cầm lên một tập giấy trên bàn. Hoàng hậu vội vàng lên tiếng nói rằng đó chỉ là những bức vẽ đùa nghịch của nàng.
Nhưng ta đã nhìn thấy rồi. Bên trong vòng tròn, ba chữ "Văn Ngự Bạch" được đặt ngay chính giữa. Hóa ra Hoàng hậu nương nương vẫn còn yêu thương hắn. Nhìn xuống phía dưới, ta thấy hình dáng một con rùa.
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
"Hoàng hậu nương nương... họa kỹ thật tuyệt vời."
Nàng giật lấy bức họa, cười trừ cho qua chuyện. Xem ra vòng tròn kia của Văn Ngự Bạch đã được dùng làm đầu rùa rồi. Xin chúc mừng Hoàng thượng nhận được giải thưởng "Người tham gia xuất sắc nhất".
Ta không tin là không được. Ta không tin nàng ta lại không có điểm gì đáng khen.
Ta bước nhanh về phía cây đàn của nàng, "Hoàng hậu nương nương, cây đàn cổ này thật tuyệt, màu sắc, chất liệu..."
Xin lỗi, vừa rồi đứng hơi xa, không nhìn rõ. Ta mới nhận ra đó là một cái vỉ nướng. Cấu trúc giống như dây đàn dùng để xiên thịt nướng quả thật rất hay.
Tiêu Sở Địch theo chân Văn Ngự Bạch vào ngự thư phòng. Văn Ngự Bạch trịnh trọng hỏi han Tiêu Sở Địch: "Khanh lặn lội đường xa đến tận biên ải, chinh chiến nơi đất Di Địch, vất vả nhiều rồi. Lần này, khanh đã giúp trẫm giải quyết mối lo canh cánh trong lòng.
Ngươi đi biền biệt lâu như vậy, trẫm cũng nhớ ngươi lắm, không biết mấy ngày qua Tiêu khanh sống ra sao, việc đại tiểu tiện có bình thường không?"
"..."
"Thần cảm tạ sự quan tâm của Hoàng thượng, đường ruột của thần vẫn rất khỏe mạnh."
"Ồ, Tiêu ái khanh, người ta thường nói "tề gia mới trị quốc", ngươi cũng không còn trẻ nữa, hãy xem có cô nương nào vừa mắt không?"
Hoàng thượng lấy ra hơn mười bức chân dung thiếu nữ. Tiêu Sở Địch khẽ cau mày. "Thần chỉ một lòng vì nước vì dân, tạm thời chuyện yêu đương."
"Ấy, gia đình cũng là một quốc gia nhỏ mà."
Văn Ngự Bạch vừa nói vừa nhét hết những bức họa vào lòng Tiêu Sở Địch. Không biết nghĩ đến chuyện gì, nét mặt Tiêu Sở Địch bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Hoàng thượng, thật ra vi thần đã có người trong lòng, vi thần nhớ rằng Hoàng thượng từng hứa cho vi thần một điều ước."
Sắc mặt Văn Ngự Bạch có chút thay đổi.
"Vi thần muốn xin Hoàng thượng tác thành cho vi thần và Lăng..."
"Ái khanh, trẫm thấy lời ngươi nói rất phải, đất nước còn chưa yên ổn, sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Có câu "Trong lòng không vướng nữ nhân, tuốt kiếm ắt thành thần. Trang đầu tiên của bí kíp kiếm pháp, chính là quên đi người trong lòng."
Ái khanh, trẫm rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi mau về đi.”
Tiêu Sở Địch bị đẩy ra khỏi ngự thư phòng, Văn Ngự Bạch đóng sầm cửa lại.