Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 49: Biến mất



Sau một thời gian dài suy nghĩ và trăn trở, Tiêu Dương Kì quyết định rời bỏ công ty Bắc Ái. Anh cảm thấy cần phải tìm kiếm một hướng đi mới cho bản thân, một nơi mà anh có thể thực sự phát triển và khám phá những khả năng tiềm ẩn của mình. Quyết định này không hề dễ dàng, nhưng anh biết đó là điều cần thiết.

Trong buổi gặp cuối cùng với Tô Bội Chi - bây giờ là giám đốc điều hành công ty khu vực Bắc Kinh, Dương Kì trầm ngâm thông báo về quyết định của mình. Tô Bội Chi nhìn anh với ánh mắt hoang mang và lo lắng.

- Cậu Dương Kì, tôi thật sự không ngờ cậu lại đưa ra quyết định này

Cô nói, giọng đầy bất an.

- Cậu là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của chúng tôi. Sự ra đi của cậu sẽ là một mất mát lớn cho công ty.

Dương Kì mỉm cười, cố gắng trấn an cô.

- Tôi hiểu, cô Bội Chi. Nhưng tôi cảm thấy đây là điều cần làm. Tôi cần một sự thay đổi, một cơ hội mới để phát triển bản thân.

Tô Bội Chi thở dài, rồi gật đầu.

- Tôi tôn trọng quyết định của cậu. Nếu cậu cần bất cứ điều gì, đừng ngần ngại liên lạc với tôi. Chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ

Dương Kì cảm kích trước sự hiểu biết và sự ủng hộ của cô.

- Cảm ơn cô Bội Chi. Tôi sẽ luôn nhớ đến những kỷ niệm đẹp tại Bắc Ái và tất cả những gì công ty đã làm cho tôi.

Sau cuộc trò chuyện, Dương Kì thu dọn đồ đạc cá nhân và chuẩn bị rời khỏi công ty. Trong lòng anh có chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hứng khởi trước những thách thức mới đang chờ đón.

Khi Dương Kì bước ra khỏi tòa nhà, anh nhìn quanh thành phố lần cuối. Anh biết rằng mình sẽ phải rời xa nơi đây một thời gian. Với một quyết tâm mạnh mẽ, anh rời khỏi thành phố, như bốc hơi khỏi cuộc sống thường nhật mà không để lại dấu vết.

Trong khi đó, Tô Bội Chi, sau khi nghe tin Dương Kì nghỉ việc, cảm thấy hoang mang nhưng cũng hiểu rằng mỗi người có con đường riêng của mình. Cô thầm cầu chúc cho Dương Kì sẽ tìm thấy thành công và hạnh phúc trên con đường mới.

Thời gian trôi qua, mọi người tại công ty Bắc Ái dần quen với việc không có Dương Kì xung quanh. Tuy nhiên, hình ảnh và những đóng góp của anh vẫn luôn được nhắc đến, như một kỷ niệm đẹp của công ty.

Trong thời gian công ty nghỉ đông, Vũ Uyên hoàn toàn không hay biết về quyết định rời bỏ công ty và thành phố của Tiêu Dương Kì. Cô và mọi người trong công ty đều đang tận hưởng kỳ nghỉ, không ai ngờ rằng Dương Kì đã âm thầm rời xa mà không để lại lời từ biệt.

Khi kỳ nghỉ đông kết thúc và mọi người trở lại công ty, Vũ Uyên bắt đầu lo lắng khi không thể liên lạc được với Dương Kì. Ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng anh đang bận rộn với công việc hoặc có việc cá nhân cần giải quyết. Nhưng khi những ngày trôi qua mà không nhận được bất kỳ tin tức nào từ anh, cô bắt đầu hoảng sợ.

Hai tuần trôi qua, Vũ Uyên càng ngày càng lo lắng và hoang mang. Cô gọi điện cho anh không ngừng, gửi tin nhắn,… nhưng tất cả đều vô vọng. Mọi nỗ lực liên lạc với anh đều không có kết quả. Lúc này, cô bắt đầu nghi ngờ rằng điều gì đó đã xảy ra với Dương Kì.

Cảm giác bất an và lo sợ bao trùm lấy Vũ Uyên. Cô không thể tập trung vào công việc, tâm trí luôn bị ám ảnh bởi sự biến mất bí ẩn của Dương Kì. Một buổi sáng, không thể chịu đựng thêm, cô quyết định tìm đến Tô Bội Chi để hỏi về Dương Kì.

Vũ Uyên bước vào nhà của Tô Bội Chi, đôi mắt đượm buồn và lo lắng.

- Bội Chi, tớ cần hỏi về Dương Kì. Tớ đã mất liên lạc với anh ấy hai tuần rồi. Cậu có biết anh ấy đi đâu không?

