Harry không có ý niệm rõ ràng về việc nó làm sao mà trở lại được hầm chứa đồ của tiệm Công tước Mật, rồi đi xuyên địa đạo một lần nữa để trở về lâu đài. Nó chỉ biết là chuyến trở về hầu như không mất bao nhiêu thời gian, và nó khó mà nhận thức được những gì nó làm, bởi vì đầu óc vẫn còn vang lùng bùng câu chuyện mà nó đã nghe được.
Tại sao chưa từng một người nào nói với nó câu chuyện đó nhỉ? Cụ Dumbledore, lão Hagrid, ông Weasley, ông Fudge... Tại sao trước đây không một người nào nói đến sự kiện ba má Harry chết vì bị một người bạn thân nhứt của mình phản bội?
Ron và Hermione lo lắng quan sát Harry suốt bữa ăn tối, không dám bàn tán gì về những điều chúng nghe lóm được, bởi vì Percy đang ngồi ngay bên cạnh tụi nó. Khi tụi nó đi lên lầu, chui vào phòng sinh hoạt chung đông đúc, thì thấy Fred và George đã cho nổ một nửa tá Bom phân trong cơn hứng của không khí phấn khởi cuối niên học. Không muốn bị Fred và George hỏi xem nó có đi chơi Hogsmeade không, Harry lặng lẽ lẻn lên phòng ngủ trống vắng và lầm lũi đi thẳng về giường ngủ của mình. Nó đẩy mớ sách vở qua một bên và nhanh chóng tìm được cái mà nó muốn tìm - cuốn an-bum hình ảnh lưu niệm bọc da mà lão Hagrid đã tặng nó cách đây hai năm, trong đó có đầy hình phù thủy của ba má nó. Harry ngồi trên giường, kéo màn che chung quanh, rồi bắt đầu lật từng trang tìm kiếm, cho đến khi...
Harry dừng lại ở tấm hình ngày cưới của ba má nó. Đây là ba nó đang vẫy tay chào nó, tươi cười rạng rỡ, mái tóc đen rối bù mà Harry được thừa hưởng đang xù ra khắp các hướng. Đây là má nó, rạng rỡ với niềm hạnh phúc, tay trong tay với ba nó. Và đây... ắt hẳn là hắn. Phù rể trong đám cưới... Trước đây Harry chưa hề nghĩ tới hắn.
Nếu như không được biết trước rằng đây cũng chính là con người đó thì Harry sẽ không đời nào đoán ra được Black trong tấm hình cũ này. Gương mặt hắn không hóp sâu và trắng bệch như sáp, mà tươi tỉnh đẹp trai. Không biết khi chụp tấm hình này hắn đã trở thành tay sai của Voldemort chưa? Hắn đã lên kế hoạch giết chết những người đang đứng bên cạnh hắn chưa? Hắn có ý thức chăng rằng hắn sẽ ở tù mười hai năm trong nhà ngục Azkaban, và mười hai năm ấy sẽ khiến cho không ai có thể nhận ra hắn nữa?
"Nhưng mà những viên giám ngục Azkaban dường như không có ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn", Harry suy nghĩ, mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt đẹp trai tươi cười. "Hắn không bị nghe tiếng gào khóc của mẹ ta mỗi khi bọn giám ngục đến quá gần".
Harry đóng ập quyển album lại, nhổm người lên, nhét nó trở vô ngăn tủ, cởi áo chùng và tháo mắt kiếng ra, rồi lên giường ngủ, yên chí là mấy tấm màn treo che khuất thế giới riêng của nó.
Cửa phòng ngủ mở ra. Giọng của Ron vang lên vẻ ngập ngừng:
-- Harry ơi?
Harry vẫn nằm im, giả đò như ngủ say rồi. Nó nghe tiếng Ron rời khỏi phòng. Nó lăn mình nằm ngửa, mở hai con mắt thao láo.
Một mối căm ghét đến như vậy, nó chưa từng bao giờ biết đến trước đây, bây giờ lại đang ngấm vào người nó như thuốc độc. Nó có thể nhìn thấy Black đang cười nhạo nó xuyên qua bóng tối, như thể ai đó vừa dán tấm hình trong cuốn album vô ngay tròng mắt nó. Nó nhìn, như thể ai đó vừa cho chiếu trước mắt nó một đoạn phim: Sirius Black làm nổ tung Pettigrew (người đó sao mà giống Neville Longbottom) thành ra cả ngàn mảnh vụn. Harry có thể nghe được giọng thì thầm trầm trầm đầy kích động (dù nó không biết giọng nói của Black như thế nào): Chuyện xảy ra rồi đó, thưa ông chủ... Potter đã chọn tôi làm Người giữ Bí mật... Và rồi một giọng khác cất tiếng cười ghê rợn, tiếng cười mà Harry đã nghe từ sâu thẳm trong tâm trí nó mỗi khi bọn giám ngục Azkaban đến gần...
-- Harry ơi, ngó bồ đi... bồ thấy ghê quá.
Harry đã thao thức đến gần sáng. Khi nó thức dậy thì thấy phòng ngủ đã trống trơn. Nó mặc quần áo rồi đi xuống cái cầu thang xoắn để vào phòng sinh hoạt chung. Ở đó cũng gần như trống vắng hoàn toàn, ngoại trừ Ron đang ngồi ăn kẹo Cóc Bạc hà vừa xoa xoa cái bụng; và Hermione vừa mới bày vở bài tập của cô bé lên đầy ba cái bàn. Harry hỏi:
-- Mọi người đâu cả rồi?
-- Đi hết rồi! Không nhớ hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ hả?
Ron đáp, vừa chăm chú quan sát kỹ nét mặt của Harry:
-- Gần tới giờ ăn trưa rồi, mình định lên đánh thức bồ dậy đó chứ.
Harry ngồi thụp xuống một cái ghế bành đặt cạnh lò sưởi. Tuyết vẫn còn rơi bên ngoài cửa sổ. Con Crookshanks ườn mình nằm dài trước lò sưởi trông như một tấm thảm to màu hoe hoe.
Hermione săm soi gương mặt Harry một cách lo lắng:
-- Bồ trông không được khỏe lắm, bồ biết không?
Harry đáp:
-- Mình khỏe mà!
Hermione trao đổi ánh mắt với Ron, rồi nói với Harry:
-- Harry, bồ nghe tụi mình nói nè, đành rằng bồ quả thực đã buồn khổ vô cùng về câu chuyện tụi mình nghe được hôm qua. Nhưng vấn đề là, bồ không được làm bất cứ điều gì ngu ngốc đấy nhé.
Harry hỏi:
-- Như làm gì?
Ron nói ngay:
-- Như là đi tìm Black.
Harry có thể nói chắc là hai đứa bạn mình đã tổng dợt cuộc chuyện trò này trong khi nó hãy còn ngủ say. Nó không ừ hử gì hết. Hermione khẩn khoản:
-- Bồ sẽ không làm vậy phải không Harry?
