Nhìn Mộc Hào lên tiếng chào hỏi, Tạ Minh gật đầu chắp tay xem như đáp lại, vốn dĩ có thể cùng hai huynh muội nhà họ Lý trò chuyện, bất quá có Mộc Hào này xuất hiện gây nên một tia cảnh giác của hắn
Đối phương nhìn thoáng qua tuổi chỉ vừa hơn 20, lại có tu vi Nguyên Anh Kỳ, thân phận hẳn không thể tầm thường được.
"Công tử hình như không phải là người Vũ Linh Thành, đấu giá hội cũng kết thúc,không biết có dự tính gì hay không?" Mộc Hào ôn hào nói
Lời nói của hắn lịch sự nhã nhặn như gió mùa, khiến người khác khó có thể cự tuyệt
Tạ Minh hơi nhíu mày, thầm nghĩ ta và ngươi là người một nhà sao, hắn vừa định mở miệng cáo từ thì âm thanh máy móc bên tai vang lên:
"Keng, phát động nhiệm vụ [Cứu cố nhân], thành công khen thưởng một trứng thần thú triệu hoán, một thiên tài địa bảo, thất bại khấu trừ 30.000 kim cương"
"Hửm, cố nhân? Cố nhân nào?" Tạ Minh âm thầm nghi hoặc, mở ra nhiệm vụ chú thích
Nhiệm vụ chú thích: " Hứa thúc đang trong tay của Mộc Hào, sắp tới sẽ dùng để đối phó với ký chủ"
Tạ Minh trong lòng chấn động...
Cơn giận dữ điên cuồng dâng lên, Hứa thúc là một trong số ít người hắn có thể tin tưởng và tôn trọng, đối phương làm người trượng nghĩa, không nghĩ tới bản thân làm liên lụy đến hắn.
Áp chế cảm xúc muốn giết người lúc này...
Tạ Minh ngoài mặt vẫn thản nhiên cười đáp: "Tại hạ quả thật rời đi, nếu tiện đường có thể cùng nhau đồng hành a"
"Tốt quá rồi!" Lý Mai Ngân đột ngột thốt lên, nhận ra mình hơi lỡ lời, nàng lấy tay che miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Mộc Hào trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng nói chuyện như vậy.
"Chúng ta vừa vặn quay về gia tộc, có Tiểu Minh công tử đồng hành là vinh hạnh haha" Lý Luân hơi đảo mắt nhìn quanh nói
"Tại hạ cũng định ghé Lý gia bái phỏng một chuyến, dù sao đó cũng là nhà của sư muội" Mộc Hào khéo léo hùa theo
Tạ Minh mỉm cười gật đầu, trong đầu âm thầm hừ lạnh: "Hừ, để ta xem các ngươi còn diễn tới khi nào"
Có Tần Ảnh Liên một kích toàn lực làm bùa hộ mệnh, chưa kể còn có tấm lệnh bài của Hồng Thủy a di, hắn chả ngán ai bao giờ, hắn vẫn còn một tấm Tiểu Na Di Phù có thể thoát thân, việc cấp bách lúc này là cứu Hứa thúc an toàn
Thế là Tạ Minh cùng nhóm người Mộc Hào trở thành bạn đồng hành...
Quay người nhìn Vương Lâm Khách Sạn lần cuối cùng, như cố gắng tìm kiếm tấm lưng mê người kia, Tạ Minh quyết tâm rời đi...
Tòa thành trì này chỉ có hai cửa, một cửa đối diện Mộc Sơn Sâm Lâm, cửa còn lại là nơi đối ngoại, dùng để đón tiếp tu sĩ từ nơi khác đến
Ba người rất nhanh rời khỏi Vũ Linh Thành...
"Không biết Tiểu Minh công tử là người nơi nào?" Vừa bước đi, Mộc Hào tỏ vẻ ân cần thăm hỏi
Lý Mai Ngân thoáng liếc mắt nhìn...
"Ta sao? Chỉ là một tán tu mà thôi, bốn bể là nhà, quanh năm du ngoạn, haha" Tạ Minh tự nhiên cười cợt nói
"Tại hạ rất ngưỡng mộ cuộc sống tiêu dao tự tại như công tử a" Mộc Hào ánh mắt lấp lóe, nhìn cảnh vật xung quanh ngày một hoang vắng, hắn âm thầm tìm cơ hội động thủ
"Không biết nơi đây còn cách Lý gia xa không?" Tạ Minh ngẫu nhiên như không có gì hỏi thăm.
