Tội quan Triệu bộ khoái rất tinh mắt, không biết đối phương lấy từ chỗ nào, chỉ biết Triệu bộ khoái này đã nhanh nhẹn đưa đến một chiếc ghế bành để cho mình ngồi ngay ngắn rồi buông lời sắc bén nói.Thấy cảnh này Trịnh tổng bộ đầu cố kiềm nén nỗi tức giận trong lòng, vẻ mặt trở nên âm trầm xuống, cất giọng lạnh lùng nói: "Phương Lập Hữu.""Nơi này không phải tội quan, không phải nơi ngươi có thể giương oai.""Khi bên trên ủy nhiệm vụ án này xuống đã nói rõ ràng vụ này do Bộ Khoái phòng của Chu Tước phường chúng ta đốc thúc, tội quan các ngươi chỉ có quyền hiệp trợ, không phải liên hợp đốc thúc."Ánh mắt nhỏ hẹp của Phương Lập Hữu kia âm lãnh y như độc xà, hắn đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào Trịnh tổng bộ đầu, đột nhiên nở nụ cười cười khúc khích.Tiếng cười tương đối đặc biệt, giống như tràn ngập một thứ lực lượng nào đó, khiến cho người ta phát lạnh từ đáy lòng."Chuyện bây giờ không phải là ai phá án? Mà là rốt cuộc manh mối, chứng cớ, đã chạy đi đâu? Thứ này là Chu Tước phường các ngươi mang đi, tội quan chúng ta có quyền biết rõ tình hình.
Đừng vậy, đừng vậy chứ, đừng có nói với ta các ngươi đã đánh mất chứng cớ rồi?"Trịnh tổng bộ đầu nghiến răng kịch liệt tới mức phát ra âm thanh ken két.
Giờ phút này hắn chỉ hận không thể chém cho Phương Lập Hữu trước mặt một đao, sau đó ăn sống luôn cái tên Phương Lập Hữu này.Ánh mắt hắn lại nhìn qua một bên khác, đó là Đậu Trường Sinh với vẻ mặt vô tội như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Trong con ngươi Trịnh tổng bộ đầu lập tức hiện lên hận ý, ngón tay to lớn của hắn đã đặt bên hông, thậm chí còn cầm lấy chuôi đao rồi.Với Phương Lập Hữu kia, Trịnh tổng bộ đầu còn có thể khắc chế, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt giả vờ ngây thơ vô tội y như một tiểu bạch thỏ của Đậu Trường Sinh, Trịnh tổng bộ đầu thật sự không thể nhẫn nại được nữa.Đây là loại người gì chứ?Trong thiên hạ có người nào vô sỉ hơn kẻ này không?Bởi vì tưởng niệm nhi tử chết thảm của mình giữa trưa hôm nay Trịnh tổng bộ đầu đã về nhà, buổi chiều cũng chưa từng qua Bộ Khoái phòng, ai ngờ đâu đợi cho đến chạng vạng, Phương Lập Hữu lại mang theo Chu Lập tới cửa cưỡng ép nói chứng cứ ở Bộ Khoái phòng đang nằm trong tay hắn.Đây hoàn toàn chính là lời nói vô căn cứ.Thuần túy là hãm hại.Nghĩ tới đây nhịp hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trong ánh mắt sinh ra tơ máu, ánh mắt hắn nhìn về phía Đậu Trường Sinh tràn ngập cừu hận.Không riêng gì thù mới này giữa bọn họ còn có hận cũ nữa.Nếu không phải tại Đậu Trường Sinh, nhi tử của hắn đã kết được một cái thiện duyên, từ đó cùng nhau lăn lộn với đối phương, đâu phải chết thảm trong tay Diệp Vô Diện.Hơn nữa Đậu Trường Sinh này rõ ràng có năng lực ra tay sớm một ngày.Thế nhưng đối phương lại lựa chọn bỏ mặc, đợi cho chuyện này trải qua một ngày lên men, lại chết rất nhiều người mới ra mặt đấu một trận với Diệp Vô Diện.Trịnh tổng bộ đầu cũng hiểu được, đối phương hành động như vậy là muốn tối đa hóa ích lợi cho mình, cũng giống như ba huynh đệ Biển Thước (*) vậy.(*) Ba huynh đệ Biển Thước là một câu chuyện thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Chuyện kể rằng có một vị đại phu thiên tài tên là Biển Thước...Huynh trưởng của đối phương chữa bệnh lại chọn cách trị trước khi bệnh tình phát tác, bởi vì người bình thường chưa cảm nhận được gì, nguyên nhân bệnh đã bị diệt trừ, cho nên danh khí của người này không thể truyền ra.Huynh thứ của đối phương chữa bệnh lại chọn cách trị lúc người bệnh vừa xuất hiện triệu chứng, người bình thường lại cho rằng người này chỉ có thể chữa được những căn bệnh nhỏ nhặt, cho nên danh khí của người này chỉ phổ biến tại quê hương.Mà đối phương lại chờ tới khi bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng cần phải luồn kim vào kinh mạch lấy máu, cần phải rịt thuốc trên làn da, bởi vậy khắp nơi đều đồn đại y thuật của đối phương là cao minh nhất.
