Cũng may hôm nay Thanh Trì bỏ tiền bao trọn quán này nếu không bây giờ cả ba người bọn họ đã chẳng còn chút mặt mũi nào rồi.
"Cậu / Anh buông ra trước!"
Hai người không ai nhường ai, đồng thanh ra lệnh cho đối phương.
"Cậu / Anh trước!" Đồng thanh lần hai.
Không ai chịu nhường ai, cả hai lại chuẩn bị một cuộc cạnh tranh tóe lửa lần nữa.
"Đủ rồi! Hai người không buông chứ gì, tôi đi!"
Thiên cảm thấy đau tim thực sự.
Tại sao cô lại đứng ra cho hai người tranh chấp chứ?
Tại sao? Tại sao?
Cmn thật là phiền phức. Lũ đàn ông thực sự là đám chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Dứt lời liền cầm túi sách đứng dậy toan rời đi.
"Đứng lại!" Đồng thanh lần ba.
Lần này hai người rốt cuộc cũng đã buông tay ra nhưng lời nói vừa dứt lại nhìn nhau tóe lửa.
"Hai người nói chuyện tử tế không được sao? Phiền chết mất."
Thiên lắc đầu chán nản quay về chỗ ngồi bực tức chút giận. Đem cả ly nước trên bàn tu hết.
"Anh, chúng ta nói chuyện tử tế!"
Vũ thỏa hiệp trước. Cậu chỉnh lại áo vest đàng hoàng ngồi xuống.
Thanh Trì cũng đồng ý thỏa hiệp ngồi xuống không nói lời nào chỉ yên lặng nhìn em họ.
Vừa nãy Thanh Trì anh quá kích động. Hỏng hết hình tượng của bản thân.
Tự thấy bản thân thật ngu xuẩn.
( Đã ngu xuẩn suốt một tuần nay rồi. )
"Anh, nói thật cho anh biết, em yêu cô ấy từ hai năm trước rồi!"
Nhận được sự trầm mặc của đối phương, Vũ bình tĩnh uống một ngụm trà thẳng thắn nói.
Ánh mắt Thanh Trì hơi lóe nhưng che dấu rất nhanh.
Thiên thì ngạc nhiên nhìn Vũ.
Hai năm trước?
Hai năm trước cô có gặp qua Vũ sao?
Nhưng mà cô không có ấn tượng gì mà.
Mà không có ấn tượng cũng phải. Được quá nhiều người theo đuổi đương nhiên không nhớ rồi.
"Em trúng tiếng sét ái tình của cô ấy. Nếu như lúc đó hạng mục kia anh không đòi gấp em đã chuẩn bị tán tỉnh cô ấy rồi!"
Thanh Trì nhướn mày.
Lỗi tại anh à?
Thiên càng nghệt mặt ra. Vậy mà chưa tán tỉnh cô sao?
Vậy đương nhiên không có ấn tượng rồi.
Không phải tại cô!
Mỉm cười thân thiện. jdf
"Hạng mục từ hai năm trước, anh bắt em xử lí từ đó cho đến giờ. Khó khăn lắm mới hoàn thành, trở về nước tìm tình yêu của mình. Vậy mà anh tái hôn không nói một tiếng nào lại cưới chính cô ấy."
Vũ oán trách nhìn anh.
Nếu năm đó anh họ cậu không ép, cậu có thể theo đuổi được cô rồi.
Người đầu tiên khiến cậu rung động, cậu chỉ chậm trễ một chút đã hoàn toàn không có cơ hội.
"Vậy nên bây giờ cậu kể những chuyện này ra làm gì? Muốn diễn một màn kịch em chồng yêu chị dâu rồi tranh giành với anh họ sao? Ngược luyến à?"
Đợi đối phương hoàn toàn im lặng, Thanh Trì mới lên tiếng.
Anh vừa lên tiếng, Vũ đã hoàn toàn á khẩu.
"Không cần thiết phải nặng lời như vậy chứ?"
Thiên thấy vẻ mặt tái xanh của Vũ đồng thời là vẻ lạnh lùng của Thanh Trì thì đành lên tiếng.
"Mặc kệ là yêu từ hai năm trước hay bao giờ, cậu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Bây giờ cô ấy chính là vợ của tôi, là chị dâu của cậu. Nếu chuyện này đồn ra ngoài cậu có nghĩ tới thanh danh của cả cậu lẫn cô ấy và gia đình chúng ta sẽ ra sao hay không?"
Thanh Trì đưa ra kết luận hắc ám. Nhắc nhở hậu quả của việc yêu đương này ra đồng thời cũng làm chết tâm của em họ.
"Anh không yêu cô ấy. Hai người chẳng phải còn có hợp đồng hôn nhân hay sao?"
Vũ bi thương nói.
Nếu đã không yêu hà tất gì tranh giành với cậu.
