Bắt đầu từ ngày thứ năm ở Bắc Kinh, Nút Chai bắt đầu mất tích vào ban ngày, có đôi khi, gần hết đêm anh cũng không trở lại. Quan Thục Di một chút cũng không sốt ruột, bởi vì cứ cách ba giờ, Nút Chai sẽ nhắn tin cho nàng, tỷ như: “Ăn chưa?”, “đang ở đâu?”, “Có mặc áo ấm chưa?” … Hoặc những câu hỏi quan tâm linh tinh không mặn không nhạt anh hay nói.
Quan Thục Di không bận tâm, chỉ cần có tin nhắn đến, nàng đều có thể vui cả buổi sáng.
Nhưng đồng chí Thi Hạo Khánh, trong khoảng thời gian này mặt mũi có thể nói là vô cùng phấn khích, thường xuyên nhìn thấy tình cảnh: Vết thương hôm trước chưa lành, hôm sau lại có vết thương mới, từng đám thương tích chồng chất tích trên gương mặt già nua của ông ta, nhìn qua, như vừa mới gặp phải tai nạn giao thông.
Những người này rốt cuộc đang làm cái gì? Quan Thục Di không hiểu, cũng không muốn hỏi, tóm lại tinh thần Nút Chai hình như càng ngày càng tốt, đàn ông có việc làm mới hạnh phúc, Quan Thục Di cho rằng như vậy là được. Chỉ cần Nút Chai của nàng thích, thì sao cũng được.
Mất mát nhỏ duy nhất là, ban đầu luôn nghĩ, áo cưới phải là hai vợ chồng cùng nhau chọn mua. Nhìn tình huống bây giờ, xem ra cả lễ phục chú rể cũng chỉ có một mình Quan Thục Di lo liệu. Nhưng ngay cả như vậy, Quan Thục Di vẫn có thể giữ nguyên tâm trạng vui vẻ đi cùng chị Vương chọn áo cưới, có thể coi nàng là một đường cong thô*.
*: Ý chỉ những người phụ nữ vô tâm vô tính.
Sáng tinh mơ, Quan Thục Di xông vào phòng ngủ Tần Tri, trực tiếp xốc chăn anh, túm áo ngủ của anh hỏi chỗ đặt áo cưới. Tần Tri bảo nàng đi tìm chị Vương, Quan Thục Di lắc mạnh đầu, mua áo cưới với người phụ nữ khác không quen, hơn nữa, thật ra nàng chỉ tìm cớ để nhìn Tần Tri.
Mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút, Tần Tri nhớ tới cái tên “Ái Sa”, không biết vì sao trong đầu anh lại xuất hiện tên của một tiệm áo cưới?
“Ái Sa.” Tần Tri nói xong, tiếp tục chui vào chăn, ngủ vùi.
Quan Thục Di cầm giấy ghi lại, chỉnh trang một chút rồi rời khách sạn. Trước khi ra cửa, nàng lặng lẽ ngồi ở bên giường nhìn Tần Tri, hơi đau lòng. Tên ngốc này, gầy quá, nàng lại cái gì cũng không thể nói với anh. Nếu không thể giúp, nàng cũng không muốn quấy rầy anh. Nhưng …… Áo cưới, nàng muốn cùng anh đi mua.
Nửa giờ sau Quan Thục Di rời khách sạn, Tần Tri giật mình một cái thật mạng, bừng tỉnh từ trong giấc mơ, anh bật dậy, ngơ ngác nhìn vách tường vẽ một bức tranh Âu Tây đối diện giường.
“Ái Sa”! Đó là trung tâm áo cưới mà Lang Ngưng thích nhất ở Bắc Kinh. Cô từng nói nếu có một ngày cô kết hôn, áo cưới nhất định phải làm ở Ái Sa.
Lúc này, Quan Thục Di dĩ nhiên đang đẩy cửa “Ái Sa”. Vừa bước vào, nàng như rơi vào một biển lụa là không thể thoát ra. Từ nay về sau, Tiểu Phương Phương đã không còn là Tiểu Phương Phương, nàng thấy nàng là Vương phi Diana, cho dù không phải Vương phi Diana, cũng thuộc loại tóc dài phiêu đãng, dáng người xinh đẹp, một kẻ thượng đẳng trong đám mỹ nữ xinh đẹp. Nơi này, thật sự rất có đẳng cấp.
Đây – từng chiếc từng chiếc áo cưới được treo trên giá áo, vươn tay là có thể vuốt ve. Đây – ngọn đèn màu bạc phát ra ánh sáng rực rỡ như điểm trang thêm. Không khí thoảng mùi hương hoa hồng dịu dàng, hương vải, hương lụa là, hương con gái, hương của Quan Thục Di……
Quan Thục Di cảm thấy phía trên trái tim nàng đã có một bàn tay thần bí, bàn tay mở ra bóp lại khống chế nhịp tim đập, nàng đi vào, dường như đã không còn là chính mình, đã đánh mất mình.