"Không xa lắm, còn khoảng 300 dặm nữa là tới" Lý Mai Ngân âm thanh êm tai trong trẻo nói
Bọn hắn đang đứng tại một chân núi, với Nguyên Anh tu sĩ chỉ cần bay vòng quan, bất quá trong cả nhóm chỉ có Mộc Hào là Nguyên Anh tu sĩ
Bỗng
Dị biến phát sinh
Tạ Minh cấp tốc thi triển Thuấn Ảnh Tiêu Dao Bộ, chân mang Chiến Địa Ngoa lóe sáng lấp lánh, sau lưng thân ảnh Thổ Dương vừa lúc ngưng tụ, bành trướng to lớn gầm hét...
Đột ngột tóm lại một mặt còn ngơ ngác Lý Mai Ngân..
Thổ Dương lúc này đã lớn hơn hai lần so với trước đây, do Thổ linh lực của Tạ Minh đã sớm được thăng cấp.
Hai tay nó khóa chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lý Mai Ngân chỉ cần Tạ Minh một ý nghĩ liền có thể giết nàng...
Với tu vi còn khá thấp của nàng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có...
Gương mặt đẹp sau lớp khăn che mặt lập tức tái nhợt, đôi mắt đẹp ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu vì sao bị người trong lòng thầm thích động thủ...
"Tiểu Minh công tử, ngươi định làm gì?" Mộc Hào đột ngột hét lớn, gương mặt thoáng lên một tia bất an
"Công tử, có gì từ từ nói" Lý Luân sắc mặt khó coi...
"Ha ha, còn tiếp tục diễn kịch nữa sao" Tạ Minh gằn từng chữ nói:
"Các ngươi giấu Hứa thúc ở đâu, giao người ra, không ta giết chết nàng"
Lý Mai Ngân nghe hắn nói vậy, nhìn Mộc Hào gương mặt bối rối, sắc mặt xinh đẹp trắng bệch
"Hiểu lầm, hiểu làm mà thôi, Tiểu Minh công tử mau thả sư muội, chúng ta từ từ nói chuyện" Mộc Hào từ tốn nói
"Bố mày khinh nhất cái loại ra vẻ ngụy quân tử như ngươi, mau thả người không thì chờ nhặt xác nàng" Tạ Minh hơi động ý miện, Thổ Dương bàn tay hóa thành mũi nhọn đặt lên đỉnh đầu Lý Mai Ngân.
"Không, làm ơn, là do Mộc thiếu chủ chủ trì toàn bộ, sư muội ta hoàn toàn không biết gì cả, công tử đừng phạm sai lầm" Lý Luân sắc mặt đau khổ cầu xin nói
"Biểu ca, ngươi biết chuyện này?" Lý Mai Ngân sắc mặt càng thêm trắng bệch, giọng điệu run rẩy cất tiếng hỏi
"Xin lỗi biểu muội, Mộc thiếu chủ hứa cho ta một vị trí hạch tâm đệ tử Thiên Mộc Tông"
Lý Luân sắc mặt xanh tái mét, trước đó vài ngày Mộc Hào tìm hắn thương lượng tính kế Tạ Minh, giữa một vị trí đệ tử hạch tâm Thất cấp môn phái ngay trước mặt và một loại chưa xác định bám đùi thiên tài, thì hắn dễ dàng chọn cái trước.
Vốn dĩ định phối hợp với Mộc Hào đánh lén Tạ Minh, lại dùng nam tử họ Hứa kia làm con tin, sẽ dễ dàng thành công, không ngờ lại liên lụy tới biểu muội
Tạ Minh sắc mặt hơi đổi, bất quá vẫn chưa tin tưởng, gằn từng chữ nói: "Cho ta gặp người"
Bốp bốp
Mộc Hào đột nhiên vỗ tay, thu lại gương mặt hoảng hốt, ung dung nhếch miệng cười nói:
"Mưu kế của ta có thể nói là hoàn mỹ tuyệt đối, không biết lý do vì sao công tử lại biết được đây? Thậm chí giữ người kia chúng ta cũng làm rất bí mật"
Lý Mai Ngân rốt cuộc tuyệt vọng, biểu ca và đồng môn của mình hèn hạ tính kế người mình thầm mến, lại còn bắt giữ kẻ vô tội làm con tin...
Đây là tông môn mà nàng đã được dạy sao?
Còn gì đau khổ hơn chứ?
Nàng vô cùng xấu hổ, nhục nhã không dám nhìn thẳng mặt Tạ Minh...