Ron tấn thêm:
-- Bởi vì Black đâu đáng ình liều mạng.
Harry nhìn hai đứa bạn. Tụi nó dường như không hiểu gì cả.
-- Các bạn có biết mình nghe thấy điều gì mỗi khi có một viên giám ngục Azkaban đến quá gần mình không?
Cả Ron và Hermione đều lắc đầu, vẻ mặt kinh sợ. Harry nói tiếp:
-- Mình có thể nghe tiếng má mình gào khóc và van xin Voldemort. Và nếu mà các bạn nghe tiếng má các bạn gào khóc như vậy, trước lúc bị giết, thì các bạn không thể nào mau chóng quên đi được. Và nếu mà các bạn biết được cái kẻ tưởng đâu là người bạn thân của má đã phản bội và chỉ điểm cho Voldermort tìm giết má...
Hermione bị kích động mạnh:
-- Bồ không làm được gì đâu Harry! Những viên giám ngục Azkaban sẽ bắt được Black và tống hắn trở vô nhà tù Azkaban và hắn sẽ đền tội nơi đó!
-- Bồ cũng nghe ông Fudge nói mà. Black không bị những viên giám ngục Azkaban ảnh hưởng như những người bình thường khác. Nhà ngục Azkaban không phải là một nơi để trừng phạt hắn như đối với những người khác.
Ron tỏ ra căng thẳng hết sức:
-- Vậy ý của bồ là sao? Bồ muốn... muốn giết Black hay làm gì?
Hermione nạt Ron với giọng hoảng hốt:
-- Đừng có ngớ ngẩn! Harry đâu có định giết ai, phải không Harry?
Một lần nữa, Harry không trả lời. Nó không biết là nó muốn làm gì. Nó chỉ biết là trong khi Black còn tung hoành ngoài vòng pháp luật mà nó không làm gì hết thì nó không thể chịu đựng được. Nó đột ngột nói:
-- Malfoy chắc biết hết chuyện này. Mấy bồ có nhớ nó nói gì với mình trong lớp Độc dược không? "Nếu là tao thì tao sẽ đích thân truy lùng hắn... Tao muốn tự tay trả thù..."
Ron tức điên lên, nói:
-- Bây giờ bồ nghe lời xúi bậy của Malfoy chứ không thèm nghe lời khuyên của tụi này hả? Bồ nghe đây... Bồ có biết là má của Pettigrew nhận được gì sau khi Black thủ tiêu ổng không? Ba mình nói... Một tấm Huy chương Merlin Đệ nhứt đẳng, và một cái hộp đựng một ngón tay của Pettigrew. Đó là phần di thể bự nhứt của ổng mà người ta có thể góp nhặt lại được. Black là một gã điên, Harry ơi, hắn nguy hiểm lắm...
Không đếm xỉa gì tới lời của Ron, Harry nói tiếp:
-- Ba của Malfoy ắt hẳn là đã nói cho nó biết. Ổng nằm ngay trong vòng thân cận của Voldemort mà...
Ron giận dữ ngắt lời:
-- Bồ làm ơn nói Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy được không?
--... cho nên hiển nhiên là Malfoy biết Black làm tay sai cho Voldemort...
--... và Malfoy khoái lắm lắm được nhìn thấy bồ nổ tung thành một triệu mảnh vụn, như Pettigrew ấy. Thử nghĩ coi, Malfoy chỉ mong sao cho bồ tự lao vô chỗ chết trước khi nó phải đương đầu với bồ trong trận đấu Quidditch!
Mắt Harry giờ đã long lanh nước, cô bé nói:
-- Harry ơi, làm ơn, làm ơn biết suy nghĩ một chút. Black đã làm một điều khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp, nhưng bồ đừng lao mình vào nguy hiểm, chỉ vì đó là điều Black muốn... Ôi, Harry ơi, bồ sẽ lọt ngay vô tay Black nếu bồ đi tìm hắn. Ba má bồ đâu có muốn cho bồ bị hắn hại, đúng không? Ba má bồ không đời nào muốn cho bồ đi tìm Black đâu!
Harry nói vắn tắt:
-- Mình sẽ không bao giờ biết được ba má mình muốn gì, bởi vì, "nhờ" Black, mình đã không bao giờ còn được nói chuyện với ba má mình nữa.
Tất cả đều im lặng, thừa lúc này con Crookshanks duỗi mình một cách đài các, uốn éo mấy cái chân đầy vuốt. Cái túi áo của Ron run lên bần bật.
Ron nhìn quanh, rõ ràng là để kiếm một đề tài khác nhằm thay đổi không khí:
-- Coi nè, bây giờ đang kỳ nghỉ lễ, gần tới ngày Giáng sinh rồi. Hay là tụi mình... tụi mình đi xuống thăm bác Hagrid đi. Lâu quá rồi tụi mình không đi thăm bác ấy.
Hermione nói ngay:
-- Không được! Harry không được phép ra khỏi tòa lâu đài mà Ron!
Harry ngồi thẳng dậy nói:
-- Ừ, tụi mình đi đi! Mình có thể hỏi bác ấy tại sao bác không nhắc gì đến Black khi kể mình nghe toàn bộ câu chuyện về ba má mình?
Rõ ràng kéo dài cuộc bàn luận về Sirius Black không phải là ý định của Ron. Nó vội vàng nói:
-- Hay là tụi mình chơi đánh cờ đi. Hay chơi bi Xì Bùm nha? Anh Percy để lại ình một bộ...
Harry cương quyết:
-- Không. Tụi mình đi thăm bác Hagrid đi!
Vậy là cả ba đứa tụi nó về buồng ngủ lấy áo trùm rồi chui qua cái lỗ chân dung ("Hãy đứng lại và chiến đấu, hỡi những con chó lai căng bụng vàng ệch!"), rồi đi xuống, xuyên qua tòa lâu đài trống vắng, đi qua cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi.
Tụi nó đi từ từ qua bãi cỏ, dấu chân tạo thành một rãnh sâu băng qua lớp tuyết xốp xộp lóng lánh, vớ và vạt áo trùm của tụi nó đều bị ngấm ướt và đông lạnh. Khu Rừng Cấm trông như thể đã bị ếm bùa, mỗi cái cây bị đắp lên từng mảng tuyết bạc, và căn chòi của lão Hagrid thì giống y như một cái bánh trét kem trắng.
Ron gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.
Hermione run bần bật dưới tấm áo trùm, cô bé nói:
-- Không lẽ bác ấy đi vắng?
Ron áp tai vào cửa nghe ngóng. Nó nói:
-- Có tiếng gì kỳ lạ lắm. Nghe thử coi..., có phải tiếng con Fang không?