Tô Bội Chi nhìn Vũ Uyên, lòng đầy thương cảm. Cô nhẹ nhàng đáp

- Vũ Uyên, Dương Kì đã quyết định rời bỏ công ty và thành phố. Cậu ấy đã nói với chị trước khi nghỉ đông. Tớ nghĩ cậu ấy cần một sự thay đổi và thời gian để tìm lại chính mình

Nghe đến đây, Vũ Uyên như sụp đổ. Cô lắp bắp

- Anh ấy… anh ấy đã đi thật sao? Tại sao anh ấy không nói với tớ?

- Tớ cũng không rõ lý do cụ thể, nhưng có lẽ cậu ấy muốn tự mình đối diện với những khó khăn mà không muốn làm phiền đến cậu thôi

Tô Bội Chi an ủi.

- Tớ tin rằng Dương Kì có lý do riêng của mình và sẽ sớm liên lạc lại với cậu, từ giờ đến lúc đó, hãy cố gắng lên nhé.

Những lời của Tô Bội Chi không làm giảm đi nỗi lo lắng và đau đớn trong lòng Vũ Uyên. Cô cảm thấy như mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống mình. Từ đó, mỗi ngày trôi qua, Vũ Uyên vẫn không ngừng hy vọng và mong chờ tin tức từ Dương Kì, nhưng không bao giờ ngừng lo sợ rằng có lẽ anh đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời cô.

…****************…

Hai tháng sau,

Tiêu Dương Kì như bốc hơi khỏi thành phố, để lại Vũ Uyên trong trạng thái hoang mang và lo lắng. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn đều rơi vào im lặng, không có bất kỳ phản hồi nào từ anh. Cô cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt, trái tim quặn lại trong nỗi tuyệt vọng.

Những kỷ niệm về anh hiện lên trong tâm trí, từ những cuộc trò chuyện đùa giỡn cho đến những lần nắm tay đi dạo dưới ánh đèn đường. Những khoảnh khắc đó giờ đây chỉ còn là những mảnh ghép đau thương. Vũ Uyên không thể tin rằng Tiêu Dương Kì lại rời xa cô một cách đột ngột như vậy.

Cô bắt đầu tìm kiếm thông tin từ bạn bè, cố gắng lần ra dấu vết của anh. Mỗi câu hỏi, mỗi ánh mắt đồng cảm đều khiến nỗi lo lắng trong cô càng sâu sắc hơn. Hình ảnh anh lặng lẽ rời đi như một cơn gió vô hình, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.

“Có lẽ anh đang gặp khó khăn,” cô tự nhủ, nhưng những suy nghĩ đó chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau. Nếu anh đang ở một nơi nào đó cần giúp đỡ, tại sao không cho cô biết? Có thể nào, chỉ một cú điện thoại, một tin nhắn, có thể thay đổi tất cả?

Quyết tâm không thể ngồi yên, Vũ Uyên chuẩn bị lên đường tìm kiếm anh. Cô không chỉ muốn biết anh ở đâu, mà còn muốn hiểu lý do sau sự biến mất này. Dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào, cô sẽ không từ bỏ.

Cô sẽ tìm kiếm Tiêu Dương Kì, không chỉ vì tình yêu, mà còn vì niềm tin rằng anh vẫn còn cần cô.Vũ Uyên chợt nhớ ra rằng cô có số điện thoại của mẹ Tiêu Dương Kì. Với hy vọng mỏng manh, cô lập tức gọi cho bà. Tuy nhiên, khi nghe giọng nói lo lắng của mẹ anh, cô hiểu rằng gia đình cũng đang trong tình trạng hoang mang. Bà chỉ biết cậu đã để lại một lời nhắn đơn giản: “Con sẽ về.”

Nỗi thất vọng trong lòng Vũ Uyên càng lớn hơn. Lời nhắn ấy như một mảnh ghép không hoàn chỉnh, khiến cô càng thêm bối rối. Tại sao Tiêu Dương Kì lại rời đi như vậy? Có chuyện gì đang xảy ra mà cả gia đình và cô đều không biết?

Vũ Uyên quyết định không thể đứng yên. Cô cảm thấy mình cần phải hành động, không chỉ vì tình cảm dành cho Tiêu Dương Kì mà còn vì sự lo lắng cho anh. Với một quyết tâm mới, cô bắt đầu vạch ra kế hoạch tìm kiếm, không chỉ cho chính mình mà còn cho gia đình anh, để cùng nhau giải mã bí ẩn này.

Cô sẽ hỏi thăm bạn bè, theo dõi những nơi anh thường lui tới, và thậm chí có thể tìm đến những địa điểm gợi nhớ đến kỷ niệm của hai người. Mỗi bước đi, cô sẽ không ngừng hy vọng rằng sẽ tìm thấy anh, rằng sẽ có một lý do cho sự ra đi này, và rằng cuối cùng, họ sẽ lại gặp nhau.