Hành Trình Bất Tử

Chương 48: Quyển 1 - Chương 47




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Sau khi xác nhận nhóm bên Raymon và Gilbert không sao, Andy quyết định sẽ khởi hành ngay trong đêm hôm đó. Anh cảm thấy đám ma cây dường như vẫn đang rình rập xung quanh nhằm cản trở bước tiến của họ. Rõ ràng là chúng bị thu hút bởi những đống lửa trại, mỗi lần xuất hiện lửa là chúng sẽ kéo tới tiêu diệt ngay. Có lẽ là do một mối căm ghét bẩm sinh, khi chúng sinh ra đã là thân gỗ, những nguồn nguyên liệu để nhóm lửa tuyệt vời.

Họ ăn qua loa số đồ hộp nguội lạnh, bước đi mệt rã rời sau cả một ngày trời cực nhọc. Nhưng Andy không như thế. Anh cảm thấy mình vô cùng khoẻ mạnh và sinh lực sôi trào. Bóng đêm u tối là một khoảng thời gian thoải mái cho anh hoạt động. Suốt cả ngày phơi mình dưới ánh sáng mặt trời khiến Andy uể oải vô cùng. Lúc này anh như một cục pin vừa sạc đầy năng lượng.

Sau hai giờ đi bộ trong rừng, các thành viên trong nhóm của Andy gục ngã bên bờ hồ đen thăm thẳm. Cột mốc tiếp theo của hành trình đã hiện ra. Tuy Andy rất háo hức, nhưng không cách gì vực dậy nổi những thành viên khác trong nhóm. Giáo sư Harris kéo từng hơi cực nhọc giống như sắp hấp hối đến nơi rồi. Nami kiểm tra sức khoẻ cho ông ta. Sau đó cô lắc đầu, ra hiệu rằng vị giáo sư lớn tuổi cần phải được nghỉ ngơi thật sự. Andy đành phải dằn sự nôn nóng của mình xuống mà hạ trại bên bờ hồ. Tuy Jessica vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng cô ngồi phịch xuống đất ra chiều kiệt sức.

Andy cẩn thận đi kiểm tra xung quanh xem có dấu hiệu gì của những sinh vật huyền bí bóng đêm không. Trước nhất là không có bùa chú, không có bẫy rập thợ săn, không có dấu chân người sói, không có mùi lưu huỳnh của bọn quỷ dữ ... Nhiêu đó cũng đủ cho anh yên tâm là trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ thứ gì đe doạ tính mạng của những người kia. Anh bước vào cõi u minh, quyết định thám hiểm trước địa phương mình sẽ tiến vào.

Màn đêm như tấm rèm tối đen phủ lên mọi vật. Trên dưới, trái phải đều cũng chỉ có một màu đen. Hình thù những ngọn cây hòn đá ven hồ cũng chỉ còn lại những khối đen không rõ hình dạng. Âm thanh ở thế giới thật tuyệt đối không thể vang tới tận nơi này. Đây là tầng u minh thứ hai.

Trước mắt Andy là một mặt phẳng trải rộng tới vô tận. Ở cõi u minh, không biết ánh sáng phát ra từ đâu nhưng mặt hồ vẫn có thể phản chiếu lấp lánh như một tấm gương. Anh dợm bước về phía trước, mặt nước rắn chắc không còn ở hình thái vật chất cơ bản của nó nữa rồi. Nếu bạn có thể tượng tượng về những trò biểu diễn đi trên mặt nước, thì nó cũng không chân thực đến độ này. Andy thật sự chạy thật nhanh để vượt qua mặt hồ. Với khả năng của anh thì lúc này không nên ở cõi u minh tầng thứ hai quá lâu. Càng tiến vào sâu trong bóng tối, áp lực đè lên anh càng dữ dội. Năng lượng dành để trả cho phí thông hành càng cao.

Trong một chốc cực nhanh, Andy bật người lùi về phía sau. Một hình thù kỳ quái đội lên khỏi mặt nước, phóng mình lên không trung, đánh một vòng cung tuyệt đẹp, sau đó rơi tỏm xuống. Chỉ còn lại dấu tích của mấy vòng tròn sóng nước vừa dao động. Ở cõi u minh tầng thứ hai, Andy có cảm giác mặt nước đông kết lại đến mức có thể bước đi, nhưng nước vẫn giữ bản chất là nước thôi.

