Hành Trình Theo Đuổi Đại Ca Của Nam Chính

Chương 7



An An thấy một đoàn người đang di chuyển qua Lạc Hà Cung thì cô chợt nhớ ra hôm nay nữ chính và nam chính đã trở về, cô âm thầm lặng lẽ đi đến Trầm Hoa Điện, trong truyện tác giả miêu tả khá kỹ rồi nhưng cảm giác được trải nghiệm thực tế nó khó diễn tả lắm luôn, tuy đơn giản nhưng toàn bộ đồ trang trí đều là những thứ trân quí, chẳng hạn như hai viên dạ minh châu to bằng cái bát đặt ở chiếc bàn cạnh cửa sổ thu gọn những tia nắng sớm mai làm căn phòng trở nên lung linh, trên tường treo những bức họa mà An An nghĩ nếu về thời hiện đại bán đi có thể cô sẽ giàu sụ, nhìn qua cửa sổ An An nhìn thấy một hắc y nam tử ngồi ở tiểu lâu xa xa nhìn bóng hắn cô đơn, An An bất giác tiến đến phía Cố Bắc Viễn, chỉ còn khoảng vài bước chân nữa là đến tiểu lâu thì một cỗ lực kéo cô bật ngược ra xa, An An rơi vào vòng tay quen thuộc của Cố Nam Viễn, mày kiếm nhíu lại hắn nói:

- Ngươi đến đây làm gì? Nếu ta không kéo ngươi lại giờ ngươi có biết bản thân sẽ trúng độc mà chết hay không?

An An quên mắt việc Bắc Viễn bị độc, độc đến từng chân tơ kẻ tóc thường nhân sẽ không đến gần hắn được, cô nhìn Cố Nam Viễn cười hìi...hì... rồi nhỏ giọng:

- Ta quên mất, ta thấy huynh ấy ngồi đây một mình, ta chỉ muốn lại xem một chút thôi!

Nam chính đúng thiệt mãn nhãn, Cố Bắc Viễn thật sự rất đẹp, đẹp đến từng đường nét, nữ chính kiếp trước chắc có tu đấy!Lúc này Bắc Viễn cũng đứng cách xa nhìn nữ nhân trước mắt thầm đánh giá cô nương này nhìn phong cách ăn mặc, và cách nói chuyện gần giống Thi Hiểu Nhiên, hắn nhìn sang đại ca, lên tiếng nói:

- Đại ca, người này là ai?

Cố Nam Viễn nghe Bắc Viễn hỏi hắn đưa ánh nhìn tới An An rồi nhẹ giọng:
- Nàng ta tên An An, vô tình đi lạc đến đây, không nơi nương tựa nên ta đưa về ở lại Thất Dương Cung!

Nhìn thấy An An đang nhìn ngó xung quanh, hắn đưa tay đến chiếc má non mịn của cô mà ngắt xuống, An An la oai oái, cô hai tay ôm má mà chạy đi, đến ngoảnh lại cũng không dám! Một màn này cũng làm Bắc Viễn không khỏi đứng hình, đường đường một đại cung chủ Thất Dương Cung, hắn chưa bao giờ thấy qua đại ca lại có thể đối xử dịu dàng với nàng ta như vậy, hắn ý cuòi trong mắt nói:

- Đại ca! Huynh... huynh...để tâm đến An cô nương?

Cố Nam Viễn nhìn bóng lưng cô rời đi, ý cười trong mắt, hai tay vẫn còn cảm giác mềm mại khi chạm vào da thịt của cô, nghe Bắc Viễn nói hắn chỉ nâng khéo môi thành một đường cong tuyệt đẹp, rồi xoay người rời đi, trước khi đi hắn còn căn dặn đệ đệ có luyện công cũng phải chu ý sức khỏec!
Bên này An An bỏ chạy ra khỏi trầm Hoa Điện thì vô tình đυ.ng phải một cung nữ đi hướng ngược lại, nàng ta rối rít xin lỗi, An An bên này cũng nhận lỗi về phía mình, cô nhẹ giọng:

- Tại ta đi không nhìn đường mới vô tình va phải ngươi, nhưng ngươi là người hầu của ai? Tên gì?

- Ta tên Thi Hiểu Nhiên, ta là nô tì hồi môn....

Đầu An An chợt nhảy số, sao cô hên vậy mới được gặp nam chính, giờ lại được gặp nữ chính, An An vui vẻ đưa nàng ta về phòng trò truyện vui vẻ, cô không thể nói với Hiểu Nhiên việc cô cũng là người xuyên không đến đây như cô ấy, lại càng không thể nói rằng bản thân bọn họ chỉ là những nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết!