Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 13



Phương Lê mỗi ngày ở trường học chính là nghiêm túc học tập cùng luyện tập, về đến nhà sau, liền nghiêm túc tự hỏi câu dẫn Diêm Mặc Nghiêu thế nào. Thời gian quả thật quá mau, chưa gì đã đến cuối kỳ, Phương Lê bận đến tối tăm mặt mũi không có chút thời gian nào mà nghĩ đến việc câu dẫn Diêm Mặc Nghiêu, tất cả tâm trí đều tập trung vào cuộc thi.

Kết quả cuộc thi cuối kỳ đã có kết quả,  tất cả học sinh đều tụ tập trước màn hình thông báo.

“ Hạng nhất lại là Phương Lê, vũ đạo đạt điểm tuyệt đối, văn hoá đạt tuyệt đối, tổng cộng đạt tuyệt đối, trung bình đạt tuyệt đối, má ơi làm sao được vậy hả trời? Còn là con người không vậy?"

" Cái này có gì mà bất ngờ, tao thấy cậu ta như vậy mới bình thường, dù sao cũng là thủ khoa, đương nhiên thành tích phải khủng hơn người khác rồi, cậu ta còn thắng giải đấu, còn được làm người phát ngôn, tao còn nghe nói cậu ta được công tỷ đánh giá khá tốt, như vậy mà điểm thấp mới bất thường."

“Tao cũng nỗ lực nhiều như vậy mà chỉ còn thể đạt hàng trung bình, khi vừa khai giảng tao còn muốn vượt qua Phương Lê giờ thì khỏi luôn.....”

“Người với người sao có thể chênh lệch đến như vậy, không phục cũng không được mà..."

“Phương Lê rốt cuộc làm như thế nào được vậy a? Tớ thật muốn học hỏi bí quyết, một chút thôi cũng được!"

Nhạc Văn Hi đứng ở trong nhóm người mà nhìn bảng xếp hạng, bàn tay nắm chặt thành quyền, vẫn là hạng 2, vẫn xếp sau Phương Lê, tại vì sao? Tại vì sao? Rõ ràng xếp hạng của y cũng cao tại sao mọi người chỉ để ý đến Phương Lê, mà y lại giống như đồ vô hình không ai thấy được, tất cả mọi người tại vì sao chỉ ca thán ngưỡng mộ Phương Lê, mà không đoái hoài tới y.

Dương Tinh đứng bên cạnh Nhạc Văn Hi dễ dàng nhận ra cảm xúc của y không tốt, nhỏ giọng mà nói: " Đi thôi, tới giờ về rồi, không phải cậu nói nhị ca cậu sẽ đến rước ư?"

Nhạc Văn Hi nghe xong thì gật đầu, sau đó cùng Dương Tinh xoay người bước ra ngoài cổng

Diêm Bác Phong đang đứng ở cửa học viện vũ đạo  chờ Nhạc Văn Hi, thấy y đi ra bộ dáng rầu rĩ không vui, nên liền đến gần mà hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh sự tình gì?”

“Không có, đi thôi.” Nhạc Văn Hi lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, y biết nếu làm vậy Diêm Bác Phong sẽ càng lo lắng hơn.

Quả nhiên trong mắt của Diêm Bác Phong lập tức toát ra biểu tình lo lắng, sau đó nhìn về phía Dương Tinh.

Dương Tinh nói: “ điểm tổng kết cuối kỳ, Phương Lê lại xếp hạng nhất, Văn Hi xếp hạng 2. Khá là tiếc, rõ ràng học kỳ này cậu ấy đã nổ lực rất nhiều chỉ thiếu chút may mắn, vậy mà xếp hạng lại thấp hơn."

Trên thực tế, tuy rằng Phương Lê hạng nhất, Nhạc Văn Hi hạng 2, nhưng điểm trung bình cách nhau khá nhiều, căn bản không có cái gọi là thiếu chút may mắn mà Nhạc Văn Hi không được hạng nhất.

Diêm Bác Phong sắc mặt trầm xuống, đôi mắt vừa nhấc lên cùng lúc thấy Phương Lê và Hứa Dương đang đi về phía bên này, nên gã liền bước đến.

Nhạc Văn Hi xoay người liền thấy Phương Lê, nên biết Diêm Bác Phong muốn làm cái gì, trong lòng y khá đắc ý bởi vì được Diêm Bác Phong cưng chiều, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ lo lắng mà nhanh chóng chạy theo Diêm Bác Phong: “Nhị ca…….”