Harry và Hermione cũng áp tai lên cánh cửa. Từ bên trong căn chòi vọng ra tiếng rên rỉ thổn thức nho nhỏ.
Ron lo lắng nói:
-- Tụi mình nên đi kêu người khác lại giúp mau!
Harry đấm ình ình vào cánh cửa, gọi to:
-- Bác Hagrid ơi, bác Hagrid! Bác có ở trong nhà không?
Có tiếng chân bước nặng nề, rồi cánh cửa mở ra kêu một cái kẹt. Lão Hagrid đứng sừng sững với đôi mắt đỏ ké và sưng múp lên. Nước mắt rơi tung tóe xuống cái áo khoác bằng da. Thấy bọn trẻ, lão rống lên khóc và nhào tới ôm chầm lấy Harry:
-- Con đã nghe hết rồi!
Lão Hagrid to lớn ít nhất bằng hai người bình thường, cho nên cảnh tượng này không phải là chuyện đáng cười. Harry suýt sụm bà chè dưới sức nặng của lão Hagrid, may mà được Ron và Hermione cứu bằng cách mỗi đứa níu một cánh tay lão Hagrid và ra sức đỡ lão đứng lên, rồi cùng Harry giúp lão trở vô bên trong căn chòi.
Lão Hagrid cứ để yên cho bọn trẻ dẫn lão tới một cái ghế, ngồi thụp xuống và gục lên bàn, thổn thức nức nở không thể nào ngăn được. Mặt lão ướt đẫm, nước mắt rơi lã chã xuống chòm râu rối bời. Hermione hoảng hồn hỏi:
-- Bác Hagrid ơi, có chuyện gì vậy?
Harry để ý thấy một bức thư có vẻ như bức công văn đang nằm mở trên bàn.
-- Cái gì đây, bác Hagrid?
Lão Hagrid càng khóc dữ hơn, nhưng lão cũng đẩy bức thư về phía Harry. Nó cầm lên đọc to:
Thưa ông Hagrid,
Bổ túc cuộc điều tra của chúng tôi về cuộc tấn công của một con Bằng Mã vào một học sinh trong lớp của ông, chúng tôi đã nhận được sự bảo đảm của giáo sư Dumbledore là ông không phải chịu trách nhiệm gì về sự cố đáng tiếc đó.
Ron vỗ lên vai Harry nói:
-- Chà, vậy là ổn rồi, bác Hagrid!
Nhưng lão Hagrid vẫn tiếp tục thổn thức, và phẩy một trong hai bàn tay kếch xù của lão ra hiệu cho Harry đọc tiếp:
Tuy nhiên, chúng tôi phải ghi nhận mối quan tâm của chúng tôi về vấn đề Bằng Mã. Chúng tôi đã quyết định xem xét đến thư khiếu nại của ông Lucius Malfoy, và vì vậy vấn đề này sẽ được đưa ra Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy Hiểm. Phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng tư và chúng tôi yêu cầu ông đích thân hiện diện cùng với con Bằng Mã ở văn phòng của Ủy ban ở Luân Đôn vào ngày hẹn trên. Trong khi chờ tòa xử, con Bằng Mã phải bị xích lại và cách ly.
Kính thư...
Cuối thư là một danh sách các Ủy viên Hội đồng Quản trị Nhà trường.
Ron nói:
-- Ái chà! Nhưng mà bác nói con Buckbeak đâu phải là một con Bằng Mã tồi tệ đâu, con cá là nó sẽ qua khỏi thôi...
Lão Hagrid lắc đầu nuốt giận, quẹt nước mắt vô ống tay áo:
-- Tại các con chưa biết bọn mặt thú ở cái Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm đó! Họ toàn săn bắt vô đó những sinh vật thú vị!
Một âm thanh đột ngột vang lên từ một góc căn chòi của lão Hagrid khiến Ron, Hermione và Harry cùng quay phắt lại. Con Bằng Mã Buckbeak đang nằm ở một góc, miệng nhai rào rạo cái gì đó ứa máu ra khắp sàn nhà.
Lão Hagrid nấc nghẹn:
-- Bác không thể nào để mặc nó bị trói ở ngoài kia trong băng tuyết. Một thân một mình! Mà lại đang mùa Giáng sinh!
Harry, Ron và Hermione đưa mắt nhìn lẫn nhau. Tụi nó chưa bao giờ đồng ý với lão Hagrid về cái mà lão gọi là "những sinh vật thú vị" và người khác thì gọi là "những quái vật kinh hoàng". Mặt khác, chẳng có vẻ gì có mối nguy hiểm đặc biệt đối với con Buckbeak. Thực ra, theo tiêu chuẩn của lão Hagrid thì con Buckbeak tuyệt đối xinh xắn dễ thương.
Hermione ngồi xuống và đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên cánh tay khổng lồ của lão Hagrid:
-- Bác Hagrid, bác sẽ phải đưa ra chứng cứ để có được sự bào chữa hùng hồn. Con chắc là bác có thể chứng mình Buckbeak là vô hại.
Lão Hagrid vẫn thổn thức:
-- Chẳng thay đổi được gì đâu! Lũ quỷ ở ban Bài trừ đó, lũ chúng đều đã ngậm miệng ăn tiền tên Lucius Malfoy rồi! Sợ hắn quá mà! Mà nếu bác thua kiện, thì con Buckbeak...
Lão Hagrid đưa một ngón tay cứa ngang cần cổ lão, rồi khóc thét lên và lắc lư cái đầu gục tới trước, vùi mặt vào hai cánh tay.
Harry hỏi:
-- Thầy Dumbledore nói sao về vụ này hở bác Hagrid?
Lão Hagrid than thở:
-- Cụ ấy đã làm quá đủ cho bác rồi. Cụ cũng đã có quá đủ chuyện phiền toái với bọn giám ngục Azkaban chung quanh lâu đài rồi, và Sirius Black thì lại đang luẩn quẩn đâu đây...
Ron và Hermione liếc nhanh sang Harry, như thể trông đợi nó mở miệng nhiếc móc lão Hagrid đã không nói cho nó biết sự thật về Sirius Black. Nhưng Harry không thể nào tự khơi mào chuyện đó, nhứt là khi nó đang chứng kiến nỗi sợ hãi và thảm sầu của lão Hagrid. Nó nói:
-- Bác Hagrid à, bác đừng chịu thua. Hermione nói đúng đó, bác cần có một bản biện hộ thiệt hay. Bác có thể gọi tụi con ra làm nhân chứng...
Hermione nói một cách chín chắn:
-- Con nhớ chắc là con đã đọc về một vụ án trêu chọc Bằng Mã mà con Bằng Mã được trắng án. Con sẽ tra cứu vụ đó cho bác, bác Hagrid à, để coi chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Lão Hagrid khóc rống lên còn to hơn trước. Harry và Hermione cùng nhìn Ron cầu cứu. Ron nói:
-- Ơ... Cháu đi pha trà nha bác Hagrid?
