Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía chị gái của mình.
Trang Ngải Lâm lại cắn một miếng táo, giống như đang buồn chán nhìn về phía em trai mình, bên cạnh là gậy bóng chày chiếu sáng lấp lánh, không biết có bao nhiêu quyền thế!
Trang Hạo Nhiên khẽ thở dài một cái, nghe lời đi qua, ngồi ở trên sô pha, nhìn về phía giữa màn hình máy vi tính. Cuối cùng từ phòng khách của tòa nhà kia, chuyển tới chỗ sô pha bên trên trang trí những hoa văn màu trắng sữa, một người phụ nữ, giống như chỉ ngoài 30 , người mặc váy dài màu trắng, phía ngoài khoác cái áo choàng lông thỏ màu trắng, ngồi ở trên sô pha, tóc búi cao, mang khuyên tai trân châu, gương mặt trắng sáng, hai mắt ôn nhu, nhìn về phía màn hình, đè nén đau thương...
Trang Hạo Nhiên không biết làm sao nhìn về phía bà.
Ở giữa màn hình, người phụ nữ, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau đớn, nhẹ cúi đầu, tay cầm khăn lau nước mắt, bên kia truyền đến tiếng nức nở nhẹ nhàng, như tiếng đau thương của cây đàn vi-ô-lông.
Trang Hạo Nhiên cũng đau đớn muốn chết.
"Kỳ thực mẹ cũng không có trông chờ, có thể mỗi ngày thấy con. Ở tòa nhà này, tám mươi bảy căn phòng, không có chỗ nào có thể giữ đươc con ..." Bà ấy nói xong, đột nhiên lại bi thương cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt, cái khí chất thanh cao, trong sáng như hoa lê kia.
Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, xem như không có việc gì, tiếp tục ăn táo.
"Lần trước trở về Anh quốc... Mấy ngày?" Bà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về giữa màn hình có Trang Hạo Nhiên, lo lắng hỏi. Hỏi xong, nước mắt liền rơi tí tách.
"Chỉ có mấy ngày thôi..." Trang Hạo Nhiên lại thở dài.
"Đừng khóc..." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bà, khó xử nói.
"Con kêu mẹ phải làm như thế nào với con? Con trờ về Anh quốc, lại không chịu về nhà một chuyến, thăm mẹ... Xem ra con thực sự không đem mẹ để ở trong lòng..." Bà nói xong, lại nhẹ nhàng lau nước mắt, khóc nói: "Lúc mẹ biết con trở về Anh quốc, còn kêu đầu bếp riêng chuẩn bị nhiều món con thích ăn, làm cho con ăn..."
"Được rồi được rồi, con sai rồi. Lần sau con trở lại nhất định ở lại nhà một thời gian, chăm sóc cho mẹ, được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bà, nhẹ giọng dỗ.
"Con không cần dỗ ngọt mẹ..." Bà ngồi ở trên sô pha, lại dùng khăn lụa, nhẹ lau nước mắt trên mặt, mới nghẹn ngào nói: "Mẹ cũng biết, chúng ta ở đây địa phương nhỏ, không giữ được con, nhớ ngày đó mẹ mang thai mười tháng sinh ra con, con ở trong bụng mẹ còn không có an phận, cha con lúc đó biết trong bụng là một bé trai, buồn bực rất lâu..."
"Nhưng trong lòng cha mẹ nghĩ, bất kể là con trai hay con gái, ba mẹ cũng muốn nuôi con khôn lớn, giỏi hơn người, cho tới bây giờ cũng không vì con là con trai mà ghét bỏ con, cha mẹ cố gắng hết sức rồi..." Bà nói xong, nhẹ nhàng lau nước mắt, điềm đạm đáng yêu, lại nghẹn ngào, nói: "Mặc dù có thời gian, cha con nói tài sản chia ra cũng không để lại cho con, nhưng sao cha mẹ có thể bỏ được? Ông ấy vẫn luôn cho con tiền tiêu vặt..."
"Con nói, con đây là ý gì? Quanh năm suốt tháng cũng không biết về nhà một chuyến! Độc thân đã như vậy , tương lai có vợ sẽ như thế nào?" Ân Nguyệt Dung rốt cuộc bắt đầu có chút không nhịn được khóc rống.
Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lập tức khổ sở nghẹn ngào hỏi: "Con nói! ! Mẹ và vợ con rơi xuống nước, con cứu ai?"