Anh với tay rút hai khẩu súng ra, lia khắp mặt hồ cảnh giác. Một lần nữa giác quan nhạy cảm và phản xạ thần tốc lại cứu mạng anh. Andy đã quá chủ quan, cho rằng trong cõi u minh tầng thứ hai này chỉ có một mình anh bước đi. Thật ra kiến thức của Andy về cõi u minh vẫn còn thiếu sót nhiều lắm. Anh không thể hình dung ra được cõi u mình này rộng lớn và sâu cỡ nào. Những sinh vật bóng tối quyền uy nấp trong tầng tầng lớp lớp cõi u minh lại không hề ít.


Mặt phẳng dưới chân Andy lại xao động. Anh ngay lập tức nổ súng bắn, nhưng chỉ có ba viên đạn bắn xuyên qua được mặt nước, viên đạn thứ tư bật dội lại như vừa chạm vào nền kim loại. Tiếng coong thanh thanh vang lên cùng một tia lửa nháng, đủ để Andy biết con quái vật tập kích anh lại chìm xuống lòng hồ nữa rồi. Anh xoay người, ra soát xung quanh như một chiếc rađa đầy căng thẳng, ngón tay đặt trên cò súng có thể bắn đạn ra bất kỳ lúc nào. Một mảnh yên tĩnh đáng sợ trong không gian chỉ duy nhất tồn tại màu đen u tối.

Lại có động tĩnh, Andy bắn liền hai phát đạn nhưng cũng chỉ dội trên mặt nước coong coong ... Không khí khủng bố đè ép đến mức anh cảm thấy khó thở. Rất vô hình, cõi u minh đang bòn rút sức mạnh của anh đi một cánh nhanh chóng. Andy bỏ chạy, phải vượt qua được mặt hồ trước khi bị cõi u minh ăn mòn hết sức lực.

Từng sải chân mạnh mẽ đưa anh vượt qua quãng đường mấy trăm mét với vận tốc nhanh nhất. Cơ thể hiện nay của anh đã vượt trội hơn người thường rất nhiều rồi. Tuy chưa hùng mạnh như một ma ca rồng thực sự, nhưng nô lệ máu đã là những cá thể có khả năng siêu việt so với con người yếu ớt.

Có tiếng bỏm bỏm sau lưng Andy. Anh ngoái đầu lại, nhìn thấy cơ thể phóng mình trên mặt hồ như con cá heo nô đùa. Thân hình vảy bạc cứng, cái đuôi cá cùng vây gai trên lưng, làn da tái mét và gương mặt xương xẩu hốc hác. Andy bị ấn tương mạnh với đôi mắt to cộ như ruồi của lũ người cá. Giáo sư Harris đã từng kể về lũ này, nhưng chúng xấu ngoài sức tưởng tượng của anh. Đây không phải là giống người cá Siren trên biển, chúng là thuỷ thần Nixie trong văn hoá Đức, tương tự loài Melusin của nền văn hoá Celtic. Dĩ nhiên, dưới con mắt chuyên môn của Andy thì chúng chỉ là loài quái vật bóng đêm xấu xa thích ăn thịt người mà thôi.

Anh đã có thể nhìn thấy bờ hồ ngay trước mắt. Nơi mặt phẳng như gương sáng lấp lánh kết thúc, thay vào đó là mép nước gồ ghề với những hòn đá xung quanh. Tất cả đều phủ một màu đen duy nhất. Andy đang tự hỏi tại sao tất cả đều màu đen và không có tí ánh sáng nào, nhưng anh lại có thể nhìn thấy rõ mọi thứ như thế này được.

Tiếng lõm bõm đã rất gần ở phía sau lưng. Andy xoay người, bắn ngay thời điểm một Nixie phóng nhảy lên khỏi mặt nước. Người cá kêu rít lên, rớt tõm xuống hồ. Làn sóng lăn tăn lan đến chân Andy, thế nhưng anh chẳng hề cảm thấy gì hết. “Cứ như đang bước đi trên màn hình ti vi vậy!”

Sự hả hê trong chốc lát kiến anh bị mất cảnh giác. Andy cảm thấy thân thể bị xô mạnh, khẩu Rosemary bị văng ra khỏi tay, trượt một đường thẳng trên mặt hồ. Người cá thứ hai đã tập kích ngay điểm mù mà Andy không kịp quan sát. Tuy ở tầng thứ hai không thể cảm nhận được bất cứ mùi vị gì, nhưng anh vẫn cảm thấy ghê tởm khi thân thể nhớp nhúa kia nằm đè lên mình. Người cá há rộng cái miệng đầy răng lởm chởm ra hết cỡ, dường như miệng chúng không có khớp hàm giống như loài rắn vậy, vì vậy chúng có thể tấn công những sinh vật lớn hơn bản thân mình rất nhiều.