Diêm Bác Phong đi đến trước mặt Phương Lê, sắc mặt âm trầm nhìn Phương Lê nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Phương Lê nhìn Nhạc Văn Hi, sau đó mới lại nhìn Diêm Bác Phong nhàn nhạt  nói: “Cảm thấy tao xếp hạng cao ảnh hưởng tâm tình Nhạc Văn Hi sao? Nếu nó muốn vượt qua tao thì dùng bản lĩnh mà vượt qua, dùng mấy cái loại uy hiếp này chỉ chứng minh tao là người ưu tú còn tụi bây là đám bỉ ổi ti tiện mà thôi."

" Tao không muốn ở chỗ này cãi nhau với mày, nếu lá gan lớn như vậy thì đi một chỗ khác, cùng tao nói chuyện."

Diêm Bác Phong lạnh mặt nói

“Tao cùng mày có quen biết sao? Mắc giống gì phải đi nói chuyện, nhìn tao giống người không ai nói chuyện cùng sao? Mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là thằng con nuôi của Diêm gia thôi chứ không phải cha thiên hạ."

" Mày nói cái gì? Có gan lập lại lần nữa!" Diêm Bác Phong phẫn nộ duỗi tay muốn đi túm cổ áo Phương Lê.

Hứa Dương đứng bên cạnh lập tức dùng sức mà đẩy tay gã ra, Phương Lê không chút nào yếu thế, nhìn thẳng mặt gã mà nói tiếp: “Tao không có rảnh mà nói chuyện với tụi bây, đụng vào tao thử đi tao liều mạng với tụi bây, dù có bị đuổi học hay gì tao cũng phải cho toàn bộ học sinh giáo viên chỗ này biết con nuôi Diêm gia dám ỷ thế khi dễ người khác."

“Nhị ca, thôi bỏ đi, anh không cần cùng cậu ta so đo.” Nhạc Văn Hi lúc này mới giả mù sa mưa bắt lấy cánh tay Diêm Bác Phong, một bộ ngăn cả gã động thủ với  phương lê động thủ, sau đó nhìn Phương Lê nói: “Chọc giận  nhị ca  của tớ đối với cậu không tốt đâu, còn chọc giận Diêm gia hậu quả càng không tưởng, tớ khuyên cậu  đừng có mấy cái suy nghĩ đó, bằng không kết cục..."

Nhạc Văn Hi cố ý bỏ lửng nửa câu, sau đó xoay sang kéo cánh tay Diêm Bác Phong mà đi

“Đi thôi nhị ca, chúng ta về nhà đi.”

“ Đạ mấu, thiệt là làm người ta ghê tởm mà, trên thế giới này tại sao lại có cái thể loại như vậy tồn tại?!” Hứa Dương tức giận nói: “ Thiệt hy vọng bọn họ đều biến mất để thế giới này trong xanh hơn!”

Phương Lê nghĩ đến kiếp trước lúc cậu đạt hạng nhất, Diêm Bác Phong đã sai khiến một học sinh cùng lớp dụ cậu ra bên ngoài, kẻ đó ngày thường là đám a dua nịnh nọt theo sau lưng Diêm Bác Phong, giờ được cơ hội nịnh liền làm vô cùng xứng chức chính là đẩy cậu vào góc mà đạp vào bàn tay cậu, sau đó còn hăm doạ sau này cuộc thi nào cũng không cho vượt qua Nhạc Văn Hi.

Phương Lê nhớ tới những việc này, trong lòng liền hận đến nghiến răng, dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng phải trả thù, cậu phải khiến những kẻ đó chịu báo ứng.

Hứa Dương đi theo Phương Lê về nhà, tiến vào phòng khách sau đó trên sô pha ngồi xuống, thở dài nói: “Rốt cuộc nghỉ hè rồi.”

Phương Lê đưa li nước cho Hứa Dương, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh  hỏi: “Nghỉ hè có kế hoạch gì không?”

“Nghỉ hè thi đấu rất nhiều, có hai cuộc thi tao có thể vào vòng loại, ngoại trừ thời gian luyện tập chắc là.... Chơi game!"  Hứa Dương cao hứng nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Lê hỏi: “ còn mày? Thì sao?"

“ dự định của tao chính là tham gia vài cuộc thi để kiếm tiền thưởng, nhưng giờ tiền cũng đủ nên định chọn cuộc thi nào quan trọng tham gia thôi, tại vì hiện tại..."

“Hiện tại cần tập trung để cua troai đúng không? "  Hứa Dương giúp cậu đem câu nói cho hết lời.

“ Ò. ” Phương Lê gật gật đầu.

“ đồ nữ …… Thật sự không suy xét một chút sao?” Hứa Dương hỏi.

