Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 5: Cái cớ xin phương thức liên lạc



Nhất Phong nhăn mày, hắn ta quay ngoắt lại. Trước mặt hắn là một người con trai tóc ngắn theo xu hướng mà bọn con gái hay mê, ngũ quan thanh tú cùng với Âu phục chỉnh tề. Hắn ta cao khoảng tầm 1,85 cm. Cao hơn Nhất Phong một chút

- nửa đêm nửa hôm bắt nạt con gái, thật mất mặt đám đàn ông

Nhất Phong nhăn mày, quát:

- Mày biết cái gì mà nói? Vả lại chuyện này không liên quan đến mày

- Tuy không liên quan nhưng thấy bất bình là phải nói. Với lại hình như cô gái này, là bạn của tôi

Nhất Phong thả Vũ Uyên ra khỏi, sau đó tiến gần lại hơn về phía của người mới đến. Ánh mắt đầy sát khí, đầu tức giận đến mức muốn lao vào đánh nhau

Vũ Uyên cứng đờ người, nhất thời cô không biết phải làm như thế nào. Người đàn ông mới đến này, cô không biết chắc mình có quen hay không. Nhưng hình như anh ta muốn giúp đỡ cô

Cô chỉ sợ mình tránh được vỏ dưa thì mình sẽ gặp vỏ dừa, vả lại lúc nãy làm cô có chút hơi hoảng sợ nên bây giờ con nghĩ im lặng là cách tốt nhất

Nhất Phong được nước, thấy chuyện mình muốn làm bị bỏ dở hắn ta không cam tâm quát:

- đừng có ở đó mà nhận vơ, đây là bạn gái của tao Tao muốn làm gì thì tao làm

- Ồ, bạn gái. Hỏi quý cô đây là gì thì biết mà?

Nói rồi chàng trai lạ mặt đó đưa ánh mắt nhìn thật dịu dàng về phía Vũ Uyên

- Cô có thể nói gì đó được chứ, cô gái.

Lúc nãy khá hoảng sợ nên cô không thể nhìn nhận ra được đây là người lạ hay là người quen. Nhưng khi định thần lại tâm trí, Vũ Uyên liền nhận ra người đàn ông ngay trước mắt. Là bạn học cũ từ lâu mà cô chưa gặp, anh ta nổi tiếng hồi cấp 3 học lớp kế bên - Tiêu Dương Kì

- Tôi không phải bạn gái của anh ta

- Thế thì tốt rồi, vậy quý ngài đây đừng làm phiền con gái nhà người ta nữa nhé. Mất công phải vào đồn vì tội quấy rối người khác

Nghe được câu trả lời ưng ý, Tiêu Dương Kì nở một nụ cười nhẹ. Ánh mắt nhìn Nhất Phong trở nên sắc bén hơn, tựa như một con hổ đang muốn cắn nát con mồi đối diện

- Mày...

- Được rồi, anh đi được rồi. Tôi là bạn của cô ấy, hãy để tôi đưa cô ấy về. Anh đơn nhiên không cần lo

Nói rồi Nhất Phong như một con thú điên lao vào người đàn ông kia với sự bất ngờ. Cũng may đòn đánh đó, anh né được.

Ngay sau đó, trước sự không phòng bị của mình. Tiêu Dương Kì nắm lấy tay trái của hắn, anh dùng lực mạnh mà quật hắn xuống đường

- Anh cũng vừa vừa phải phải thôi. Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Nếu anh muốn đánh nhau, tôi sẽ đưa anh lên đồn cảnh sát

Nhất Phong ngã ra đất, lực tay của Tiêu Dương Kì rất mạnh, anh ta bị một lần thì xanh cả mặt. Dù ngày xưa có đánh nhau nhưng lần này làm Nhất Phong có chút dè chừng

Chưa đầy một phút sau hắn ta đã biến mất như chưa từng được xuất hiện

Tiêu Dương Kì bước về chỗ Vũ Uyên, là dáng vẻ nhiều năm mà cô chưa được nhìn thấy. Chàng trai năm ấy với sự ngây ngô nay đã trưởng thành. Ngày cô rời sang thành phố khác học tập, cả hai chẳng còn liên hệ nữa

Vũ Uyên là người bắt chuyện trước

- Lâu rồi không gặp, chẳng biết cậu còn nhớ tớ là ai không?

Anh ta bỏ tay vào túi quần, thể hiện ra cho cô ấy thấy đây là một nụ cười bất đắc dĩ

- Sao lại không biết, Cậu chính là Vũ Uyên, Vũ Như Uyên. Chúng ta đã từng làm MC cho một sự kiện diễn ra tại trường

- Thì ra là cậu vẫn còn nhớ. Bạn học Tiêu, xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào hôm nay

Trong mắt Vũ Uyên, một chàng trai nhẹ nhàng như ánh trăng vào ban đêm làm cô cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Sự cuốn hút ấy có lần đã khẽ làm cô rung động, như thật sự, chẳng bao lâu.

- Thế, cậu có ý định bù cái gì đó cho tôi không? Cậu hiểu tính tôi từ cấp ba mà nhỉ? Tôi không làm điều gì đó không công

Trong lòng người con trai ấy hiểu rõ, anh không cần cái gì từ cô hết. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, anh dường như không khống chế được bản thân. Lỡ miệng nói ra một số thứ

- Cậu muốn tớ làm gì?

- Chẳng gì cả. Chỉ là tôi muốn nói những gì tôi làm sẽ có mục đích và lợi nhuận. Bây giờ thì tôi chưa muốn cậu làm bất cứ gì, nhưng trong tương lai sẽ có

Vũ Uyên hướng đôi mắt của mình, cô cười nhạt. Chiếc túi xách trong tay, vô ý mà làm rơi xuống đất

Chưa kịp định thần thì Tiêu Dương Kì đã nhặt nó lên, đưa lại vào tay của cô. Khuôn mặt anh không ửng đỏ nhưng trong lòng có chút gì đó loạn nhịp

- Chúng ta trao đổi WeChat đi, khi nào tôi muốn cậu trả ơn thì cũng tiện liên lạc

Vũ Uyên có hơi lưỡng lự, nhưng cô cũng đồng ý

- Được, đây là WeChat của tớ. Giờ cũng muộn rồi, tớ ũng xin phép được về trước

Đưa điện thoại có thông tin WeChat cửa mình trước mặt Tiêu Dương Kì. Rất nhanh chóng đã gửi đến cô một lời mời kết bạn

Sau đó, chào tạm biệt Tiêu Dương Kì mà rời đi

- Tôi có thể đưa cậu về được không?

Vũ Uyên vuốt mái tóc mình cho đỡ bối rối, quay người mình lại. Vô thức, trái tim Tiêu Dương Kì lỡ một nhịp

Dù biết đây là buổi tối nhưng điều đó không làm lu mờ đi vẻ đẹp vốn có của Vũ Uyên. Nụ cười cô rực rỡ như đóa hoa hướng dương

- Thật ngại quá. Tớ tự về được, cậu đi đường cẩn thận nhé