Nghe thấy bốn chữ "Hợp đồng hôn nhân", Thanh Trì đã lạnh mặt hơn rất nhiều.
Anh đưa mắt sắc bén nhìn Thiên xong lại nhìn Vũ.
Cuối cùng không nói gì tức giận rời đi.
Thiên ngơ ngác nhận lấy ánh mắt tức giận của Thanh Trì.
Mẹ nó cô không biết gì mà tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó!
"Khoan đã, chuyện này... Tại sao cậu lại biết chuyện hợp đồng hôn nhân giữa chúng tôi?"
Thiên đứng dậy đuổi theo anh nhưng nhớ ra chuyện hợp đồng liền miễn cưỡng đứng lại đối mặt với Vũ chất vấn.
"Chị, giữa hai người không có tình yêu hà tất ép buộc nhau như vậy. Em yêu chị thật lòng mà!"
Vũ không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại đem toàn bộ nghi vấn đổ xuống đầu cô.
"Lâm Tư Vũ, chuyện cậu yêu đương tôi không quản. Nhưng đừng hỏi tôi mấy câu như vậy. Tôi chính là không muốn cùng ai yêu đương. Kết hôn thực ra cũng chỉ là cái danh hão mà thôi."
Thiên thu liễm sự kích động của bản thân, lạnh lùng phán quyết.
Cô không biết vì sao Vũ biết chuyện hợp đồng giữa cô và Thanh Trì nhưng cô rất không muốn chuyện cậu nói cô yêu đương.
Từ trước tới giờ cô không có khái niệm yêu đương với ai hết.
Đứng hình nhìn bóng dáng cô đi xa, Vũ chợt siết chặt tay lại.
Bà Lâm đang nhặt rau thấy con trai về không kìm được liền hỏi thăm. Hiếm lắm mới có dịp anh về sớm.
Thanh Trì đang tức giận một mực không nghe thấy đi thẳng lên phòng kéo cửa 'Rầm' một phát thật lớn khiến bà Lâm giật mình.
"Thiên, sao con cũng về vậy? Thanh Trì nó cũng..."
"Mẹ, con có việc cần giải quyết, mẹ tẹo nữa đi đón Tiểu Minh!"
Không nghe hết lời của mẹ nói, Thiên đã chặn họng bà, dặn dò xong cũng đi lên phòng đuổi theo Thanh Trì.
Chuyện này không phải cô nói, cô phải giải thích rõ ràng.
"Ơ..." Bà Lâm ngơ ngác nhìn con trai và con dâu "Tiểu Vũ, cháu cũng về rồi à? Vậy..."
Không để bà nói hết, Vũ cũng chạy lên phòng bỏ mặc bà ú ớ đứng nhìn theo.
Hôm nay ba đứa này thật lạ.
Bà lắc đầu rồi lại đi vào bếp.
Chuyện của người trẻ, để người trẻ tự quyết. Bà già rồi không hiểu được suy nghĩ của chúng nó.
"Lâm Thanh Trì anh nói lí một chút đi! Tôi lại không làm gì, anh quăng sắc mặt đó cho ai xem hả?"
Thiên quăng cái túi xuống giường, đối diện với đống tài liệu và hồ sơ rơi đầy đất.
Mấy phút trước Thanh Trì vừa vào phòng, Thiên cũng lập tức đi lên.
Vừa nhìn thấy cô, anh đã đem toàn bộ đồ trên mặt bàn của mình hất thẳng xuống dưới chân cô.
"Không làm gì? Cô còn có gan ở đây nói tôi quăng cho cô sắc mặt không tốt?"
Thanh Trì tức giận, sắc mặt đương nhiên cũng không tốt.
Không khí trong phòng nhất thời hạ xuống không rét mà run.
Mẹ nó một giây trước còn vì cô mà tranh giành với em họ đến hình tượng cũng không còn. Thế mà quay ngoắt lại bây giờ đổ thừa lỗi tại cô.
Chê mặt mũi mình chưa đủ lớn hay sao???
"Tôi chính là không làm gì, anh đừng có mà tức giận vô cớ!"
Thiên chống nạnh gân cổ.
Cô không sai việc gì phải sợ.
Anh ta muốn cứng, cô cứng cho anh ta xem.
Trịnh Thiên cô chưa biết sợ là gì nhé!
"Cô liên tục phủ nhận không làm gì? Vậy chuyện hợp đồng cũng không phải cô tiết lộ? Ngoài tôi và cô ra còn ai khác biết? Chuyện này cô phải rõ chứ."
Từng chữ, từng câu, Thanh Trì đem Thiên bức tới góc tường. Đến khi cô không thể lùi được nữa mới căm phẫn ngước nhìn anh.
"Tôi nói rồi, tôi không biết gì hết! Phải nhắc nhở anh bao lần nữa thì anh mới hiểu hả? Tôi chính là không hứng thú với cuộc hôn nhân này."