Nước mắt lăn dài trên má, Lý Mai Ngân khàn khàn nói:
"Ta không ngờ Mộc Hào ngươi lại là thiếu chủ Thiên Mộc Tông một trong danh môn đại phái lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy?"
"Muội không cần lo lắng, dù sao người biết chuyện sẽ sớm chết, mà muội cũng rất nhanh trở thành người đàn bà của ta, haha"
Mộc Hào tự tin cười lớn, sau khi giải quyết Tạ Minh hắn sẽ chiếm đoạt vị sư muội tuyệt sắc diễm lệ này
"Hừ, lá gan ngươi cũng lớn đấy" Tạ Minh cười lạnh
"Haha, ta biết ngươi thực lực cường đại, bất quá cô đơn thế cô vĩnh viễn không biết ưu thế của người có thế lực, ra đi Tứ trưởng lão"
Mộc Hào cười lớn khiến cho Tạ Minh ánh mắt hơi co lại
Theo tiếng nói Mộc Hào vừa dứt, một lão giả áo choàng đen từ trên cao rơi xuống, trong tay còn nắm một cái hấp hối trung niên râu quai nón.
"Hừ, tiểu tử, ngươi đã không còn cơ hội, giao ra Lý nha đầu cùng nhẫn trữ vật, có thể tha cho ngươi một mạng"
Tứ trưởng lão cười lạnh nói, hắn có nhiệm vụ bảo hộ Mộc Hào, tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ bộc phát uy hiếp
"Đúng đúng nha, công tử mau giao ra nhẫn trữ vật, chúng ta có thể niệm tình nghĩa mà bỏ qua cho ngươi" Lý Luân lên tiếng khuyên can
Tạ Minh không nói gì, đột nhiên hướng Lý Mai Ngân truyền âm: "Hiểu lầm nàng rồi, xin lỗi..."
Lý Mai Ngân sắc mặt vốn trắng bệch khôi phục một tia huyết sắc...
Thổ Dương đánh vào sau gáy ngọc, Lý Mai Ngân bất tỉnh
Tạ Minh lập tức đem nàng thu hồi vào Ấm Trần Ca
"Hả? Pháp bảo chứa người sống?" Ba người Mộc Hào ánh mắt lóe sáng, một tia tham lam xuất hiện trong tròng mắt
"Giữ lấy hắn, ta giải quyết tiểu tử này" Tứ trưởng lão ném Hứa thúc còn hôn mê cho Lý Luân nắm giữ
Tạ Minh âm thầm dò xét xung quanh, lần này sát niệm của hắn thật sự bùng phát, những kẻ này đã chạm đến giới hạn của hắn
Bất quá trước tiến hắn cần cứu Hứa thúc an toàn, vì nhiệm vụ phải bảo đảm tính mạng của Hứa thúc, về phần một kích toàn lực của Tần Ảnh Liên, Tạ Minh tạm thời không cần dùng đến, Hóa Thần mà phải dùng một kích toàn lực của Luyện Hư? không đáng, không đáng.
Nhìn thấy Tứ trưởng lão dự định động thủ, Mộc Hào chợt nghiêm túc nói:
"Tứ trưởng lão thay ta áp trận, ta muốn thử một chút thực lực của kẻ này, để xem có kinh người như lời đồn hay không"
Ngoài lòng dạ thâm độc ra thì Mộc Hào cũng rất hiếu chiến, nhìn như ảnh của Thổ Dương ngạo nghễ khiến chiến ý bên trong bị kích thích.
Tứ trưởng lão gật đầu, hài hước nhìn Tạ Minh, kẻ này trong mắt hắn như cá năm trên thớt, không có gì đáng lo ngại, chênh lệch giữa Hóa Thần và Kim Đan quá lớn
"Đấu với ta? Ngươi không xứng" Tạ Minh nắm bắt cơ hội, khích tướng cười lạnh
"Hừ, sắp chết còn mạnh miệng, Vạn Mộc Trói Buộc"
Mộc Hào hai tay kết thành ấn, Mộc hệ linh lực điều động, vô số dây leo cấp tốc sinh trưởng, bao vây quanh thân Tạ Minh, đem hắn trói chặt
Gầm Rống
Thổ Dương gầm rú, thân hình nó quá khổ, bị dây leo quấn lấy khó chịu vô cùng
Tạ Minh chân đạp Thuấn Ảnh Tiêu Dao Bộ, có thêm Chiến Địa Ngoa gia trì, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện bên trong rừng cây, vô số dây leo không thể đụng đến hắn.