“Tôi cảm thấy sao à? Tôi muốn chết rồi đây, đồng chí Vương quả quýt, chị nói với Tần Tri, bảo anh ta tự giải quyết cho tốt đi, muốn tôi nhìn à, quên đi! Dù thế nào tôi cũng không đi đâu.” Quan Thục Di ôm một chiếc áo cưới, miệng nói hươu nói vượn. Nhân viên phục vụ che miệng cười trộm, có điều nhìn biểu cảm của mấy chị gái này, xem ra Quan Thục Di cũng không phải người đầu tiên có thái độ như vậy.
Mấy ngày ở chung, cẩn trọng xài thẻ của chị Vương tính tiền, Quan Thục Di rất rộng rãi mời nàng đến thôn thượng lưu làm con gái uỷ ban chủ nhiệm, chịu trách nhiệm ban thưởng cho người mới – Vương quả quýt. Tuy đã được nói trước về “tâm bệnh” quái lạ của Quan Thục Di, chị Vương vẫn cảm thấy đi chung với nha đầu này thật là thư giãn, cứ cho là cô ấy vô tâm đi, mọi lý luận của người này đều có thể xuyên thủng, nàng cũng không hỏi vị hôn phu mỗi ngày muốn làm gì, nàng an tâm làm con chim nhỏ nép vào anh. Không phiền toái, còn tràn ngập cảm xúc vui vẻ.
Thư ký Vương thoải mái đi cùng Quan Thục Di nhìn ngó khắp nơi, cô cũng không hỏi những gì không nên hỏi, bởi nàng không thể trả lời. Điều này cũng tốt.
“Bé Quan, em chờ một chút, chị đã hẹn thời gian trước, nửa giờ nữa người thiết kế mới có thể đến, em cứ tham quan, chị phải gọi một cuộc điện thoại.” Thư ký Vương cười, chỉ vào sô pha.
Quan Thục Di cơ bản không có tâm trí quan tâm đồng chí Vương quả quýt, nàng kéo một bộ áo cưới, ôm ấp đầy vẻ say mê. Mặt dán vào lớp vải lụa bên ngoài chiếc áo cưới. Mặc được bộ áo này, chết cũng cam lòng. Đang lúc nàng mê mải, bỗng vang lên một giọng nữ như đang cố nén ý cười, mềm mại hơi kéo dài, rất động lòng người.
“Đẹp lắm sao?”
“Đẹp!”
“Thích không?”
“Đúng vậy?…… A?”
Quan Thục Di quay qua, cô gái trước mặt tóc dài phiêu đãng, dáng người mĩ miều, ánh mắt như phóng điện, một tiểu thư xinh đẹp đang nhón về phía trước.
“Bộ áo cưới này là tôi đặt làm theo yêu cầu.” Lang Ngưng cười tủm tỉm, nhìn về phía cô gái đang ôm áo cưới của cô, có vẻ là một người mới ở tỉnh ra.
Cô gái nhà quê? Đúng vậy, trong mắt Lang Ngưng, khắp người Quan Thục Di bao phủ mùi vị của vùng quê lam lũ, cho dù toàn thân nàng mặc toàn hàng hiệu, ví cầm tay cũng là loại xa xỉ. Nhưng, có vài món đồ còn phụ thuộc vào căn cốt của nó, ví như dù có mặc long bào, cũng không thể làm thái tử. Cô từng nhận xét, phải biết rằng, quần áo cũng có sinh mệnh, từng nhà thiết kế đã trao cho chúng sinh mệnh và lời nói. Cũng có nghĩa là quần áo còn tuỳ thuộc vào người nào mặc nó mới có thể làm bừng lên sinh mệnh và khí chất của nó.
Như Quan Thục Di, nàng cầm trong tay chiếc ví hàng hiệu mấy ngàn tệ, lại giống như một chiếc cặp sách bình thường đeo chéo trên người, đáng thương cho chiếc ví kia bị nàng bắt thành thứ hàng hoá như sách lậu.
Nhưng thế thì sao? Quan Thục Di không có thì giờ đi điều tra về lịch sử của chiếc ví da, nhìn cái ví xa xỉ cũng như nhìn mấy cái ví tay “truyền thống – kinh điển” của nàng, trong mắt nàng, đó là ví, dùng để cất đồ này nọ, vậy thôi.
