Hành Trình Theo Đuổi Đại Ca Của Nam Chính

Chương 2



Khi An An thức giấc cũng là ngày hôm sau, cô nhìn căn phòng xa lạ, có cái gì đó không đúng ở đây! Cô nhanh chóng xốc chân đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây thì một giọng nói âm trầm vang lên:

- Ngươi là đang muốn đi đâu?

An An giật cả mình lui về sau vài bước, cô nhìn xung quanh thì thấy là nam tử hôm qua, cả người một thân bạch y nhìn góc nào cũng không có gốc chết đẹp hoàn mỹ, cô cố nặn ra một nụ cười bắt đắc dĩ, trong lòng một mảnh rối rắm cô là đang đi lạc vô cái thế giới gì rồi không biết, cô nhỏ giọng hỏi người nam nhân trước mặt:

- Ah, huynh đài gì đó ơi! Cho ta hỏi một xíu ở đây là nơi nào và triều đại gì rồi ạ?

- Cố Nam Viễn, Đại Mục, năm thứ 15!

Câu trả lời ngắn gọn, xúc tích đúng ngay trọng tâm, cô chỉ biết thầm than: người đâu mà lạnh lẽo, nhưng cô nghe cái tên này ở đâu đó rất quen, quen lắm! Cô cố nhớ mà vẫn không nhớ nổi là đã đọc hay nghe qua nó ở đâu đó! Miệng cô lảm nhảm: Cố Nam Viễn, Cố Nam Viễn..... Đột nhiên đầu cô chợt nhảy số An An đi nhanh tới cái ba lô lục tìm quyển tiểu thuyết "Say Mê Không Về", nó không có trong này, rõ ràng cô đã bỏ vào balo rồi. An An nhìn nam nhân vẫn còn đang ngồi thưởng trà trước mắt, cô nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi rồi mấp máy môi hỏi:

- Có... có... có... phải tên của đệ đệ huynh là....là Cố Bắc Viễn? Hắn một thân mang kịch độc?

Giờ đến lượt nam nhân này nhìn lại cô với ánh mắt kinh ngạc, nhưng hắn là ai chứ Đại Cung Chủ Cố Nam Viễn của Thất Dương Cung, hắn liền đưa mắt đi nơi khác, dấu đi cảm xúc vừa trồi dậy! Hắn liếc mắt về phía An An, đặt tách trà vừa uống xong xuống bàn bự rồi cất giọng nói lãnh đạm:

- Ngươi là người của môn phái nào? Tại sao lại biết Bắc Viễn?

An An đánh rơi balo trên tay khi nghe Cố Nam Viễn hỏi ngược lại? Cô không thể tin nổi là mình lại xuyên vào quyển tiểu thuyết cô đọc tối qua "Say Mê Không Về", ôi mẹ ơi, con là đang nằm mơ hay sao vậy ta? Còn đang bàng hoàng trước thông tin vừa được tiếp nhận, An An vừa vui lại vừa lo, sắc mặt thay đổi liên tục, khi thì mếu máo như sắp khóc khi thì vui mừng hớn hở, Cố Nam Viễn nhìn nữ nhân trước mắt có chút không đúng, gương mặt khả ái nhưng đầu óc có chút vấn đề. (Nếu An An biết được suy nghĩ lúc này của Cố Nam Viễn chắc cô lên máu mà chết!....)

Lúc cô đọc tiểu thuyết kết thúc có hậu An An rất thích, nam nữ chính trải qua bao nhiêu khó khăn rốt cuộc cũng được đền đáp, mà đặc biệt cô lại thích tuyến nhân vật Cố Nam Viễn là đại ca của nam chính, hắn mặc dù không xuất hiện nhiều trong truyện nhưng mỗi phân cảnh có hắn điều làm tim cô điêu đứng, người gì mà soái ca, lại tài giỏi mưu trí hơn người mà võ công lại cao đặc biệt yêu thương em mình vô điều kiện, hi sinh cả một thanh xuân của bản thân để đi tìm giải dược giải độc cho Bắc Viễn, thế gian này tìm được mấy người huynh đệ như vậy!

Nhưng quan trọng là ở trong tiểu thuyết không có nói nhiều đến việc Cố Nam Viễn đã lập gia thất, chỉ nói về nam chính là nhiều, theo kế hoạch của Cố Nam Viễn thì Bắc Viễn sẽ lần lượt thú 4 mỹ nhân của từng môn phái nhỏ để tiện cho việc thu thập giải dược. Hiện giờ An An, cô tự hỏi không biết mình lạc vào đây ở thời điểm nào của tiểu thuyết.
Cố Nam Viễn nhìn cô như có điều suy nghĩ rồi nói:

- Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta?

An An nhặc lại cái balo, cô đi thẳng đến ghế ngồi đối diện Cố Nam Viễn rồi nói:

- Ta không thuộc môn phái nào cả! Nhà ta ở rất xa, vô tình đi lạc đến nơi này, ta có thể đi theo huynh được hay không? Ở nơi đây ta cũng không có quen biết ai cả!