Cũng bởi vậy danh khí của người này mới vang vọng thiên hạ.Nếu như Đậu Trường Sinh kia chịu ra tay ở đại hội tài thần, như vậy nhi tử của hắn cũng có thể sống sót.Đậu Trường Sinh đó đang ở đằng kia, lại không biết mới ngắn ngủi mấy canh giờ không thấy mà Trịnh tổng bộ đầu nọ đã thù hằn hắn tới mức chỉ hận không thể giết chết hắn, thậm chí nghiền xương hắn thành tro… Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao đối phương lại hận hắn tới mức độ này.Điều này khiến Đậu Trường Sinh có một chút mơ màng khó hiểu, ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Lập, Chu Lập cũng biết Đậu Trường Sinh nghi hoặc, cho nên tiến đến bên cạnh Đậu Trường Sinh nhỏ giọng kể ra vài câu.Hóa ra một hồi rối loạn kia đúng là do tội quan Phương Lập Hữu tìm tới cửa, khi Chu Lập tới bên đó hỏi thăm tin tức, bởi vì Chu Lập này biết từ đầu đến cuối mọi chuyện, cho nên trực tiếp bị Phương Lập Hữu mang tới tìm Trịnh tổng bộ đầu.Hết thảy chuyện này vốn là bình thường, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề lại xảy ra ở chỗ Trịnh tổng bộ đầu.
Trịnh tổng bộ đầu kia cắn ngược lại bọn họ một cái, đối phương nhất quyết nói là buổi chiều mình không có tới Bộ Khoái phòng.Chuyện đến nước này bắt đầu sinh ra lệch lạc, không còn giống ban đầu nữa.Bên phía Đậu Trường Sinh có Chu Lập làm nhân chứng, buổi chiều hai người bọn họ đã gặp được Trịnh tổng bộ đầu ở Bộ Khoái phòng, mà Trịnh tổng bộ đầu cũng có phần đông nô bộc làm chứng, buổi chiều đối phương chưa bao giờ rời khỏi phủ đệ.Điển hình chính là ông nói ông có lý, bà nói bà không sai, mấu chốt nhất lại là chứng cớ đã biến mất.Đậu Trường Sinh hơi suy tư thêm một chút, đại khái hắn đã hiểu được nguyên nhân trong đó.Là Thiên Cơ các làm.Đậu Trường Sinh chần chờ một chút, hắn không biết mình có nên công bố chuyện Thiên Cơ các hay không.Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu xử lý không khéo sẽ ra chuyện lớn.
Rút cuộc hắn nên nói ra chân tướng hay bo bo giữ cho bản thân an toàn?Khi Đậu Trường Sinh còn đang cân nhắc, Chu Lập đã sớm nóng nảy.
Đối phương sao chịu nổi chuyện mình bị người ta hắt nước bẩn?Nếu chuyện này không phải do Trịnh tổng bộ đầu, chẳng phải chứng cớ đã bị hai người bọn họ đánh mất rồi? Cho nên Chu Lập không chút khách khí nói:"Ta nhớ ra rồi, lúc ấy Trịnh tổng bộ đầu rời khỏi Bộ Khoái phòng.".