Cứ như vậy qua ba, bốn cửa vào nhà, Tần Tri cuối cùng cũng thấy được cô dâu của anh, Quan quả táo hạnh phúc nhất trên vũ trụ này. Chưa kịp thưởng thức hình dáng giả vờ ngượng ngùng của Quan Thục Di, đám người bên chú rể đã bắt đầu tìm giày da.
Công phu giấu giầy của Ngụy Cầm thuộc hàng số một, đại khái cũng vì ngày thường cô nàng hay làm chuyện này, Quan quả táo vẻ mặt phẫn hận âm thầm ghi sổ tính nợ, ăn của mình thì nhổ ra, cầm của mình về sau mình đòi gấp bội.
Sau khi cầm năm bao lì xì dày cộm, Ngụy Cầm mới cười tủm tỉm đưa cho Tần Tri một cái gối đầu khổng lồ.
“Tôi muốn có giày da.” Tần Tri vẫn nói. Lại một tràng cười, Quan Thục Di bất đắc dĩ nhìn Tần Tri. Người này bình thường đâu đến nỗi ngốc như vậy?
Hôm nay Quan quả táo rất xinh đẹp, tuy anh không thấy màu sắc trên người nàng, nhưng Quan Thục Di mặc quần lụa mỏng, diễm lệ như một nàng tiên, Tần Tri cho là như vậy. Anh định nói, nhưng lại ngây ngốc, muốn nói mà nói không được. Mã Bách Đông vội vàng đưa cho anh bó hoa hồng đã chuẩn bị từ trước. Tần Tri đi đến trước mặt Quan Thục Di, mỉm cười.
Nàng đội một chiếc vương miện nhỏ xinh xắn, áo cưới viền tơ rất đẹp, lông mi giả làm mi nàng như dài hơn, hơi chớp chớp, niềm vui trong mắt không thể giấu giếm, kèm theo một chút khó hiểu rụt rè chỉ vào cái đầu đầy mỡ lợn của Tần Tri.
Ngô Gia Dương không biết từ đâu chui ra, mở gối, lấy ra một đôi giày hồng.
Cúi đầu, Tần Tri nắm bàn chân giúp Quan Thục Di mang giầy, tay anh chạm nhẹ lên hai chân Quan Thục Di một cách cố ý, Quan Thục Di cảm thấy cả người như bị điện giật vì niềm hạnh phúc tràn ra toàn thân. Nàng giúp Tần Tri vuốt tóc, khẽ hỏi: “Ai biến đầu anh thành thế này? Khó coi chết đi được.”
Tần Tri thở dài: “Mẹ em.”
Quan Thục Di quẫn, ai? Mẹ nàng? Nàng phùng miệng, rất muốn cười, lại cố gắng rụt rè, bởi vậy phổi cũng muốn nổ tung, nàng giúp anh sửa lại cravat, nhìn trái nhìn phải hơi gượng.
“Gì đây? Không phải khăn quàng đỏ sao?” Nàng lật mặt kia caravat hỏi Tần Tri.
Tần Tri giúp nàng đứng lên, vẻ mặt thoải mái: “Bà nội và ông sáng nay nghiên cứu nửa giờ, lần sau bảo hai người mua cho loại caravat khoá kéo này là thích hợp nhất.”
“Nhưng mà……” Quan Thục Di gật đầu, quàng tay vào tay Tần Tri mỉm cười với ống kính, cùng mọi người chụp ảnh.
Dựa theo tập tục, chú rể phải cõng cô dâu xuống lầu, nhưng chân Tần Tri vừa lành, mọi người không làm khó anh. Cũng không dám khó xử. Thế gian này, khó trêu chọc nhất không phải là tiền tài hay quyền lợi, khó trêu chọc nhất là người không lên tiếng. Tục ngữ nói rất đúng, chó không sủa cắn người đau, hạt tiêu héo cay chết người. Người như Tần Tri, một ngày nói sẽ không quá mười câu, trầm mặc đến mức người ta thấy khó gần. Còn một nguyên nhân, khách của chú rể hơn một nửa là cấp dưới, một nửa là bạn học cũ, những người này đều biết cá tính hắc ám của mỗ cá nhân nào đó, hôm nay không phát giận, qua hôm nay, thủ đoạn trả thù thật sự đáng sợ. Trừ Ngô Gia Dương không đầu óc động chút là gào to chuyên gây hỗn loạn, người khác đều đứng xa mà nhìn, cao giọng hò hét …… Nhưng không ai dám xông lên.
“Bên trên! Bên trên! Không thể đi như vậy! Bắt lấy bọn họ! Bịt miệng!…… Thẳng lưng lên, lì xì đâu?!” Những tiếng hò hét nhốn nháo.
Kéo tay cô dâu, Tần Tri cười tủm tỉm đi xuống phía dưới.
Đoàn người từ lầu 4 náo loạn đến lầu dưới, Tần bà nội túm Ngô Gia Dương đưa cho anh ta một miếng thịt.