Trang Hạo Nhiên khó xử ngẩng đầu, nhìn về phía này so với chị gái, mẹ còn trẻ con hơn, lại lần nữa dở khóc dở cười nói: "Mẹ, từ 12 tuổi mẹ luôn theo con hỏi vấn đề này hỏi đến bây giờ... Mẹ không thấy phiền sao?"
"Vậy con nói cho mẹ biết, tương lai, vợ con và mẹ rơi xuống nước, con cứu ai?" Ân Nguyệt Dung hai tròng mắt rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóc nói.
"Mẹ bỏ qua cho con đi?" Trang Hạo Nhiên đau đầu nhìn về phía màn hình có bà, khóc thét một tiếng nói: "Con lúc mười hai tuổi, nói cứu mẹ, mẹ nói con không có bản lãnh, không đáng làm đàn ông! Nói con như vậy, sao đáng để cho phụ nữ nương tựa cả đời? Đến lúc con mười tám tuổi , con nói cứu cả hai người, mẹ lại khóc nói, không được! Nhất định chỉ có thể cứu một, con phải cứu ai? Con thực sự không biết trả lời mẹ câu hỏi này như thế nào nữa! ! Con đã rất tức giận nói, được rồi, mẹ đã hi vọng như thế, con liền cứu vợ con! ! Lần đó mẹ khóc hơn nửa tháng, khiến cho cha đem tất cả các hạng mục giao cho con đều ngừng lại! Mẹ rốt cuộc muốn một câu trả lời như thế nào? Sao mẹ không hỏi chị gái, cha và chồng chị rớt xuống nước? Chị sẽ cứu người nào?"
"Thằng nhãi chết tiệt này! !" Ân Nguyệt Dung đau lòng đến khóc lên, nói: "Cho nên nuôi con trai làm gì? Liền không có con gái bầu bạn ! Chị gái con biết mẹ và cha con trong lòng muốn gì! Nó gặp gỡ, quen biết người đàn ông nào, cũng đều phải biết bơi! !"
Trang Hạo Nhiên lại một trận khóc thét quay mặt sang, nhìn về phía chị gái.
Trang Ngải Lâm nhìn về phía em trai, cầm quả táo có chút đắc ý, cắn một miếng! !
"Sao con lại không làm vậy? Mỗi lần con quen phụ nữ, đều lớn tuổi hơn con, lại còn không biết bơi! !" Ân Nguyệt Dung nói lên chuyện này, liền đau đớn, khổ sở tức giận nói.
"Mẹ lại so sánh tuổi tác rồi!" Trang Hạo Nhiên không biết giải quyết thế nào nói!
"Sao con không chịu tìm một người nhỏ tuổi hơn? Vì sao nhất định phải tìm người lớn hơn mình? Lỡ mẹ và cô ấy cùng đi dạo phố, gặp người khác giới thiệu nói, đây là con dâu của tôi! ! Bọn họ sẽ cảm thấy mẹ không phải điên, cũng là ngốc ? Thậm chí bọn họ cho là mẹ bị mắc chứng bệnh người già !" Ân Nguyệt Dung kích động nói.
"Vậy mẹ không cần cùng cô ấy đi là được rồi!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được phản bác một câu.
"Mẹ sao lại không cùng cô ấy đi? Mẹ chỉ có một đứa con dâu, đương nhiên phải để cho cô ấy được phục vụ như công chúa! Mẹ vì người con dâu này, mẹ đã đặt trước 12 chiếc Rolls-Royce! ! Chỉ cần con chịu cưới vợ, con có thể cao chạy xa bay, đi đâu cũng được! Mẹ cả đời có thể không cần gặp con!" Ân Nguyệt Dung rốt cuộc nói ra ý đồ của mình!
"Mẹ..." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mẹ, nặng nề thở dài một hơi, nói: "Người vợ kia đâu có dễ dàng tìm như vậy?"
"Beckham xấu như vậy còn tìm được ! ! Con dựa vào cái gì lại tìm không được hả?" Ân Nguyệt Dung lại kích động gọi! !
Trang Hạo Nhiên trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn về phía bà, đối với mẹ mình không có cách nào.
"Mẹ mặc kệ! !" Ân Nguyệt Dung trực tiếp tức giận nói: "Mẹ hiện tại muốn ôm cháu nội, nghĩ đến muốn điên rồi! Con tìm vợ gấp cho mẹ, sinh cháu nội cho mẹ! Mẹ muốn tìm con dâu, nhất định phải là trẻ tuổi , mắt to , dáng người thấp một chút, đáng yêu! Như vậy mới xứng làm con dâu của mẹ!"