"Chỉ biết trốn chạy thôi sao?" Mộc Hào lên tiếng cười ha hả
Tạ Minh mặc kệ hắn, Lục Đạo Luân Hồn Nhãn âm thầm triển khai
Nhìn xuyên điểm yếu
Vạn Mộc Trói Buộc điểm yếu được Tạ Minh nhìn thấu, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
"Quan tài sa nộ - Quan tài cát"
Hai tay nắm chặt, Thổ Dương tiêu tán trong thiên địa, Linh Thổ Đỉnh trong đan điền vù vù chuyển động.
Vô hạn thổ linh lực đột ngột xuất hiện, một cỗ quan tài cự đại hình thành, bao trùm toàn bộ phạm vi Vạn Mộc Trói Buộc
"Chôn vùi hết đi"
Mặt đất hình thành một cái lỗ hổng to lớn, quan tài cuốn lấy toàn bộ dây leo chìm xuống, chỉ trong nháy mắt thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất...
"Địa cấp vũ kỹ, kẻ này đồ tốt thật nhiều" Tứ trưởng lão ngứa ngáy toàn thân
"Hừ, Mộc Hình Quyền" Mộc Hào hừ lạnh, nấm tay được Mộc Linh lực gia trì như hai gốc đại thụ, hướng Tạ Minh đấm tới.
"Ngọn cỏ mà đòi với tới mây?" Tạ Minh cười lạnh hét:
"Đại Thủy Cước"
Tố Thủy Đỉnh rốt cuộc cũng đã có đất để diễn, vô tận Thủy linh lực truyền vào hai chân.
Tạ Minh hướng nấm đấm của Mộc Hào đạp tới
Hự
Nấm đấm như đại thụ bị đốn gãy, Mộc Hào đau đớn nhăn mặt, chiến ý càng thêm bùng nổ, vẫn tiếp tục công kích đến.
"Ngu xuẩn mất khôn" Tạ Minh thi triển cước pháp, có Chiến Địa Ngoa gia trì lực lượng, mỗi cước đá ra như từng cơn sóng dữ, biển cả gầm thét, chấn động Mộc Hào liên tục lùi bước
"Sao có thể, Mộc Hình Quyền của ta đường đường là Huyền cấp thượng phẩm vũ kỹ" Mộc Hào nhìn hai nắm tay ngày một rã rời, lồng ngực đính đầy nước và bụi đất do bị đối phương đạp trúng
"Kẻ này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?" Tứ trưởng lão sắc mặt ngày một ngưng trọng, Hóa Thần Kỳ như hắn nhìn ra nhiều thứ
Tạ Minh có thể nhìn thấu toàn bộ công kích của Mộc Hào từ trước, lại lợi dụng kẻ hở tấn công.
Công dụng của Nhìn Xuyên Điểm Yếu được thể hiện rõ rệch, nếu không phải Mộc Hào có khải giáp bên trong, chỉ sợ hắn đã sớm bị đá thì bùn nhão.
Phụt
Mộc Hào rốt cuộc phun một ngụm máu tươi, bị từng cước đá trúng hắn như bị biển cả nhấn chìm, lục phủ ngũ tạng lẫn lộn
Hắn như muốn phát điên, hai mắt đỏ ngầu lòi ra, thân là thiên tài bẩm sinh, lần đầu tiên trong đời bị đả kích như vậy
"Nhất định là do Vũ Kỹ và công pháp lợi hại hơn ta, nhất định là vậy" Mộc Hào tìm được lý do biện minh cho sự yếu kém của mình, sắc mặt vặn vẹo gầm lên:
"Đi chết đi, Thổ Lan Chưởng"
Rốt cuộc vận dụng linh căn thứ hai, một con sói xám theo chưởng ấn phát ra, ngửa mặt lên trời gần thét, tốc độ bàn thờ phóng tới Tạ Minh
"Đúng là nực cười" Tạ Minh cười cợt, hư ảnh Thổ Dương lại một lần nữa xuất hiện, nấm tay to lớn không ngần ngại đập tới
Rắc
Sói xám tan vỡ, sắc mặt Mộc Hào càng thêm tái nhợt
"Sao có thể như vậy? Ngươi còn có thể thi triển nó? Rõ ràng là loại vũ kỹ như vậy tiêu hao linh lực rất nhiều?"
Mộc Hào gào thét không cam lòng, toàn diện bị áp chết khiến hắn như điên cuồng
Lý Luân một mặt khiếp sợ, không thể duy trì bình tĩnh, Tạ Minh thực lực đã triệt để khắc sâu vào linh hồn hắn, mang đến thật sâu chấn động
"Không thể để tiếp tục như vậy" Tứ trưởng lão rốt cuộc ra tay
"Chết đi cho ta" Nhìn Tứ trưởng lão lao đến, Tạ Minh điên cuồng vận chuyển thân pháp tiến đến Mộc Hào đang tái nhợt gương mặt, dường như muốn cùng hắn đồng quy vu tận
"Hừ, nằm mơ" Tứ trưởng lão cười gằn, lao về phía Mộc Hào, hiển nhiên muốn giải cứu hắn
Quả nhiên tốc độ Hóa Thần Kỳ quá mức kinh khủng, Mộc Hào được Tứ trưởng lão kéo về...
Nhưng...
Tạ Minh đột nhiên đổi hướng, sắc mặt Tứ trưởng lão trở nên khó coi...
Mục tiêu của hắn chính là Lý Luân
Mộc Hào đơn giản chỉ là mồi câu mà thôi...
Đại Thủy Cước vô tình đạp xuống Lý Luân còn đang khiếp sợ
Rắc
Trước mặt Lý Luân chỉ thấy tàn ảnh, đã thấy thân thể bị lún xuống đất, toàn thân xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh...
Mà Hứa thúc hôn mê lại được Tạ Minh nhanh chóng đưa vào Ấm Trần Ca...
"KHỐN KIẾP! Mau giết hắn, nghiền nát hắn cho ta"
Mộc Hào khiếp sợ phát rồ, thiên phú và lòng dạ tên này quá mức đáng sợ, không ngờ ngoài mình ra còn một kẻ đáng sợ như vậy, để hắn sống sót chính là ác mộng với bất kỳ kẻ nào đã kết thù với hắn.
Tứ trưởng lão cũng nặng nề gật đầu, lúc này không còn đường lui, hắn chỉ thầm cầu khẩn sau khi giết chết kẻ này, thế lực sau lưng kia không phát hiện manh mối
Hiển nhiên Tứ trưởng lão cho rằng, thiên tài khủng bố như Tạ Minh, phải có thế lực kinh khủng sau lưng bồi dưỡng
"Cuối cùng đã có thể thoải mái vận động rồi" Tạ Minh đột ngột cười quỷ dị lắc lắc đầu càng khiến bọn hắn trở nên bất an
"Hừ, giả thần giả quỷ" Tứ trưởng lão gầm thét, Mộc linh lực điều động, hàng loạt gốc dây leo lại xuất hiện hướng Tạ Minh quấn tới
Hiển nhiên lại là vũ kỹ của Thiên Mộc Tong, Vạn Mộc Trói Buộc, bất quá do Hóa Thần kỳ thi triển có khác, tốc độ và sắc bén hơn Mộc Hào không bao nhiêu lần
Tạ Minh không kịp né tránh, rất nhanh đã bị trói như cái bánh...
Tứ trưởng lão gật đầu, điều khiển dây leo siết nát thân thể Tạ Minh...
Ó Ó Ó
Đột ngột, một âm thanh cao quý mãnh liệt vang lên, như có thể ngạo thị thiên hạ, không gian trăm dặm xung quanh run rẩy kịch liệt, nhiệt độ cấp tốc nóng lên như tận thế...
Mà vô số dây leo bao trùm thân ảnh kia không biết từ lúc nào đã hóa thành hư vô, ngay cả hạt tro cũng không sót lại...
Một thân ảnh từ đống hoang tàn chầm chậm bước ra, không gian xung quanh của hắn như bị thứ gì đó thiêu đốt trở nên biến dạng...
Rốt cuộc, thân ảnh màu tím un dung xuất hiện trong tầm mắt hai người Mộc Hào...
Sau lưng thân ảnh đó, một sinh vật cao quý nhưng khủng bố đang hừng hực ngưng tụ nhìn xuống hai người...
Từng tia tử sắc hỏa diễm chống chất lên nhau...
Hai cánh rực rỡ tử sắc như có thể che phủ bầu trời xanh...
Con mắt nhỏ hẹp cao quý coi thường chúng sinh...
Thân thể uyển chuyển linh hoạt thuần một màu tử sắc
Nhiệt độ như có thể cắn nuốt vạn vật
Bên trong ngọn lửa đó, một con mắt màu hắc xích lấp lánh xoay đều, cái miệng khẽ hở