“Thịt xa mẹ!” Tần bà nội giải thích, chỉ lên lầu 6: “Quăng lên!”
Ngô Gia Dương thống khổ, anh ta nhìn lầu 6, tự hỏi bản thân có sức bật của vận động viên ném đĩa không, nhưng cả đời người chỉ có ngày như vậy, một cơ hội như vậy, bị gánh trọng trách, vì mục đích chung, dù nặng và xa……
Những người trong sân đang nhìn, cả người Ngô Gia Dương tràn ngập sức mạnh. Anh ta liều lĩnh quăng miếng thịt, nhưng, thịt thì không muốn lên. Một lần lại một lần rơi xuống, Quan mẹ khóc thất thanh.
Bà cố ý cho rằng là do Quan Thục Di không muốn gả đi: “Tôi cảm thấy, Quả Quả còn nhỏ như vậy, làm sao mà gả?”
Khi miếng thịt rớt hết lần này đến lần khác…… Mắt Quan ba ba cũng ướt. Ông nấp vào một góc đưa tay áo lên chúi khoé mắt, càng chùi càng nhiều. Gả con, gả tim phổi của mình, con ra ngoài, cũng đã thành con nhà người khác?
Quan Thục Di ban đầu còn ngây ngô cười, cuối cùng, nàng nhìn cha và mẹ, hai người nước mắt đầy mặt đứng trước cửa nhà, gả con gái, cũng như xẻo một miếng thịt trên người của họ, nàng chạy qua ôm mẹ nghẹn ngào: “Mẹ, con không nỡ xa mẹ.”
“Đừng khóc, đừng khóc, trang điểm!” Ngụy Cầm vội vàng khuyên, Quan Thục Di vội vàng ngẩng mặt nhìn trời, nuốt hai hàng nước mắt nghẹn trở về.
Miếng thịt, cuối cùng Ngô Gia Dương phải chạy lên lầu 6.
Con gái gả ra ngoài, đều phải rời khỏi ngôi nhà của mình, rời khỏi sự che chở của cha mẹ, rời khỏi thế giới quen thuộc của mình, cho nên, miếng thịt đó một khi đã ném đi thì không thể trở về, bắt buộc phải được đưa lên.
Sau những tiếng pháo vang trời, điệu polka lại PK với kèn Xona.
Đoàn xe dài chở Quan Thục Di và Tần Tri đi trên đường bắt đầu hành trình triển lãm, một hàng dài đầy phô trương, một hàng dài những chiếc xe thuần một màu đen. Thành phố nhỏ rất nhỏ, từ đầu đường đến cuối ngõ đều bàn tán xôn xao, Tần Tri và Quan Thục Di nhiều năm không có tiếng tăm gì, lại hình thức như thế, không khỏi trở thành đề tài của mọi người.
Tần Tri không hiểu vì sao họ phải chạy hết một vòng, nhưng mẹ vợ anh dứt khoát bắt có công đoạn này. Nhân dân trong thành phố đều như vậy. Anh chỉ có thể nghe lời, không dám phản ứng một câu.
Đồ cưới đáng thương của Quan Thục Di bị đặt trên một chiếc xe, sợ về đến nhà đồ điện bị hỏng, trên xe chỉ dán một tờ giấy đề chữ hỷ đỏ thẫm trên hộp cứng bao ngoài, một cơn gió mạnh quét qua, một tờ giấy đề chữ song hỷ dán không kỹ bị cuốn, rương hòm cũng rơi theo, lái xe đành phải dừng lại, đuổi theo nhặt lại, vì thế đoàn xe và đồ cưới càng ngày càng xa, càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn mất tích.
Sau khi lòng vòng trong thành phố vô số vòng, cô dâu chú rể mới quay lại chung cư. Lúc này dàn nhạc Tây đã thành công bại trận, kèn clarinet không đấu nổi với kèn Xona. Xuất phát từ ý muốn trả thù, dàn nhạc Tây bắt đầu chơi trống, nhưng vào thời điểm mấu chốt, xen lẫn với nhịp trống, âm thanh kèn Xona luyến láy quẹt vào.
Ngực Quan Thục Di và Tần Tri đeo một dây lụa đỏ thẫm, cả hai được đưa đến trước một chiếc bàn lớn, theo truyền thống, sau khi xong ba nghi thức, những người thân thích phải ở đây nhận lễ lạy.
Những đời trước, khi làm lễ lạy cũng đòi phải có phí qua cửa, phí đổi cách xưng hô. Gần đây, thành phố nhỏ gọi chung là nhận lễ lạy.
Sau khi người điều khiển nghi thức lễ cất giọng đồng hương mời ông bà Tần Tri ngồi vào vị trí, Quan Thục Di và Tần Tri cùng quỳ rạp xuống đất, Quan Thục Di dạn dĩ hơn Tần Tri nhiều, nàng gọi rất ngọt: “Ông nội, bà nội.”