Harry trợn mắt nhìn Ron. Ron nhún vai, nói nhỏ:
-- Đó là điều mà má mình làm mỗi khi có ai đó buồn khổ.
Cuối cùng, sau nhiều lời cam đoan giúp đỡ nhiều hơn nữa từ bọn trẻ, cùng với một tách trà bốc khói đặt trước mặt, lão Hagrid bắt đầu hỉ mũi vô một cái khăn tay có kích thước của một cái khăn trải bàn, rồi nói:
-- Các cháu nói đúng. Bác không thể kham nổi sự bi lụy. Phải tự vực mình lên thôi...
Con chó săn Fang rụt rè chui ra khỏi gầm bàn, đến đặt đầu nó lên đầu gối của lão Hagrid. Lão vỗ về con Fang bằng một bàn tay, còn tay kia thì quẹt nước mắt tèm lem trên mặt. Lão nói:
-- Dạo gần đây bác không còn là chính mình nữa. Cứ lo lắng cho con Buckbeak. Và cái lớp học của bác, chẳng còn ai thích nữa...
Hermione nói dối trắng trợn:
-- Tụi con thích lắm chứ!
Ron bắt tréo ngón tay làm dấu hiệu cầu may dưới gầm bàn, nói hùa theo:
-- Đúng vậy, những bài học của bác dạy hết sức hay! Ơ... Mấy con Nhu trùng ra sao rồi hở bác?
Lão Hagrid rầu rĩ nói:
-- Chết rồi. Tại ăn nhiều rau xà lách quá.
Môi của Ron méo xẹo:
-- Ôi, lẽ nào!
Lão Hagrid nói tiếp:
-- Và lũ giám ngục Azkaban làm cho bác thấy ghớm ghiếc không chịu nổi, với đủ thứ chuyện khác. Mỗi lần bác muốn uống một ly bia ở quán Ba Cây Chổi Thần là lại phải đi ngang qua chúng... cứ như là bác bị tống trở vô ngục Azkaban một lần nữa...
Lão chợt im lặng, hớp một ngụm trà. Harry, Ron và Hermione ngước nhìn lão nín thở. Tụi nó chưa từng nghe lão Hagrid kể về cái đận lão bị ở trong nhà tù Azkaban một thời gian ngắn trước đây. Sau một khoảnh khắc im lặng, Hermione rụt rè nói:
-- Chắc là ở đó kinh khủng lắm hở bác Hagrid?
Lão Hagrid lặng lẽ nói:
-- Các con không hình dung nổi đâu. Chưa bao giờ đến bất cứ nơi nào giống như chỗ đó. Cứ tưởng bác phát điên lên rồi chứ! Những điều khủng khiếp cứ lởn vởn trong đầu bác riết... cái ngày mà bác bị đuổi khỏi trường Hogwarts... ngày mà ba của bác qua đời... cái ngày mà bác phải để con Norbert ra đi...
Đôi mắt lão Hagrid lại ứa đầy lệ. Norbert là một con rồng nhi đồng mà lão Hagrid từng có được nhờ thắng một ván bài.
-- Chỉ vô nhà ngục Azkaban một thời gian là người ta không còn thực sự nhớ ra được mình là ai nữa. Và người ta không còn thấy ý nghĩa của cuộc sống nữa. Hồi bác ở đó bác thường chỉ hy vọng mình chết luôn trong lúc ngủ cho rồi... Khi họ thả bác ra, bác thấy như mình được tái sinh vậy, mọi thứ trào dâng trở lại trong người mình, thật là cảm xúc đẹp nhứt thế gian. Các con lưu ý, bọn giám ngục Azkaban không khoái thả bác ra đâu...
Hermione nói:
-- Nhưng bác vô tội mà!
Lão Hagrid khịt mũi:
-- Nghĩ coi điều đó thì nghĩa lý gì đối với chúng? Chúng cóc cần. Miễn sao là có vài trăm con người bị giam cầm với chúng trong đó để chúng cứ việc hút hết niềm vui của họ ra, chứ chúng thì bận tâm quái gì đến chuyện ai có tội hay ai vô tội.
Lão Hagrid lặng im một lát, đăm đăm nhìn tách trà của mình. Rồi lão nói nhỏ:
-- Nghĩ tới chuyện phải để con Buckbeak ra đi... Thử làm cho nó bay trốn đi... nhưng làm sao mà giải thích ột con Bằng Mã là nó phải liệu hồn kiếm chỗ trốn đi? Mà... mà bác cũng sợ phạm luật...
Lão ngước nhìn ba đứa nhỏ, nước mắt lại ràn rụa lăn trên má:
-- Bác không bao giờ muốn trở lại nhà ngục Azkaban.
o O o
Mặc dù chẳng vui vẻ gì, nhưng chuyến viếng thăm lão Hagrid hóa ra lại có cái hiệu quả mà cả Ron và Hermione đều không ngờ. Mặc dù Harry không cách gì quên được Sirius Black, nhưng nó cũng không thể cứ nghiền ngẫm ý tưởng trả thù hoài nếu nó muốn giúp lão Hagrid thắng vụ kiện chống lại Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm. Hôm sau, Harry, Ron và Hermione cùng vô thư viện và trở về căn phòng sinh hoạt chung trống vắng với cả đống sách nặng ịch mà tụi nó hy vọng có thể giúp ích trong việc soạn một bản bào chữa cho con Buckbeak. Ba đứa nó ngồi trước lò sưởi cháy bập bùng, từ tốn giở từng trang của những bộ sách phủ dày bụi bặm viết lại những vụ kiện nổi tiếng về những con ác thú cướp bóc; thỉnh thoảng trao đổi vài câu khi tụi nó gặp được điều gì có vẻ có liên quan.
-- Ở đây có cái này nè... Một vụ án vào năm 1772... nhưng mà con Bằng Mã bị kết tội... Í ẹ, coi họ đã làm gì nó... thật là ghê tởm...
-- Cái này hổng chừng có ích đây, coi nè... Một con Manticore đã tấn công dã man một kẻ nào đó vào năm 1296, người ta đã để mặc con Manticore đó ra đi... ồ không, chẳng qua là vì người ta quá khiếp sợ, không ai dám tới gần bắt nó hết...
Cùng lúc đó, ở những chỗ khác trong lâu đài, những món đồ trang hoàng Giáng sinh diễm lệ hằng năm đã được giăng lên, bất chấp thực tế là cũng chẳng còn mấy đứa học trò ở lại lâu đài để mà thưởng thức chúng. Những chuỗi giấy kim tuyến và nhánh cây tầm gửi treo dọc theo hành lang, ánh sáng huyền bí chiếu rọi ra từ bên trong mỗi bộ áo giáp và Đại sảnh đường thì được trang hoàng như thông lệ bằng mười hai cây thông Noel lấp lánh những ngôi sao vàng. Mùi thức ăn ngon lành hấp dẫn tỏa khắp hành lang, và vào đúng đêm Giáng sinh, mùi thơm ngon đó bốc lên càng dữ tợn, đến nỗi con Scrabbers phải thò mõm ra khỏi nơi trú ẩn trong cái túi áo của Ron để hít hửi làn không khí thơm ngon một cách tràn trề hy vọng.