“Tuyệt đối không suy xét.” Phương Lê lắc đầu, ngữ khí kiên định nói.

" Vậy mày có kế hoạch nào hay hơn không? Không có kế hoạch thì cua troai kiểu gì?”

Phương Lê thở dài một hơi mà  nói: “Tao thật sự thực không rành mấy cái chuyện này, thử lần cuối nếu không được thì next cái giai đoạn cua luôn."

" Mày next giai đoạn cua?"  Hứa Dương nghi hoặc nói, anh không hiểu  Phương Lê nói vậy là có ý gì.

Phương Lê chậm rãi gật gật đầu.

Buổi tối, Phương Lê lại gọi điện thoại cho Diêm Mặc Nghiêu, nói chính mình không thoải mái, muốn đi bệnh viện, nói hắn đến đưa cậu đi.

Trước khi Diêm Mặc Nghiêu đến, Phương Lê đi tắm một trận, tự đứng trước gương nhìn khuôn mặt hồng hào bộ dáng xinh đẹp của chính mình mà tự thôi miên, sau đó lại lấy một bộ đồ ngủ màu đen vải lụa bận lên, rồi lên giường nằm.

Phương Lê nói cho Diêm Mặc Nghiêu mật mã căn hộ, để Diêm Mặc Nghiêu tự mở cửa vào. Khi hắn bước vào phòng ngủ của Phương Lê liền đứng ở mép giường cúi đầu nhìn cậu mà hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”

“Bụng không thoải mái.” Phương Lê dùng tay ấn bụng, giả bộ suy yếu khó chịu.

“Ta đưa cậu đi bệnh viện?”

“Không cần, không tới nỗi đi bệnh viện, chắc là tối qua tui ngủ không đắp chăn đàng hoàng nên lạnh bụng thôi." Phương Lê nhỏ giọng nói.

“ Vậy cậu gọi ta lại đây làm gì?”

Phương Lê duỗi tay nắm lấy bàn tay của Diêm Mặc Nghiêu kéo hắn ngồi xuống mép giường, sau đó là kéo tay hắn để lên bụng của cậu, nhỏ giọng mà nói:" chú giúp tui xoa một chút đi, tui hơi khó chịu tay cũng không có lực."

Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê trong chốc lát,  sau đó nhẹ nhàng giúp cậu xoa vài cái.

“Như vậy sao?”

“ ưm.” Phương Lê gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, chỉ hơi hé mắt lén nhìn phản ứng  Diêm Mặc Nghiêu.

Không biết có phải hay không, được  Diêm Mặc Nghiêu xoa có chút thoải mái, Phương Lê dần dần buồn ngủ, xém chút ngủ gật luôn rồi.

Diêm Mặc Nghiêu nhìn bộ dáng mơ màng sắp ngủ của cậu thì đứng dậy nói : “Nếu cậu không cần đi bệnh viện, vậy ngoan ngoãn ngủ đi, ta đi trước.”

Nhìn Diêm Mặc Nghiêu xoay người muốn đi,  Phương Lê lập tức thanh tỉnh, vội vàng xốc chăn chạy xuống giường từ phía sau mà ôm đó hắn

" Đừng đi, đừng đi mà."

" Vậy cậu muốn ta ở lại làm gì?"

Nghe Diêm Mặc Nghiêu hỏi, Phương Lê có chút ấp úng mà trả lời

" ở.... Ở cạnh tui...tui là được, không cần.. làm gì cả."

" Vậy cậu lên giường ngủ đi, chừng nào cậu ngủ rồi ta đi."

Diêm Mặc Nghiêu gỡ tay Phương Lê ra, xoay người lại nhìn cậu.

Phương Lê nhìn hắn sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người  về lại giường nằm xuống.

Diêm Mặc Nghiêu ngồi ở mép giường nhìn Phương Lê nói: “Ta kể một câu chuyện cho cậu để ngủ."

“A?” Phương Lê sửng sốt một chút, nghĩ thầm hắn sao tự dưng săn sóc vậy còn kể chuyện trước khi ngủ nữa,  tuy có hơi không hiểu nhưng Phương Lê vẫn đáp: “ vậy, chú kể đi.”

“Câu chuyện này tên gọi là 《 chú bé chăn cừu 》, ngày xưa có một đứa nhỏ chăn cừu, một ngày cậu ta lùa cừu lên núi…….”

Phương Lê nghe hắn kể liền nhận ra đây là truyện ngụ ngôn thiếu nhi, càng nghe cậu càng chột dạ, trong âm thầm mà đem nút áo ngủ từ từ cài lại.