Trước khi nó cắn vào cổ anh, Andy lấy tay chắn lại, thế nên người cá chỉ rứt mất một mảng thịt trên cẳng tay trái. Anh đạp mạnh vào bụng người cá, tách thân thể của hai bên ra. Người cá rơi tỏm xuống nước, còn Andy lồm cồm bò dậy, chộp ngay khẩu súng và lao chạy về phía bờ.Dường như đoán biết trước ý đồ của Andy, một Nixie khác phóng lên khỏi mặt nước trước mặt anh. Andy bị buộc phải lùi lại. Lũ tinh ranh đó không muốn anh lên được trên bờ.

Khi Andy dự định tiến một bước, thì người cá sẽ xuất hiện ngăn cản ý định đó ngay lập tức. Vị trí từ chỗ Andy đến bờ hồ chỉ còn khoảng chừng mười mét, thế nhưng anh không thể tiến gần hơn được nữa. Anh căng người cảnh giác đám người cá có thể tấn công từ bất cứ hướng nào. Andy cầm súng giơ về hai phía, máu trên cẳng tay nhễu tỏng tỏng xuống, hoà lẫn với nước hồ khiến đám Nixie điên sôi lên.


“Cứ như vậy cũng không phải là cách!”

Anh không thể đứng yên mãi ở đây giằng co với chúng được. Áp lực khủng khiếp của cõi u minh đang đè nặng lên anh, bòn rút sức lực của anh. Còn có lũ người cá nữa, chúng cứ nấp dưới nước trốn tránh mọi đòn phản công của Andy. Mặt nước cứ như tấm kim loại dội lại hết mọi viên đạn mà anh bắn ra. Chỉ trong thời điểm bọn người cá xuất hiện, mặt nước dao động thì mới thể bắn xuyên qua mà thôi.

Đột nhiên, anh nghĩ ra một phương pháp tháo dỡ tình trạng tiến thoái lưỡng nan như hiện nay. Andy lùi lại, không phải lùi ra phía sau mà lùi ra khỏi cõi u minh. Anh rơi tõm xuống hồ nước. Tuy cơ thể hoạt động hơi hạn chế, nhưng bù lại anh có thể nhìn thấy rõ kẻ thù của mình. Một, hai, ba ... sáu, bảy Nixie. Thì ra có đông người cá đến vậy tới đây muốn săn thịt người. Andy bắt đầu nổ súng, còn đám Nixie bơi tán loạn né tránh. Chỉ một một lát sau đã có cái xác cá cứng đờ nổi lên trên mặt hồ, sau đó có thêm nhiều cái xác nữa. Thật xui cho chúng, Andy luôn đạt điểm tuyệt đối trong môn bắn súng. Dòng máu ma cà rồng và đôi mắt đỏ của quỷ giúp anh có thể nhìn xuyên màn đêm. Còn trong lòng hồ nước này, không có nhiều vật chắn lắm cho lũ người cá núp. Con cuối cùng đã bơi xa hơn ba chục mét rồi vẫn bị bắn hạ. Andy cất súng vào bao đeo hai bên sườn, anh nhàn nhã bơi vô bờ.

“Ghét thật, không dự định phải chịu một trận ướt nhẹp như thế này!”

Máu trên cẳng tay vẫn còn rơi tí tách, việc bị ngâm trong nước khiến vết thương bỏng rát. Andy xé tay áo ra và bắt đầu liếm vào vết thương. Ngoài việc rắc rối là phải uống máu ra, thì việc cơ thể bị biến đổi cũng thật tiện lợi lắm. Khả năng phục hồi vết thương nhanh gấp nhiều lần so với người thường, cộng với nước miếng cũng là một phương thuốc cầm máu liền da hiệu quả.

Andy ngưng lại khi cảm nhận vết thương không còn rỉ máu nữa. Những sợi cơ đỏ đang mọc dài ra, kết nối với nhau và bên ngoài phủ một lớp trong suốt những tinh thể nước bọt giúp bảo vệ vết thương. Có lẽ chừng hai ba tiếng đồng hồ nữa chỗ bị cắn sẽ liền lại thôi. Vấn đề cơ thể anh vẫn là cơ thể con người, vì vậy bất cứ vết thương nào cũng gây đau đớn nhất định. Anh cũng không phải bất tử thật sự, nếu bị thương nặng thì sẽ vẫn chết. Con người Andy biến mất, nhưng ma ca rồng Andy sẽ trỗi dậy. Quái vật máu sẽ một lần nữa bước đi trên trần gian, mà không có bất cứ thứ gì ngăn cản nổi.

