Thi thể của người phụ nữ Đông Nam Á nổ tung ra, vô số côn trùng quái dị xông ra, máu thịt be bét.
Lan Lan vui vẻ cười thích chí, thậm chí còn hơi vươn tay ra, để cho đám côn trùng nhuốm máu kia bò lên người mình...
“Cô ta làm sao?” Tôi thấp giọng hỏi.
"Tôi đâu biết ... Nhưng mà chú, chú xem cô ta có giống người bình thường không? Thể loại này mà chú còn mơ tưởng lợi dụng được cô ta sao? Chú sợ không tìm được chỗ chết đấy à?"
"Dù sao cũng không thể giết được."
"Tại sao chúng ta không lẻn đi thừa dịp cô ta đang chơi vui vẻ thế kia?"
Tôi liếc mắt nhìn Diêu Thiến Văn một cái, nói: "Cô có thể chạy đi đâu?"
Diêu Thiến Văn chỉ vào đầu kia của hang động, nơi đó hoàn toàn tối tăm, nhìn không thấy được gì, nói: "Cũng phải có đường ra chứ?"
"Nơi này là một hang động kín, đừng đoán mò nữa."
"Sao chú biết được, chú cũng chưa tới đây mà?"
Tôi chỉ lên phía trêи, "Đây là đáy sông, cô nhìn hồ nước kia đi, thấp hơn rất nhiều so với mặt sông, nếu đây không phải là một hang động kín, áp lực nước sẽ đẩy nước sông lên mặt hồ từ lâu rồi."
Diêu Thiến Văn trợn mắt ngồi dưới đất, nói: "A ... thật phiền quá đi, vậy thì ngồi nhìn trời vậy."
...
Ba ngày sau.
Hồ nước trong hang động dần dần khôi phục lại dáng vẻ vốn có, xem ra nghi thức cúng tế mà người phụ nữ Đông Nam Á nhắc tới đã hoàn toàn kết thúc. Tôi cùng với Diêu Thiến Văn và Lan Lan tiến vào trong hồ nước, đi về phía vách đá dưới nước, cố gắng hết sức bơi vào bờ.
Độc trùng của tôi vẫn chưa được giải, có sặc uống vài ngụm nước cũng không sao, mà Lan Lan mặc dù bị mất trí nhớ nhưng dường như khả năng bơi lội lại rất tốt.
Chỉ có duy nhất Diêu Thiến Văn suýt bị sặc nước chết.
“Khụ...khụ!” Sau khi lên được bở, Diêu Thiến Văn ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch của Diêu Thiến Văn xem như miễn cưỡng mới khôi phục được chút hồng hào, uể oải nhìn tôi: “Bà đây thề rằng đời này sẽ không bao giờ đi thuyền lần nữa!"
"Vậy thì hy vọng lần sau cô cũng không gặp tai nạn hàng không."
“Cái miệng ăn mắm ăn muối!” Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nói: “À đúng rồi, mặc dù đoạn này sông có thể là quỷ vực Thánh Hà, nhưng trêи đất liền thì không còn tính nữa rồi. Tiếp theo, hai người nên làm gì thì làm đi, tôi không quan tâm nữa! Chú, duyên phận giữa hai chúng ta đời này đến đây là hết, không hẹn gặp lại!"
Nói xong cũng không đợi quần áo khô, xoay người đi vào khu rừng bên cạnh.
“Chờ đã!” Tuy nhiên, tôi không định để Diêu Thiến Văn rời đi như vậy.
"Sao thế? Không rời được tôi sao? Đừng làm thế chứ, không cần nghĩa nặng tình sâu vậy đâu!"
“Vậy thì cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi hoàn toàn không miễn cưỡng chút nào.” Tôi ngoắc ngón tay với cô ta, nói: "Chẳng qua còn có chút chuyện cần cô giúp. Sau khi giúp tôi chuyện này, ngay lập tức hai ta không hẹn ngày gặp lại đâu, được chứ?"
Mặc dù Diêu Thiến Văn quay đầu nhìn tôi, nhưng cơ thể vẫn không ngừng lùi lại phía sau, ngoài miệng cười to lên một tiếng, dù ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng là tôi, nói: "Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời chú hả? Có phải chú già rồi nên mắc bệnh đãng trí không đấy?"
Lúc ấy tôi đang ngồi trêи mặt đất, nghỉ ngơi, Lan Lan đang chơi cùng côn trùng bên cạnh tôi.
Tôi không muốn gây tiếng động lớn, gây khó chịu cho Lan Lan, cũng không thể để cho Diêu Thiến Văn chạy thoát, nghĩ vậy tôi liền đáp lại: "Dựa vào việc nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ giết cô."
"Chà, dọa ai đó, lòng dạ mềm như đậu hũ của chú ai mà không biết? Hơn nữa chú có bắt được tôi hay không rồi hẵng nói..."
Không đợi Diêu Thiến Văn nói xong, tôi đã nhấc tay trái lên, chỉ vào nửa khuôn mặt bên trái của mình đáp: “Vậy thì cô có muốn thử xem, trong hai chúng ta ai chạy nhanh hơn không?” Cùng lúc đó, nụ cười nửa miệng của tôi dần dần xuất hiện dấu hiệu của sự dị hóa.
Sắc mặt Diêu Thiến Văn lập tức cứng đờ, nói: "Này, này ... Chú, đừng làm loạn, đổi sang thứ đó coi chừng bị mất trí đấy! Chú, chú thật sự muốn cắn chết tôi sao!"
“Vậy sao cô còn không nhanh tới đây?” Tôi vẫn giữ nụ cười trêи nửa nửa miệng như cũ trêи khuôn mặt.
Mà nụ cười này là nụ cười khó khăn nhất mà tôi từng cười từ lúc sinh ra đến nay.