Vào buổi sáng ngày Giáng sinh, Ron đánh thức Harry bằng cách quăng vô đầu nó một cái gối:
-- Ê! Quà nè!
Harry vớ ngay cặp mắt kiếng đeo lên sống mũi, nhíu mắt nhìn xuyên qua khoảng không gian tranh tối tranh sáng để ngó thấy một đống nho nhỏ những gói quà đặt dưới chân giường mình. Còn Ron đã xé toạc lớp giấy gói những món quà phần của nó:
-- Một cái áo len chui đầu nữa của má tặng... lại màu rượu chát nữa... bồ coi bồ có bị tặng một cái không?
Harry cũng có một cái. Bà Weasley tặng cho nó một cái áo len chui đầu màu tía có đan hình một con sư tử Gryffindor trước ngực áo; một tá bánh nhưn thịt băm cây nhà lá vườn, vài cái bánh Giáng sinh và một hộp kẹo đậu phộng. Khi Harry đặt những món quà này qua một bên, nó ngó thấy một gói dài, ốm, nằm ở dưới cùng.
Ron chồm qua nhìn, tay vừa mới mở một gói quà có một đôi vớ cũng màu rượu chát. Nó hỏi:
-- Cái gì vậy?
-- Hổng biết.
Harry xé bao bì cái gói của mình ra và há hốc miệng nín thở trước một cây chổi thần sáng loáng lộng lẫy vừa lăn xuống giường. Ron buông rơi đôi vớ và nhảy phóc ra khỏi giường nó để ngó cho gần hơn. Nó nói giọng khàn khàn:
-- Mình không thể tin được!
Đó chính là cây chổi thần hiệu Tia Chớp, y chang cây chổi thần trong mơ mà Harry đã từng ngày ngày ra đứng ngắm ở Hẻm Xéo. Cán chổi sáng lấp lánh khi Harry cầm lên. Cảm giác cán chổi đang rung lên, Harry bèn buông tay ra. Cán chổi cứ dựng đứng trong không trung không cần ai giữ, ở một độ cao vừa phải chính xác cho Harry trèo lên cỡi. Mắt nó lướt từ số đăng ký bằng vàng ở đầu cán chổi xuống tới những nhánh cây dương trơn láng, thẳng tưng một cách hoàn hảo kết thành cái đuôi chổi.
Ron hỏi bằng một giọng chết lặng:
-- Ai tặng bồ món quà này vậy?
Harry nói:
-- Để coi có gửi kèm theo một tấm thiệp không?
Ron xé mớ bao bì của cây chổi thần Tia Chớp ra.
-- Không có gì hết! Mèn ơi, ai mà tiêu cả đống vàng cho bồ như vậy chứ?
Harry cảm thấy choáng váng:
-- Ơ... mình cá là không phải của dì dượng Dursley đâu.
Ron bây giờ đi vòng quanh cây chổi thần Tia Chớp, ngắm nghía từng phân sáng chói của nó:
-- Mình cá là quà của thầy Dumbledore đây. Có lần thầy đã gởi nặc danh cho bồ tấm áo tàng hình...
Harry nói:
-- Nhưng mà tấm áo tàng hình là quà của ba mình đó chứ. Thầy Dumbledore chỉ chuyển giao lại ình thôi. Thầy Dumbledore không thể tiêu hàng trăm đồng Galleon ình được. Thầy cũng không thể cho học trò một thứ như vầy...
Ron nói:
-- Thì chính vì vậy mà thầy không nói ra là của thầy tặng cho bồ! Để phòng trường hợp có những thằng như Malfoy phân bì bồ là học trò cưng của thầy. Ê, Harry...
Ron bật ra một tràng cười giòn tan:
-- Thằng Malfoy! Chờ đó cho đến khi nó nhìn thấy bồ cỡi cây chổi thần này! Nó sẽ phát bệnh như một con heo. Đây là một cây chổi thần tiêu chuẩn quốc tế, đúng vậy!
Harry mơn trớn bàn tay dọc theo cán cây chổi thần, lẩm bẩm:
-- Mình không thể nào tin được! Ai nhỉ?
Trong khi đó Ron đã lăn ra giường của Harry mà cười lộn ruột với ý nghĩ về Malfoy. Cố gắng tự kềm chế, Ron nói:
-- Mình biết rồi! Mình biết có thể là ai rồi - thầy Lupin.
-- Cái gì?
Harry kêu lên và bắt đầu cười đến tức bụng:
-- Thầy Lupin hả? Nghe nè, nếu mà thầy có nhiều vàng đến như vậy thì thầy đã có thể tự sắm cho thầy vài bộ áo chùng mới rồi.
Ron nói:
-- Đúng vậy. Nhưng mà thầy thích bồ lắm. Lúc cây chổi thần Nimbus của bồ bị tiêu tùng thì thầy lại đi vắng; có lẽ thầy nghe nói lại và thầy quyết định đi tới Hẻm Xéo mua cho bồ cây Tia Chớp này.
Harry ngạc nhiên:
-- Bồ nói thầy đi vắng là ý làm sao? Thầy bị bệnh khi mình đang thi đấu trong trận đó mà.
Ron nói:
-- Ờ, thầy Lupin không có trong bệnh thất. Mình đã ở đó, cọ rửa mấy cái bô tiêu tiểu vì bị thầy Filch phạt cấm túc, bồ còn nhớ không?
Harry chau mày nhìn Ron tư lự.
-- Mình không nghĩ thầy Lupin lại đủ tiền mà sắm nổi một món đồ như vầy.
Hermione bước vào phòng, mặc đồ ngủ, hai tay bồng con Crookshanks, con mèo này tỏ ra cáu kỉnh hết sức với sợi dây kim tuyến cột vòng quanh cổ nó.
-- Mấy bồ cười cái gì vậy?
Ron vội vã chụp con Scrabbers tuốt dưới đáy giường và nhét con chuột già khụ ấy vô túi áo ngủ nó đang mặc. Ron la lên:
-- Đừng đem cái con đó lại đây!
Nhưng Hermione chẳng thèm nghe. Cô bé thả con Crookshanks xuống cái giường trống của Seamus và há hốc miệng trố mắt ngó cây chổi Tia Chớp.
-- Ôi, Harry! Ai tặng cho bồ cái đó vậy?
Harry nói:
-- Ai mà biết! Chẳng có cái thiệp nào kèm theo hết.