“Xin lỗi, ha ha…… Của chị à?” Quan Thục Di nhìn mặt người phụ nữ, lại không nhớ ra là ai, đây là thủ đô, tỷ lệ để nàng gặp Lang Ngưng thực sự rất – rất nhỏ. Nàng không ngờ tới, cũng không nghĩ về thành phố nàng đang sống mà tự hỏi, khoảng cách giữa ảnh chụp và người thật là cách xa vạn dặm, so với một cú bay của Tôn Ngộ Không còn xa hơn. Nàng không nhận ra người này là tình địch lớn nhất trong cảm nhận của nàng. Đương nhiên, vị tình địch biểu hiện sự lịch sự giả tạo này cũng không biết Quan Thục Di là người phương nào.
Đến trung tâm áo cưới này, thân phận các cô gái đều như nhau, đều là người sắp lấy chồng.
Ngượng ngùng cười, Quan Thục Di vươn tay, lướt nhanh qua hai làn váy: “Sẽ không làm hỏng. Không chạm vào làm hỏng váy của chị.”
Lang Ngưng hào phóng cười theo: “Không sao, chị thích, chứng minh lựa chọn của tôi không tệ.”
Quan Thục Di đĩnh đạc cười: “Đương nhiên, toàn trung tâm, đây là bộ đẹp nhất, tôi vừa bước vào, bộp![ nàng bắt chước hình dạng thanh sắt bị nam châm hút ] đã bị kéo lại, nếu chị không đến, chút nữa không khéo chị tôi phải tìm người cùng nhau kéo tôi ra, chứ tôi không bỏ đi nổi.”
Lang Ngưng cười cười, cô tao nhã ngồi vào một vị trí có thể nhìn bộ áo cưới, nhớ tới chuyện buổi sáng, cô gọi điện cho Chương Nam Chính, bảo anh ta đưa cô đến mặc thử áo cưới, Chương Nam Chính chỉ buông một câu: “Không phải chỉ là áo cưới thôi sao? Em cứ mua mười bộ, muốn mặc bộ nào thì mặc, anh đang bận……”
Chương Nam Chính ngày xưa chùi miệng chỉ toàn lời đường mật, vẫn hay dỗ cô dường như đã biến mất không tăm tích. Đến lúc bước vào tiệm Lang Ngưng mới nhận ra, cưối cùng, vẫn chỉ có mình cô đến. Nếu là Tần Tri, anh nhất định sẽ lặng lẽ đi cùng cô, như cô là một người quý giá nhất của anh.
Quan Thục Di nhìn thời gian, thấy còn sớm, cũng ngồi xuống một chỗ, nàng lấy từ trong chiếc túi to ra nửa cuộn len quấn chặt, bắt đầu đan áo cho Tần Tri. Lang Ngưng quay nhìn bốn phía một hồi, nhìn từng cặp nam nữ xúng xính thử áo, càng nghĩ càng tức giận, quay đầu lại thì thấy bên cạnh còn một cô gái cũng ngồi lẻ loi một mình, một cô dâu đơn độc – những ngón tay thoăn thoắt như múa đan từng mũi kim.
Quan Thục Di đan một lúc, ngẩng đầu, cô gái xinh đẹp đang chăm chú nhìn nàng.
“Nhìn cái gì vậy?” Quan Thục Di cười, bó sơ lại cuộn len, đổi cuộn len khác màu, cỏ chỉ len vào kim, tiếp tục đan.
Lang Ngưng chớp đôi mắt đẹp: “Bây giờ, quá nhiều người không biết đan áo len, chỉ mua hàng may sắn. Hồi nhỏ tôi cũng học đan, nhưng chỉ biết đan khăn quàng cổ, đan xong trên khăn toàn là lỗ.”
Quan Thục Di kinh ngạc nhìn nàng, không nhìn xuống nhưng chiếc kim trong tay vẫn dần tạo thành một cánh hoa cân đối, trầm trồ một cách sửng sốt: “A, chị gái? Chị không giống người biết đan áo?”
Lang Ngưng hơi giận: “Sao lại gọi tôi là chị gái?”
Quan Thục Di hơi nhíu mày, giơ áo lông nhìn sơ qua, nói như không hề chú ý: “Thế giới trong mắt chị rất lớn, chưa từng trải làm sao có thể có được ánh mắt như thế? Trước kia tôi làm ở văn phòng, những nữ chủ quản của công ty chúng tôi đều có ánh mắt như chị, bình thường mà…… Như chị Thu Thủy, phong độ…… Như cò thể quét sạch ngàn quân, ánh mắt như vậy là của những người quản lý. Tin tôi đi. Không có mười lăm mười tám năm quản lý người ta, không luyện ra ánh mắt như của chị.”
Lang Ngưng ngây người một chút, nhìn lại mình, vẫn hơi hồ nghi: “Thật không?”
Quan quả táo lại từng mũi kim đan áo:“Thật, chị nhìn chị đi, ánh mắt không khác gì Võ Tắc Thiên.”
Lang Ngưng ngây người, hoàn toàn không biết cô đang được khích lệ.