^_^

Đúng theo miêu tả, Andy đã tìm thấy cái cầu tàu và ngôi nhà gỗ bên bờ hồ. Đồ vật bên trong hoàn toàn bình thường, dường như mấy ngày trước ở đây vẫn còn có người sinh sống. Không có bụi bặm hay mạng nhện gì. Andy ngó quanh quất, không biết nên tìm chủ nhà ở đâu đây. Anh gọi to.

-Có ai ở nhà không?


Nhưng chỉ có tiếng vang vọng trong rừng cây xào xạt. Gọi thêm vài lần nữa, anh đã có thể khẳng định chủ nhà đi vắng mất rồi. Không yên tâm bỏ lại những người kia bên bờ hồ nguy hiểm, Andy nhảy xuống xuồng và chèo về phía đồng đội. Rất lâu và chậm chạp. Anh có thể nhìn thấy những đôi mắt to cộ đang nhìn mình từ phía dưới làn nước sâu thẳm. Có chút gì đó căm thù, ánh lên sự độc ác. Nhưng tất cả chỉ có thế, lũ người cá không dám tấn công chiếc xuồng.

^_^

Giữa đêm khuya trên mặt hồ đóng một làn sương mỏng. Ba người ngồi nghỉ ngơi bên hồ vô cùng cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Họ đã quá mệt mỏi và vô cùng lo lắng. Kể cả một cảnh sát như Nami hay một chiến binh như Jessica thì cũng cảm thấy sợ sệt khu rừng bí ẩn này. Bọn họ đã phải đối đầu với những sinh vật hùng mạnh vượt quá sức tưởng tượng của người thường.

Có tiếng nước bì bõm từ đằng xa vọng lại. Nami vội vàng đứng dậy, nâng súng ngắm về phía tiếng động.Tiếng ì oạp càng lúc càng gần, một bóng người cao lớn ẩn hiện trong sương mù.

-Ai đấy? – Nami cất giọng hỏi.
-Tôi đây! – Andy trả lời.

Nghe được giọng đại tá, Nami ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bóng dáng của anh ngày càng hiện rõ dần lên, làn sương như một bức màn được vén lên cho nhân vật chính bước ra sân khấu. Cao lớn, uy nghi, bí ẩn đầy mê hoặc. Cô có thể nhìn thấy toàn thân anh ta đều sũng nước. Andy đã vưốt ngược mái tóc ướt của mình về phía đằng sau, lộ ra một nét quyến rũ mới khiến Nami nghe được tiếng tim mình đập mạnh liên hồi.

-Anh đã bơi qua hồ hả? – Nami chạy tới, giúp kéo chiếc xuồng lên bờ.
-Ừm. Gần như là vậy.

Giáo sư Harris nhìn thấy chiếc xuồng thì ngay lập tức chồm tới. Ông ôm lấy vỏ xuồng, tỉ mẫn vuốt ve và ngắm nghía dưới ánh trăng. Jessica lấy ra chiếc đèn pin soi vào chỗ giáo sư đang cố gắng nhìn. Nhưng mảng hoa văn chi chít chạy vòng quanh chiếc xuồng như một bức diềm trang trí. Andy cúi xuống nhìn mấy hình vẽ loăn xoăn đó.

-Ông biết đọc nó sao?

Ông giáo sư mỉm cười.


-Chức vị giáo sư của tôi cũng chẳng phải là hư danh. Suốt cuộc đời tôi đã dành để nghiên cứu những thứ liên quan đến thuật phù thuỷ này. Đây là chữ Rune, ngôn ngữ cổ chứa đựng sức mạnh.

Vừa rút ra một cuốn sổ ghi chép, vị giáo sư vừa bắt đầu một bài giảng giải như thể trước mặt ông đây là những sinh viên nhiệt tình của khoa thần học.