Harry ngạc nhiên hết sức khi thấy Hermione không tỏ ra chút hồi hộp hay tò mò nào trước cái tin này. Ngược lại, mặt Hermione xịu xuống, và cô bé cắn môi. Ron hỏi:
-- Bồ bị làm sao vậy?
Hermione chậm rãi đáp:
-- Mình không biết, nhưng có cái gì đó không ổn, đúng không? Ý mình là cái này chắc được coi là một cây chổi xịn, phải không?
Ron thở ra một hơi dài, bực bội. Nó nói:
-- Đây là cây chổi thần tốt nhứt trên đời, Hermione ơi!
-- Vậy thì nó phải mắc ghê lắm...
Ron vui vẻ nói:
-- Có thể mắc hơn tất cả những cây chổi của cả đội Slytherin gom lại.
Hermione nói:
-- Vậy thì... ai đã gởi cho Harry một món đồ mắc tiền như vậy, mà thậm chí không cần cho Harry biết là ai gởi?
Ron sốt ruột:
-- Cóc cần biết. Ê, Harry, ình cỡi thử nó được không? Mình cỡi nha?
Hermione hét lên the thé:
-- Mình nghĩ tốt nhứt là không ai được cỡi lên cây chổi đó hết!
Harry và Ron cùng nhìn Hermione. Ron nói:
-- Vậy chứ bồ tính Harry làm gì với cây chổi đó? Đem quát sàn hả?
Nhưng trước khi Hermione kịp mở miệng ra trả lời, thì con Crookshanks đã phóng từ trên giường của Seamus lên, nhắm ngay vô ngực áo của Ron.
Ron gào lên:
-- ĐEM - NÓ - RA - KHỎI - ĐÂY!
Móng vuốt của con Crookshanks đã cào rách túi áo ngủ của Ron và con Scrabbers cuống cuồng phóng vọt qua vai Ron để mà chạy trốn. Ron tóm được đuôi con Scrabbers và đá một cái vô con Crookshanks, không nhắm trước, nên con mèo bay một cái vèo đụng vô cái rương đặt ở chân giường Harry, khiến bản thân nó thì ngã vật xuống còn Ron thì nhảy loi choi tại chỗ, hú lên vì đau do sái khớp chân.
Chùm đuôi của con Crookshanks bỗng dựng đứng lên. Một tiếng huýt sáo nhỏ xoáy óc vang lên khắp phòng. Đó là cái ống kính Mách lẻo Bỏ túi tự bật ra khỏi chiếc vớ của dượng Dursley và đang xoay tít, tỏa sáng trên sàn phòng.
Harry cúi xuống lượm cái ống kính Mách lẻo lên.
-- Mình quên béng nó đi! Mình không đời nào mang đôi vớ đó trừ khi cùng bất đắc dĩ...
Cái Ống kính Mách lẻo vẫn cứ xoay tít và rít lên trong lòng bàn tay của Harry. Crookshanks thì gừ gừ đe nẹt cái ống kính.
Ron giận sôi gan, ngồi trên giường Harry xoa bóp mấy ngón chân mình:
-- Tốt nhứt là bồ đem con mèo đó ra khỏi đây đi, Hermione!
Hermione ngoe nguẩy bỏ đi ra khỏi phòng, đôi mắt vàng khè của con Crookshanks vẫn nhìn Ron trừng trừng. Ron quay lại cự nự Harry:
-- Bồ không thể nào làm cho cái đồ đó im được đi hay sao?
Harry nhét cái Ống kính Mách lẻo trở vô chiếc vớ và quăng nó trở vô cái rương. Bây giờ tất cả âm thanh mà Harry còn có thể nghe thấy được chỉ là tiếng rên rỉ khó nhọc của Ron vì đau đớn và tức giận. Con chuột Scrabbers thì co rúm lại trong hai tay Ron. Cũng lâu rồi Harry mới thấy con chuột già ấy chịu ló ra khỏi túi áo của Ron. Harry ngạc nhiên một cách khó chịu khi thấy con Scrabbers một thời ú na ú núc mà bây giờ chỉ còn da bọc xương, đến lông cũng đã rụng đi từng đốm lớn. Harry nói:
-- Coi nó không được khỏe há?
Ron nói:
-- Nó bị căng thẳng quá! Nếu trái banh lông bự chảng ngu ngốc đó chịu để cho nó yên thì nó khoẻ lại thôi!
Nhưng Harry nhớ lại lời người bán hàng ở tiệm Động vật Huyền bí nói về chuột, rằng chúng chỉ sống lâu lắm là ba năm. Harry nghĩ, ắt là con Scrabbers này phải có những quyền năng mà nó chưa chịu bộc lộ ra, bằng không thì nó đang sống những tháng ngày cuối cùng của đời nó. Và mặc dù Ron luôn miệng phàn nàn là con Scrabbers hoàn toàn vô dụng và chán phèo, Harry chắc chắn là Ron sẽ buồn khổ ghê lắm nếu mà con Scrabbers chết đi!
Tinh thần lễ Giáng sinh rõ ràng là yếu ớt trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor vào buổi sáng ấy. Hermione đã nhốt con Crookshanks trong phòng ngủ nữ, nhưng cô bé vẫn còn giận Ron lắm về chuyện Ron đá Crookshanks một cái chí mạng; trong khi Ron thì vẫn tức điên lên về vụ tấn công mới nhứt của con mèo Crookshanks nhắm vô con chuột Scrabbers. Harry chịu thua, không làm sao cho hai người đó nói chuyện lại với nhau được. Nó đành dồn tâm trí vô chuyện nghiên cứu cây chổi thần Tia Chớp mà nó xách theo xuống phòng sinh hoạt chung. Không hiểu vì lý do gì mà chuyện đó có vẻ làm cho Hermione càng thêm điên tiết. Cô bé chẳng thèm nói gì, nhưng cứ uất ức ngó chừng cây chổi, như thể cây chổi ấy cũng chê bai con mèo của cô bé.
Đến giờ ăn, cả ba đứa xuống đến Đại Sảnh đường thì thấy những bàn ăn của bốn nhà đã lại được treo hết lên tường, và ở giữa phòng chỉ có mỗi một bàn ăn duy nhứt, được sắp xếp chỗ ngồi cho mười hai người. Các giáo sư Dumbledore, McGonagall, Snape, Sprout, và Flitwick đã ngồi sẵn ở bàn, cùng với thầy giám thị Filch. Thầy Filch đã thay chiếc áo khoác màu nâu thường mặc hàng ngày bằng một cái áo khoác đuôi tôm trông còn mốc meo cũ kỹ hơn cả cái áo cũ. Ngoài nhóm Harry, Ron và Hermione ra, chỉ có ba học sinh khác: hai đứa năm thứ nhứt trông ra vẻ căng thẳng cực kỳ và một đứa năm thứ năm của nhà Slytherin có bộ mặt rầu rĩ vô cùng.