Bà nội lấy từ trong ngực ra một phong bao đưa cho người điều khiển, ông ta cầm những tờ nhân dân tệ bên trong, xếp thành hình rẽ quạt vừa giơ khắp nơi, vừa hét: “Ông nội bà nội, nhận lễ…… Năm ngàn nhân dân tệ!”
Luật sư Trần bĩu môi: “Vì sao phải nói năm ngàn nhân dân tệ? Chẳng lẽ một hồi nữa sẽ là pháp tệ*?”
*Pháp tệ: tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành sau năm 1935
Ngô Gia Dương cúi đầu: “Câu nói đùa này không có ý nghĩa, tiếp đi.”
Luật sư Trần khinh bỉ liếc anh ta: “Anh đi đụng vào đâu đó một cái, người ta cho anh một cái chậu xin cơm.”
Sau giai đoạn tiền bạc của ông bà, tình hình bắt đầu theo chiều hướng khôi hài, nghĩ rằng Tần Tri là kỳ tài buôn bán, giá trị con người tuy không thuộc dạng số một nhưng ở thành phố nhỏ cũng coi như khá nổi tiếng, anh cũng không biết mình cuối củng có bao nhiêu thân thích, cậu cả, cận năm, bà ngoại bảy, cô sáu, một đại đội thật dài nhìn không thấy đuôi, Tần Tri và Quan Thục Di vì những phong bao nhỏ ba mươi tệ, không ngừng quỳ rạp xuống đất. Tuy rằng chỉ là tấm lòng nho nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể cười cũng không thể nhìn, sẽ bị đau cột sống. Đừng nói đến ba mươi tệ, ba tệ cũng phải thành kính đổi xưng hô, thành kính cúi đầu.
Từ lúc cưới đến lúc Quan Thục Di vào sân, đáng thương cho nàng quỳ suốt một giờ, bây giờ thật sự không thể quỳ được, đành phải cúi đầu, cuối cùng thắt lưng cũng không cúi được, đành phải gật đầu. Người điều khiển nghi thức lễ còn nói mát.
“Đã thấy nhiều tiền như vậy chưa? Đã thấy nhiều tiền như vậy chưa?! Đúng là làm người ta thèm khát, chỉ việc cúi đầu đã có tiền, chuyện tốt như vậy đi đâu mới tìm được!? Tôi cũng muốn quỳ!”
“Ha ha, ông quỳ đi, họ cho ông cái nồi cơm inox!” Ngô Gia Dương cười ha ha.
Đám người luật sư Trần tự động rút lui từng bước, cách xa người này càng xa càng tốt.
Vất vả hoàn thành mọi hình thức, Tần bà nội kéo Quan Thục Di và Tần Tri vào nhà trên, chính giữa nhà là một tấm ảnh lớn của một đôi vợ chồng trẻ, đó là cha mẹ nuôi của Tần Tri, hai người anh chưa từng gặp.
Tần bà nội lau nước mắt, châm hương khấn nhỏ: “Con à, đây là con dâu con, con của con hôm nay lấy vợ. Con phải phù hộ nó sinh quý tử, bình an.”
Nhận hương của bà, Tần Tri nhìn từ trên xuống dưới bức ảnh đen trắng, trước đây, anh tỏ ra rất sợ hãi khi nhìn những tấm hình chụp, nhìn thấy là khóc, không còn cách nào khác, ông bà đành phải dấu đi, cất vào ngăn tủ rồi khoá.
Theo đúng phép tắc, Tần Tri và Quan Thục Di quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, nếu người đàn ông này không đi sớm, Tần Tri sẽ không thể có hạnh phúc gia đình hiện tại. Lần đầu tiên trong đời, Tần Tri gọi ba, mẹ. Tần gia gia dựa cửa, khóc. Ông lão khóc vì vui mừng. Tần bà nội lấy bao lì xì, đưa cho Quan Thục Di, nàng nhận, cũng rơi nước mắt.
Lần hôn lễ này, bắt đầu từ buổi sáng đến chiều muộn, Tần Tri uống khá nhiều, buổi tối khi nháo động phòng, Ngô Gia Dương đi trước làm gương, xông vào làm vật hi sinh. Anh ta vốn nghĩ ở gara trong sân có đặt một cây thang, báo ông chủ của mình anh ta sẽ lên nóc nhà xâm nhập từng phòng, phá từng người và mời Tần Tri đi cùng.
Luật sư Trần cảm thấy anh ta chưa từng gặp người nào vô năng như vậy. Người này lại còn cố tình sống yên ổn trên trái đất, bình an trưởng thành.
Tần Tri nghiêm chỉnh nói với Ngô Gia Dương, anh sẽ không, mời những ngườianh em tốt nhất thể hiện cho anh thấy một lần.
Khi Ngô Gia Dương lên đến nơi…… Tần Tri chỉ huy mọi người khiêng cây thang chạy trốn……
Trong ngày này của Tần Tri, cũng có một vài người điên đến.