiêu Dương Kì bắt đầu dọn dẹp bát đĩa. Vũ Uyên cũng phụ giúp, cả hai cùng làm việc nhịp nhàng, như đã quen thuộc với công việc hàng ngày này.

Sau khi mọi thứ đã gọn gàng, Tiêu Dương Kì nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tinh nghịch:

- Uyên này, hôm nay anh có thể ngủ lại không? Anh không muốn về nhà đâu.

Vũ Uyên ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười, trêu lại:

- Anh muốn ngủ lại thật à? Định chiếm luôn phòng của em hay sao?

Tiêu Dương Kì cười lớn, bước tới gần và ôm cô vào lòng:

- Phòng của em cũng là phòng của anh mà, phải không? Hơn nữa, anh muốn ở đây để chăm sóc cho em. Được không?

Vũ Uyên cười, nhẹ nhàng đẩy anh ra:

- Anh đừng có mơ. Phòng của em thì em ngủ, anh nếu muốn ngủ lại thì nằm ở sofa phòng khách đi.

Tiêu Dương Kì giả vờ làm mặt buồn:

- Thật à? Anh nằm sofa thật sao? Em không thương anh gì hết.

Vũ Uyên cười khúc khích, cầm tay anh kéo ra phòng khách:

- Thương chứ, nhưng không thể để anh làm phiền giấc ngủ của em được. Sofa ở đây cũng rất thoải mái mà.

Tiêu Dương Kì thở dài nhưng rồi cũng mỉm cười, nhận ra không thể thắng được Vũ Uyên. Anh nhìn quanh phòng khách, thấy chiếc sofa êm ái và gật đầu:

- Được rồi, anh sẽ ngủ ở đây. Nhưng em phải hứa là sáng mai làm bữa sáng cho anh nhé.

Vũ Uyên cười, hôn nhẹ lên má anh:

- Được, em hứa. Chúc anh ngủ ngon nhé.

Tiêu Dương Kì nằm xuống sofa, còn Vũ Uyên thì trở về phòng ngủ của mình. Anh nhìn cô đi khuất sau cánh cửa, cảm nhận sự ấm áp trong lòng. Dù phải ngủ trên sofa, anh vẫn thấy hạnh phúc vì có thể ở gần cô.

Đêm đã khuya, căn hộ chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Tiêu Dương Kì nằm trên sofa phòng khách, trằn trọc không ngủ được. Dù sofa khá êm ái nhưng tâm trí anh lại đầy ắp những suy nghĩ về Gia Hạo và công ty.

Anh nhớ lại cuộc gọi từ Gia Hạo, giọng nói lo lắng và khẩn thiết của người bạn thân thiết cứ văng vẳng bên tai. Tiêu Dương Kì biết rõ rằng công ty đang gặp nhiều khó khăn và cần sự có mặt của anh. Sự căng thẳng và trách nhiệm đè nặng lên vai anh, không cho anh phút giây nào được yên bình.

Tiêu Dương Kì ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt đăm chiêu. Anh tự hỏi mình liệu quyết định ở lại bên Vũ Uyên vào thời điểm này có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Dù biết rằng sự hiện diện của anh ở công ty là cần thiết, nhưng trái tim anh lại bị ràng buộc bởi tình cảm dành cho Vũ Uyên.

Anh đứng dậy, bước ra ban công để hít thở không khí trong lành. Cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, giúp anh tỉnh táo hơn. Tiêu Dương Kì tự nhủ rằng phải tìm ra cách để cân bằng giữa công việc và tình cảm, không thể để bất kỳ ai trong hai bên bị tổn thương.

Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ khẽ mở, Vũ Uyên bước ra với dáng vẻ ngái ngủ. Cô nhìn thấy Tiêu Dương Kì đứng ngoài ban công, ánh mắt lo lắng:

- Anh không ngủ được sao, Dương Kì?

Tiêu Dương Kì quay lại, cố nở một nụ cười để trấn an cô:

- Chỉ là anh chưa quen ngủ trên sofa thôi, không có gì đâu em.

Vũ Uyên bước tới gần, ôm nhẹ lấy anh:

- Anh vào đây nằm với em. Đêm nay em sẽ nhường giường cho anh. Dù sao thì ngủ trên sofa cũng không thoải mái chút nào.

Tiêu Dương Kì lắc đầu, dịu dàng vỗ về cô:

- Không sao đâu, em quay lại ngủ đi. Anh chỉ ra ngoài đây hít thở không khí chút thôi.

Vũ Uyên nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu:

- Vậy anh đừng thức khuya quá nhé. Ngày mai còn nhiều việc phải làm.

Cô quay lại phòng ngủ, để lại Tiêu Dương Kì một mình với những suy nghĩ bộn bề. Anh biết mình phải nhanh chóng đưa ra quyết định, không thể tiếp tục trốn tránh trách nhiệm với công ty và với Gia Hạo. Nhưng anh cũng không muốn rời xa Vũ Uyên, người mang lại cho anh cảm giác yên bình và hạnh phúc.

Tiêu Dương Kì quay vào phòng khách, ngồi xuống sofa và nhìn lên trần nhà. Anh biết rằng chỉ có thời gian mới có thể giúp anh tìm ra con đường đúng đắn nhất. Và dù con đường đó có khó khăn thế nào, anh sẽ luôn có Vũ Uyên bên cạnh, sẵn sàng cùng anh vượt qua mọi thử thách.