Thấy Harry, Ron và Hermione đi đến gần bàn, cụ Dumbledore nói:
-- Chúc mừng Giáng sinh vui vẻ! Ngồi xuống, ngồi xuống đi các con! Chúng ta chỉ có ít người thôi nên bày biện hết bàn ăn của các nhà thì có vẻ hơi ngu...
Harry, Ron và Hermione ngồi xuống bên cạnh nhau ở phía cuối bàn.
-- Nổ pháo lên!
Cụ Dumbledore phấn khởi hăng hái nói, rồi đưa thầy Snape cái ngòi của một viên pháo bạc to đùng. Thầy Snape cầm lấy với vẻ bất đắc dĩ rồi giật mạnh cái ngòi. Một tiếng nổ ĐÙNG vang lên như tiếng súng, viên pháo bay lên, tách ra, để lộ một cái nón phù thủy chóp nhọn to tướng, trên đỉnh lại có một con kền kền nhồi bông.
Harry nhớ ngay đến con Ông Kẹ, liếc sang bắt gặp ánh mắt Ron, cả hai đứa nhe răng cười. Thầy Snape thì mím chặt đôi môi mỏng và đẩy cái nón về phía cụ Dumbledore, cụ bèn đổi ngay cái nón pháp sư cụ đang đội trên đầu. Cụ rạng rỡ nhìn quanh bàn và khuyên mọi người:
-- Chén thôi!
Khi Harry đang lấy món khoai tây nướng ình thì cửa vào Đại Sảnh đường lại mở ra. Giáo sư Trelawney xuất hiện, lướt về phía mọi người như thể đang trượt trên những bánh xe. Bà đã khoác lên người một tấm áo màu xanh lá cây được trang trí bằng hột cườm nhân dịp lễ trọng đại này, khiến cho bà càng trông giống một con ruồi xanh bóng láng bự quá khổ hơn bao giờ hết.
Cụ Dumbledore đứng dậy:
-- Đây đúng là một ngạc nhiên thú vị, cô Sybill à!
Giáo sư Trelawney đáp bằng giọng xa xôi huyền bí nhứt của bà:
-- Thưa ông Hiệu trưởng, tôi đã chiêm nghiệm quả cầu tiên tri và tôi ngạc nhiên nhận thấy mình từ bỏ bữa ăn trưa nhẹ của mình để đến gia nhập với quí vị. Tôi là ai mà dám cãi lại sự định đoạt của số phận nào? Vì vậy tôi lập tức vội vàng rời khỏi Tháp Ngà của tôi, và tôi xin quí vị hãy tha thứ cho tôi sự trễ nải này...
Đôi mắt cụ Dumbledore nhấp nháy lấp láy:
-- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! Để tôi kéo cho cô một cái ghế...
Và cụ quả thực đã kéo một cái ghế từ không trung xuống bằng cây đũa phép của cụ. Cái ghế này vùng vằng vài giây trước khi rớt cái ạch xuống giữa giáo sư Snape và giáo sư Mc/Gonagall. Tuy nhiên, giáo sư Trelawney vẫn chưa chịu ngồi xuống; đôi mắt bự thô lố của bà đảo quanh bàn, và rồi bà đột ngột thốt lên một tiếng kêu nghe như tiếng thét nho nhỏ:
-- Thưa ông Hiệu trưởng, tôi không dám đâu! Nếu tôi tham gia bữa tiệc này thì tôi sẽ là người thứ mười ba! Không còn gì xui xẻo hơn được nữa! Đừng bao giờ quên rằng khi có mười ba người cùng ăn với nhau thì người đầu tiên đứng dậy sẽ là người đầu tiên qua đời!
Giáo sư McGonagall sốt ruột:
-- Chúng ta thử liều xem sao, cô Sybill! Cô làm ơn ngồi xuống cho, món gà tây sắp nguội như đá rồi.
Giáo sư Trelawney ngập ngừng, rồi an tọa trên cái ghế trống, mắt nhắm lại, miệng mím chặt, như thể cầu mong cho sấm sét đánh ngay vô cái bàn ăn. Giáo sư McGonagall thọc ột cái muỗng bự chảng vô liễn đồ ăn gần nhứt, hỏi:
-- Dùng món lòng bò không, cô Sybill?
Giáo sư Trelawney phớt lờ giáo sư McGonagall. Bà lại mở mắt ra, nhìn quanh một lần nữa và nói:
-- Nhưng còn giáo sư Lupin thân mến đâu rồi?
Cụ Dumbledore vừa ra dấu ọi người cứ thoải mái ăn uống, vừa nói:
-- Tôi e là ông giáo khốn khổ ấy lại phát bệnh mất rồi. Thiệt là không gì xui xẻo bằng khi bệnh ấy lại phát ra đúng vào ngày Giáng sinh.
Giáo sư McGonagall nhướn mày lên hỏi:
-- Nhưng mà chắc cô đã tiên tri được việc đó trước rồi chứ hả, cô Sybill?
Giáo sư Trelawney ném cho giáo sư McGonagall một cái nhìn lạnh lùng. Giọng bà đanh lại:
-- Đương nhiên là tôi biết trước chứ, chị Minerva. Nhưng người ta đâu có rêu rao cái thực tế là mình là Người - biết - tất - cả. Tôi thường cư xử như thể tôi không hề bị ám ảnh bởi Nội Nhãn, để khỏi khiến người khác phải hoảng hồn.
Giáo sư McGonagall đáp một cách chua chát:
-- Ra vậy. Cái đó giải thích được nhiều điều đấy.
Giọng của giáo sư Trelawney đột ngột trở nên bớt đi rất nhiều sự mập mờ huyền bí:
-- Chị Minerva, chị phải biết là tôi đã tiên đoán rằng giáo sư Lupin sẽ không ở lại với chúng ta lâu đâu. Chính bản thân ông ấy cũng ý thức rằng thời gian của ổng ngắn lắm. Khi tôi đưa cho ổng quả cầu pha lê, ổng đã tránh né một cách cực kỳ bối rối...
Giáo sư McGonagall nói cộc lốc:
-- Chỉ tưởng tượng!
Cụ Dumbledore lên tiếng, nghe hồ hởi phấn khởi tuy cũng có hơi cao giọng một tí để chấm dứt câu chuyện giữa giáo sư McGonagall và giáo sư Trelawney.
-- Tôi chắc chắn là giáo sư Lupin không bị một mối nguy hiểm cấp thời nào đâu. Thầy Snape, thầy đã bào chế thêm thuốc đặc trị cho thầy Lupin rồi chứ?
Thầy chủ nhiệm nhà Slytherin nói:
-- Rồi, thưa ông Hiệu trưởng:
Cụ Dumbledore nói:
-- Vậy là tốt! Rồi thầy ấy sẽ sớm bình phục thôi... Kìa Derek, con đã thử qua món xúc xích Ăng-lê này chưa? Món này ngon hết xẩy!