Tôi luôn phải thắt chặt mọi dây thần kinh trong cơ thể mình, nếu mắc sai lầm, tôi sẽ thực sự trở thành một con quái vật.
Mồ hôi chảy dài trêи trán và lưng tôi xuống.
Nụ cười của tôi cuối cùng cũng sắp không khống chế được nữa...
"Ôi, thật là phiền mà! Có phải kiếp trước tôi mắc nợ chú không? Sao lúc nào cũng bị chú lôi vào hố lửa hết, ..." Diêu Thiến Văn điên cuồng gãi đầu, bất lực đi về phía tôi, nói: "Tôi đưa chú đi!"
Tôi như trút được gánh năng, kiềm chế khả năng dị hóa của mình, ngẩng đầu nhìn Diêu Thiến Văn cười: "Hình như tôi còn chưa nói gì."
"Còn cần chú phải đánh rắm sao! Quỷ cũng biết chú muốn tôi dẫn chú đi tìm địa bàn của cô ta!" Diêu Thiến Văn vô cùng khó chịu liếc nhìn Lan Lan một cái, vừa vặn khi đó Lan Lan cũng ngẩng đầu, người phụ nữ này lập tức sợ hãi nhìn về phía tôi, trong mắt đầy sự oán hận.
Tôi đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai mỏng manh của Diêu Thiến Văn, nói: "Cô yên tâm, từ trước đến nay tôi vẫn luôn giữ lời hứa. Đây là lần cuối cùng tôi nhờ cô giúp, sau này, chúng ta vĩnh viễn cũng không gặp lại nhau nữa."
"Tôi tin chú tôi làm quỷ!"
...
Bởi vì không thấy hình dạng của chiếc thuyền nào cả, thêm nữa Diêu Thiến Văn từ chối đi bằng đường thủy, nên chúng tôi thuê một chiếc ô tô.
Chạy trêи đường cao tốc nửa ngày, vòng qua hai con đường núi lớn, ngày thứ ba chúng tôi đến được mục tiêu.
Nơi này và thị trấn nhỏ ban đầu tôi định đến là hai hướng hoàn toàn khác nhau, khoảng cách cũng khá xa. Tôi vốn còn tưởng rằng việc nổ tung trêи cơ quan của bản đồ trứng trùng có thể liên quan đến vị trí của Đỗ U Lan, nhưng xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi. Dĩ nhiên vẫn còn phải đi đến thị trấn Lạp Tháp Mỗ, nhưng ảnh hưởng của độc trùng đối với cơ thể và tinh thần của tôi càng lúc càng lớn, vì vậy tôi phải ưu tiên lựa chọn giải độc trước. Còn việc giải độc như thế nào thì tùy ông trời vậy.
Trước sự thích thú của Lan Lan với những cổ trùng trong xác của người phụ nữ Đông Nam Á kia, cùng với việc làm cho thi thể nổ tung thì Lan Lan cũng không phải hoàn toàn mất đi trí lực.
Tôi cảm thấy, khả năng thành công tương đối cao.
Trấn nhỏ nằm trong một vùng núi non trập trùng, vô cùng vắng vẻ, kiến trúc đơn giản lại thô sơ, trêи đường hầu như không thấy bóng người nào cả. Tôi từng hỏi Diêu Thiến Văn nơi này tên là gì, cô ta nói không có tên. Nhưng người ta nói rằng, hầu hết tất cả những người tập trung ở đây đều là pháp sư về cổ độc từ nước Lạp, thậm chí đối với những người dân địa phương mà nói thì đây cũng là một vùng đất thần bí. Ngay cả trong bản đồ của chính phủ nước Lạp cũng không có đánh dấu và ghi lại địa điểm này.
Bậc thầy về cổ độc, hành động thâm hiểm ác độc, vì đạt được mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, trong đó cũng không tồn tài người nào tử tế cả, mọi thứ họ làm đều chạy theo lợi ích. Ở trấn nhỏ vô danh này, chỉ những thứ có giá trị đối với pháp sư về cổ độc, mới mang ý nghĩa tồn tại của nó, bao gồm cả con người trong đó.
Bậc thầy về cổ độc không quan tâm đến tính mạng của con người, theo quan điểm của họ, mạng người cũng không khác gì so với mạng của côn trùng, hoặc nên được sử dụng để thử cổ, hoặc để luyện cổ. Đây cũng chính là lý do mà người địa phương của nước Lạp rất ít khi đến nơi này.
“Chú hiểu chưa, đây chính là một vùng đất vô danh.” Diêu Thiến Văn giải thích.
Đúng lúc này, tôi được Diêu Thiến Văn đưa tới một lối vào rất sâu trong khu chợ của thị trấn.
"Hiểu rồi, nhưng tại sao cô không đi vào? Khu chợ phía trước trông rất náo nhiệt, so với nơi hầu như không gặp được người nào lúc trước."
"Đã muộn rồi, khu chợ trước mặt chúng ta ban ngày có thể ghé qua, nhưng ban đêm nên tìm một chỗ ở trước thì hơn." Diêu Thiến Văn hiếm khi lộ ra dáng vẻ thận trọng.
"Tại sao?"
"Vì đây là chợ ma! Vào ban ngày, ai đến đây cũng có thể tìm thấy pháp sư về cổ độc ở chợ để buôn bán, bất kỳ chuyện kinh doanh gì. Nhưng ban đêm, ngoại trừ pháp sư về cổ độc ở nơi này, những người khác đều không đến, bởi vì đó chính là thời điểm các pháp sư cổ độc đang giao dịch với nhau. Những người xuất hiện ở đây, bất kể là ông chủ lớn cỡ nào, nếu không cẩn thận đều có thể bị bắt đi làm thức ăn để nuôi cổ trùng cả”.