"Không hứng thú? Vậy cô là muốn ly hôn rồi đến với em họ tôi? Cô không sợ người ta chỉ trỏ bàn tán sao? Mối quan hệ của hai người cũng thực phức tạp."
Thanh Trì giận dữ đem cô giam cầm giữa ngực anh và bức tường cười trào phúng.
Câu cuối cùng còn cố tình thả nhẹ âm thanh.
Cô lại thẳng thừng nói với anh rằng cô không có hứng thú.
Cô vậy mà lại nhớ mãi không quên em họ anh.
Cô vậy mà lại đem chuyện hôn nhân của họ nói ra ngoài.
"Anh lí trí giùm tôi một chút được không hả? Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện hợp đồng tôi không nói cho Vũ biết. Chuyện yêu đương, anh và cả em họ anh, hai người vĩnh viễn không phải người tôi yêu."
Thiên nghe Thanh Trì nói mà chán ngán.
Anh vậy mà lại nghĩ rằng cô nhớ mãi không quên với Vũ.
Cô thậm chí còn không biết mình quen cậu ta kìa.
"Coi như cô không nói vậy cũng không nhất thiết phủ nhận quan hệ của hai người vậy chứ?"
Thanh Trì không buông tha cho cô ngược lại mỉm cười mỉa mai cô, ánh mắt thì càng trở nên rét lạnh.
Càng giải thích cô càng bực mình.
Lời cô nói hoàn toàn không lọt tai của anh.
"Tôi có phủ nhận hay không với anh quan trọng lắm hả?"
Không để cô nói thêm gì nữa, Thanh Trì đã ngang nhiên ép xuống giữ chặn môi cô mà cưỡng hôn.
Bất ngờ bị hôn, Thiên choáng váng muốn đẩy anh ra nhưng vô dụng.
Cô càng đẩy, anh càng giữ chặt, hung hăng đem môi cô liếm mút, nhanh chóng đẩy lưỡi của mình vào miệng cô mà quấn lấy.
Không biết từ khi nào, anh chính là để ý cô nhiều hơn một chút, quan tâm cô nhiều hơn một chút, ghen nhiều hơn một chút.
Thế nhưng cô lại hoàn toàn muốn phủ nhận quan hệ của hai người.
Anh tức giận, ngang ngược, bá đảo hôn cô, cánh tay không tự giác đã đưa lên vạt áo cô luồn vào bên trong.
Thiên hoảng hốt chặn tay anh, muốn nói nhưng lại không thể.
Cả người cô bất lực, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
Nếu hôm nay cô bị xâm phạm, vậy sau này cô phải làm sao đối mặt với người cô yêu đây.
Đang hung hăng càn quấy miệng lưỡi của cô bất chợt cảm thấy vị mặn chát anh mới ngừng lại.
Cô vậy mà khóc trước mặt anh.
Anh bất lực buông cô ra nhìn cô chằm chằm.
Vừa được tự do, Thiên đã ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay ôm chặt lấy cơ thể khóc không ngừng.
Thanh Trì ngước nhìn bộ dạng này của cô liền cảm thấy giận bản thân mình hơn.
Nhưng anh lại càng muốn đem cô đè xuống nhắc nhở.
Cô chính là vợ anh, dù không yêu anh cũng chính là vợ anh.
Anh chính là có cảm giác với cô. Mặc kệ cô nghĩ gì, cô chính là vợ của anh.
Nghĩ vậy, anh liền cúi xuống đem cô đỡ lên.
"Đừng chạm vào người tôi! Anh tránh ra!"
Vừa cảm nhận được bàn tay anh chạm tới, cơ thể cô đã run lên, lập tức xua đuổi anh.
Cô không muốn anh chạm vào người thêm một chút nào nữa.
Chạm vào rồi, cô sẽ càng hận bản thân mình hơn.
"Đứng dậy đi tắm đi!"
Mặc dù cảm thấy tức giận vì bị xua đuổi nhưng anh cố kìm nén, nhẹ giọng bảo cô.
Vừa nãy là anh mất bình tĩnh, nếu còn tiếp tục, cô sẽ càng chán ghét hơn mà thôi.
Lén lút nhìn thân ảnh của anh tránh sang một bên, cô mới lung lay đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mỗi bước đi đều siêu siêu vẹo vẹo trực muốn đổ xuống sàn.
Là anh quá nóng vội ư?
Anh đã nghĩ mình không thể mở lòng lầ nữa nhưng khi ở cạnh cô, trái tim anh lâu dần cảm thấy quen thuộc, muốn gần cô, để ý đến cô.
Anh chính là không khống chế nổi bản thân thích cô.
Trái tim anh cũng thật biết đùa đi. Mười năm trước cũng vậy. Mười năm sau cũng vậy. Đến bây giờ cũng chẳng nhớ nổi hình bóng người con gái ấy nữa rồi.