"... ..." Trang Hạo Nhiên ngao ngán ngồi ở trên sô pha, nhìn về phía mẹ, không muốn nói chuyện!
"Con hãy nghe cho kỹ! Nếu như năm nay con không tìm được con dâu cho mẹ, mẹ kêu ba con liền chia tài sản cũng không để lại một phần cho con! ! Cứ như vậy! Không có việc gì đừng tới tìm mẹ, lỡ mất thời gian mẹ đắp mặt nạ! Nếu như lần sau, mẹ còn phát hiện con buổi tối mười giờ còn không lên giường đi ngủ, mẹ để chị gái đánh chết con! ! !" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, tắt đi máy vi tính.
Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ nhìn về phía màn hình tối đen kia, nặng nề thở dài một hơi, quay đầu, nhìn thấy chị gái đã đứng lên, lắc eo, nói: "Đem em đánh một trận, thư giãn gân cốt, thoải mái hơn nhiều rồi! Đi ngủ thôi!" đọc nhanh nhất tại : t h i c h d o c t r u y e n . co m
"Chị muốn ở nhà em à?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, hoảng sợ gọi.
Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn về phía em trai, trìu mến cười một chút nói: "Em không nghe thấy mẹ nói sao? Hai người già ấy muốn đem tất cả tài sản để lại cho chị! Bao gồm cả em!"
"Hả!" Trang Hạo Nhiên không nói gì nhìn chị gái!
"Hả cái gì! Chậc!" Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lấy thêm một miếng táo đi vào trong.
"Em thực sự đã nhận em gái, em hi vọng chị thích cô ấy..." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía chị gái, cười nói.
"Nhận cũng không phải em gái ruột của em!" Trang Ngải Lâm đi tới phòng khách, đóng cửa lại trước, để lại câu: "Ngày mai dậy sớm một chút làm bữa ăn sáng cho chị, chị muốn ăn cháo tôm tươi!"
Cánh cửa, phịch một tiếng đóng lại!
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên sô pha, nhìn về phía màn hình máy vi tính trống trơn kia, nhớ tới lời của mẹ, đột nhiên cười, có chút mệt mỏi đứng lên, đi lên lầu hai, cởi áo khoác, trong giây lát ngã xuống giường, nhìn về phía bầu trời xuyên qua lớp kính trong suốt, sao lóe ra lấp lánh, vầng trăng chẳng biết đã ẩn vào trong đó lúc nào , không khỏi nhớ lại một câu nói nhẹ nhàng dịu dàng kia: "Anh trai..."
Trong lòng nhẹ rung động.
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt, hiện lên một chút đau đớn, nhớ lại nhiều năm trước...
Cậu bé trai đang thở thoi thóp một hơi trong nháy mắt, từ trong biển được cứu lên, nằm ở trên bờ cát, khi đó nhắm mắt, nghe thấy mẹ quỳ gối bên cạnh mình, cất tiếng khóc gọi: "Hạo Nhiên! ! Hạo Nhiên ———— con ngàn vạn lần không dược xảy ra chuyện gì! Nếu như con đã xảy ra chuyện, mẹ liền chết theo con! ! Hạo Nhiên ———— "
Cái thế giới kia,lạnh quá, thật lạnh như băng.
Cậu bé trai nằm trên bờ cát dài, được người hô hấp nhận tạo, ói ra mấy ngụm nước, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mẹ quỳ gối trước mặt của mình, khóc đến quặn người. Vừa định vươn tay nhỏ bé nhẹ nắm lấy tay mẹ... Nhưng mẹ đột nhiên bị một trận đau đớn, tay ôm bụng của mình, đau kêu một tiếng: "A ———— đau quá a —..."
"Bà xã, bà xã em làm sao vậy?" Bóng dáng mơ hồ của cha xuất hiện bên cạnh mẹ.
Cậu bé trai mở mắt mơ màng nhìn về phía mẹ, chỉ thấy mẹ đột nhiên sắc mặt tái nhợt, đau đớn không chịu nổi, tay ôm chặt bụng, đau đớn gọi: "Con của tôi..."
Máu, ở giữa hai chân của mẹ chảy ra.
Cậu bé nhìn thấy máu giữa hai chân của mẹ chảy ra, cả người cậu kích động, hoảng sợ, lại phun ra một ngụm nước biển, một trận hoa mắt, liền ngất xỉu không biết gì nữa.