-Con người sở dĩ tiến hoá hơn so với lớp thú bởi vì chúng ta có ba bảo vật thần kỳ. Thứ nhất, bàn tay có thể cầm nắm, chế tạo ra công cụ. Thứ hai là ngôn ngữ nói, có thể trao đổi với nhau. Thứ ba là ngôn ngữ viết, thứ hình thành nên trật tự xã hội. Trong phép thuật cũng vậy, ba thứ tạo nên sức mạnh vượt trội của phù thuỷ so với người thường bao gồm ấn, pháp, chú. Đó chính là công cụ khếch trương phép thuật như gậy pháp sư, đũa thần, hay các nghi thức thần thánh. Đó là những câu thần chú khi đọc lên sẽ tạo nên lức mạnh không tưởng. Đó là các lá bùa hay hình vẽ trận đồ lưu giữ phép thuật. Dù có là loại ma pháp nào cũng không ngoài ba kiểu: động tác, lời nói và chữ viết. Trước mắt chúng ta là một câu thần chú được viết dưới dạng bùa yểm bảo hộ cho con xuồng này.

Jessica nghe xong có hiểu hay không thì cũng chẳng biểu hiện ra. Nami nghe rồi để đó, lúc nào rảnh rỗi sẽ nghiên cứu sau. Andy thì ngay lập tức kết nối những thứ vừa nghe với kho tri thức sẵn có của mình. Vị thần trong gương Peter từng nói Micheal là ấn pháp sư. Nghĩa là cậu ta tạo ra phép thuật từ các hình vẽ và nghi thức, sự kết hợp của hai thứ ‘ấn’ và ‘pháp’. Miko khởi động sức mạnh từ chiếc điện thoại, đó là biểu hiện của ‘pháp’. Andy muốn tung ra sức mạnh của mình, phải dùng ngôn ngữ trí óc để điều khiển, đó là ‘chú’.

-Giáo sư, vậy sự khác nhau giữa pháp sư và phù thuỷ là như thế nào? – Sinh viên ham học Nami đột nhiên giơ tay hỏi.

Giáo sư Harris vui vẻ giảng một hơi tràng giang đại hải. Nhưng tóm lại thì có các ý chính sau đây.

Cả hai đều là người có khả năng dùng pháp thuật.

Pháp sư là một danh hiệu được người ta tôn sùng, và kính trọng. Cái tên đó có nghĩa là bậc thầy của các nghi thức. Một pháp sư thường phải học tập rất bài bản, bắt đầu với vai trò là người học việc của một pháp sư khác. Trải qua quá trình rèn luyện khá nghiêm khắc, bị buộc phải tuân thủ rất nhiều nguyên tắc như: không vụ lợi, không hại người và không lạm dụng phép thuật ... Trong lịch sử, các pháp sư thường đóng vai trò quan trọng như là người bảo hộ một vùng đất, nhà hiền triết hay người giúp đỡ của các vị vua.

Phù thuỷ thì ngược lại, thường mang đến cảm giác căm ghét và kinh sợ. Bởi vì các phù thuỷ thường tự tiếp xúc với các ma thuật đen, họ không tôn trọng bất kỳ nguyên tắc nào, có thể gọi lên ma quỷ và gieo rắc tội ác mà không cần bất cứ lý do gì. Họ nổi tiếng vì các vụ trả thù và trù ếm, gieo rắc bệnh tật cho các ngôi làng, thường ẩn dật và có các hành vi khiến người khác sợ hãi xa lánh. Họ là nơi đổ lỗi cho mọi nguồn cơn xấu xa trong khu vực. Đôi khi các phù thuỷ không khống chế được phép thuật của mình do họ quá lạm dụng nó quá độ. Điều đó thường gây ra các rắc rối đáng sợ và nguy hiểm.

Nếu hình ảnh pháp sư là một vị giáo sư già đáng kính, phụng sự vì con người; thì hình ảnh của phụ thuỷ lại là những mụ đàn bà xấu xí, luôn rắp tâm làm hại dân chúng. ‘Nguyên tắc ràng buộc’ chính là cách phân biệt cơ bản của hai loại đó. Tuy nhiên cũng có các pháp sư biến chất muốn hại người, và các phù thuỷ trắng giúp đỡ con người. Vì vậy, cứ tạm chia họ ra thành hai phe dùng đũa và dùng gậy đi cho dễ nhớ.

Trong khi giáo sư Harris vẫn đang say sưa nói về cội nguồn phép thuật, về các hình thái sáng tạo và điều khiển; mọi người đã ngồi hết trên xuồng. Andy dùng cây sào dài chống vào bờ hồ, đẩy xuồng ra xa. Họ đang ngày càng đi gần đến một trong những chiếc nôi đào tạo phép thuật lâu đời nhất trên thế giới, trường trung học phù thuỷ Woodenly.