Được thầy Hiệu trưởng nói chuyện trực tiếp, thằng nhóc năm thứ nhứt đỏ bừng mặt như gấc chín. Nó đưa hai tay run lẩy bẩy nhận cái dĩa xúc xích cụ Dumbledore đưa.
Giáo sư Trelawney cư xử gần như bình thường cho đến cuối bữa tiệc kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. No nê đến bể bụng được sau bữa tiệc Giáng sinh, Harry và Ron cùng đứng dậy trước tiên và giáo sư Trelawney ré lên:
-- Quỷ thần ơi! Đứa nào trong hai trò đứng dậy trước tiên hả? Đứa nào?
Ron đáp, đưa mắt nhìn Harry vẻ khó chịu:
-- Con không biết.
Giáo sư McGonagall lạnh lùng bảo:
-- Tôi chắc chắn là ai đứng dậy trước cũng không có gì khác nhau. Trừ khi có một thằng điên vác búa đang đứng đợi ngoài cửa để làm thịt kẻ đầu tiên đi ra Tiền sảnh.
Đến Ron cũng bật cười. Giáo sư Trelawney tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm.
Harry nói với Hermione:
-- Đi chưa?
Harmione làu bàu:
-- Chưa. Mình có mấy lời cần thưa với giáo sư McGonagall.
Ron ngập ngừng khi cùng đi với Harry ra Tiền sảnh, nơi tuyệt đối không có một thằng điên vác búa nào đứng chực sẵn. Ron nói:
-- Chắc là con nhỏ đó tìm cách học thêm vài môn nữa.
Khi hai đứa đi tới cái lỗ chân dung thì thấy Ngài Cadogan vẫn còn đang vui vầy yến tiệc Giáng sinh với hai thầy tu và nhiều vị Hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Hogwarts cùng cả con lừa béo bệu của ngài nữa. Ngài đội mũ giáp, kéo tấm che mặt lại và bưng cả hũ rượu mật ong lên chúc mừng:
-- Giáng sinh... híc... vui vẻ! Mật khẩu!
Ron đáp:
-- Chó điên!
Ngài Cadogan rống lên:
-- Và xin chúc ngài điều tương tự!
Tấm tranh lẳng qua một bên để cho Ron và Harry chui vô.
Harry đi thẳng lên phòng ngủ để lấy cây chổi thần Tia Chớp và bộ dụng cụ Bảo quản Chổi thần mà Hermione đã tặng nhân ngày sinh nhật của Harry, đem tất cả xuống lầu và thử kiếm chuyện gì đó để chăm chút cây chổi Tia Chớp. Tuy nhiên, chẳng có tới một cọng chổi rối để mà chải gỡ, và cán chổi thì đã sáng choang và bóng lộn đến nỗi không thể nào đánh bóng thêm được nữa. Harry và Ron chỉ còn cách ngồi mà ngắm nghía ngưỡng mộ từng góc của cây chổi, cho đến khi cái lỗ chân dung lại được mở ra và Hermione chui vào, theo sau là giáo sư McGonagall.
Mặc dù giáo sư McGonagall là giáo sư chủ nhiệm nhà Gryffindor, nhưng từ trước tới nay Harry chỉ thấy bà vô phòng sinh hoạt chung một lần mà thôi, và lần đó bà vô để thông báo một điều kinh khủng. Harry và Ron đều tròn mắt nhìn giáo sư McGonagall, tay Harry nắm chặt cán chổi Tia Chớp. Hermione đi vòng qua tụi nó, ngồi xuống, cầm cuốn sách gần nhứt lên và vùi đầu vô sách mà đọc.
Giáo sư McGonagall nói nhỏ nhẹ nhưng rõ từng tiếng một:
-- Ra là nó đó?
Giáo sư đi qua phía trước lò sưởi để đến gần ngắm cây chổi thần chăm chú:
-- Hermione vừa mới báo cho cô biết là trò được gởi tặng một cây chổi thần, phải không Harry?
Harry và Ron cùng ngoái đầu lại nhìn Hermione. Tụi nó có thể thấy bên trên cuốn sách bị cầm ngược, phần trán nhô lên của cô bé đang ửng đỏ.
Giáo sư McGonagall nói:
-- Cô có thể xem được không?
Nhưng bà không cần đợi câu trả lời đã kéo cây chổi ra khỏi tay hai đứa nhỏ. Bà cẩn thận kiểm tra từ đầu cán chổi đến tận mút đuôi chổi.
-- Hừm! Không có thư hay thiệp gì kèm theo hết sao, Harry?
Harry ngây ra đáp:
-- Thưa cô, không ạ.
Giáo sư McGonagall nói:
-- Cô hiểu... Thôi thì Harry à, cô e là cô phải tịch thu cây chổi này.
-- Cái... cái... gì? Tại sao ạ?
Harry suýt khụyu chân té. Giáo sư McGonagall nói:
-- Nó cần phải được kiểm tra bùa ếm ngải thư. Dĩ nhiên là cô không phải chuyên viên, nhưng cô dám nói là bà Hooch và giáo sư Flitwick sẽ trừ giải được nó.
-- Trừ giải nó?
Ron lập lại, như thể nó nghĩ giáo sư McGonagall điên rồi.
Giáo sư McGonagall nói tiếp:
-- Chỉ trong vài tuần lễ là xong. Lúc đó trò có thể nhận lại cây chổi nếu kết quả kiểm tra chắc chắn là nó không bị ếm bùa hay thư ngải gì hết.
Harry nói, giọng hơi run:
-- Thưa cô, thiệt tình... nó không bị trù ếm gì đâu ạ.
Giáo sư McGonagall ân cần bảo:
-- Con không thể biết chắc chắn điều đó đâu Harry! Chỉ tới khi nào con bị nổ tung ra, một cách dễ dàng. Cho nên cô e là cho đến khi chúng ta chưa biết chắc là nó có bị trù ếm hay không thì chúng ta vẫn không thể coi thường việc này được. Cô sẽ báo tin cho con biết tình hình cây chổi sau.
Giáo sư McGonagall xoay gót và đem cây chổi thần Tia Chớp theo, chui qua cái lỗ chân dung. Harry đứng sững nhìn theo bà, cái hộp xi đánh bóng Hoàn Tất Chất Lượng Cao vẫn còn nắm chặt trong tay. Nhưng Ron thì quay lại vặc Hermione:
-- Trò méc cô McGonagall để làm gì hả?
Hermione quẳng cuốn sách qua một bên. Mặt cô bé vẫn còn đỏ hồng, nhưng cô bé đứng thẳng, mặt đối mặt với Ron một cách thách thức:
-- Bởi vì tôi nghĩ - và giáo sư McGonagall đồng ý với tôi - rằng cây chổi đó có thể do chính Sirius Black gởi cho Harry!