-Này hai bím, cô ngậm miệng lại được không ?
Lâm Thinh Thinh bất giác giật mình và nhận ra môi , miệng mình khô khốc vì từ nãy giờ cứ mắt chữ A mồm chữ O trước những thứ trước mắt mà cô chưa từng được thấy hoặc chỉ thỉnh thoảng thấy trên tivi hay những đoạn quảng cáo ngoài quảng trường thành phố
-Phòng này của cô.
Vương Chấn Phong đưa cô vào một căn phòng to với chiếc giường cũng to, như là dành cho công chúa vậy, sau một hồi kiềm chế mặt Lâm Thinh Thinh lại thộn ra như lúc đầu, Vương Chấn Phong nhịn cười giật giật bím tóc cô :
-Cô làm ơn đừng để lòi cái lúa của cô mọi lúc mọi nơi như vậy được không ?
Lâm Thinh Thinh không còn lòng dạ nào mà nghe những lời châm chọc trước những thứ trước mắt, quay sang ngạc nhiên hỏi :
-Bộ nhà anh người giúp việc ai cũng được ở phòng như thế này hả ?
Vương Chấn Phong cười chọc ghẹo :
-Không, vì cô là người hầu riêng của tôi nên được đặc cách ở sát phòng tôi để tiện hầu hạ tôi.
Ngớ người một hồi rồi Lâm Thinh Thinh lại thắc mắc hỏi :
-Vậy công việc cụ thể của tôi là gì ?
-Ưh…để coi, là tất cả những gì tôi nói cô đều phải làm.
Cô nhìn anh nghi hoặc , anh thì lại cười gian đóng cửa bỏ đi. Chỉ chờ có vậy ,lâm Thinh Thinh lao lên giường như thiên thạch rơi xuống mặt đất, lăn qua lăn lại mấy chục vòng hưởng thụ cảm giác êm ái. Đêm đó, cô khám phá ra bao nhiêu thứ hay ho trong căn phòng tiện nghi mà có mơ nó cũng không dám mơ sẽ được nhìn thấy, huống hồ gì bây giờ cô lại được sống ở đó.
-ÔI LẠ QUÁ…THÍCH QUÁ ĐI MẤT.
Gần tới mười một giờ đêm mệt quá Lâm Thinh Thinh lăn ra ngủ, lúc này Vương Chấn Phong mới được yên giấc vì phòng bên cạnh mới bắt đầu yên tĩnh.
Sáng sớm Lâm Thinh Thinh lơ mơ thức dậy, trong đầu còn ngạc nhiên trước căn phòng xa xỉ, phải mất vài phút cô mới xắp sếp lại trí nhớ tối hôm qua. Trước mặt là một cái bàn trang điểm to đùng với đủ thứ mỹ phẩm , nước hoa trên đó.
Khung cửa sổ sát đất nhìn ra vườn.
Tấm rèm cửa màu trắng hai lớp được vén nhẹ sang một bên trông rất yêu kiều như mái tóc của một nàng thiếu nữ.Ánh nắng mai từ đó len vào phòng một vệt dài lấp lánh
Nhìn quanh mọi thứ đều lộng lẫy, Lâm Thinh Thinh như nàng công chúa ngủ vùi trong cung điện nguy nga đã hàng năm nay rồi vậy.
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh một nàng công chúa nhưng trong đầu cô nhanh chóng quay về thực tại rằng mình chỉ là một người hầu. Thê thảm hơn là ngay cả một căn phòng trọ nhỏ bây giờ Lâm Thinh Thinh cũng không đủ tiền để thuê nữa.
-Hơi…tới đâu hay tới đó cố lên nào.
Lâm Thinh Thinh lạc quan mỉm cười rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Rầm
-Hai bím, cô đang làm gì vậy, người làm sao giờ này chưa thấy mặt mũi nữa, cô tưởng tôi thuê cô chỉ để làm cảnh thôi hay sao ?
Tiếng cửa bật mở cùng giọng nói ngạo nghễ, cô lau nhanh mặt rồi mở cửa bước ra, nhìn Vương Chấn Phong mặt hầm hầm, khuôn mặt mới đáng ghét làm sao, Lâm Thinh Thinh ôn hòa hết mức có thể :
-Thưa cậu, tôi biết rồi bây giờ tôi xuống làm việc ngay đây.
Đại thành công, Vương Chấn Phong không khỏi ngạc nhiên trước bộ dạng lễ độ thái quá của Lâm Thinh Thinh, anh hắn giọng một cái rồi vứt lêm giường bộ váy mà hôm qua ngoài quản gia Từ ra ai cũng phải mặc.
Váy đen màu kinh điển của người giúp việc kèm theo một tạp dề trắng có những đường may xinh xắn như của búp bê.
Bước ra tới cửa Vương Chấn Phong không quay lại mà nói vọng vào :
-Quần áo và tất cả những thứ trong phòng đều là đồ nghề của cô đó, tùy ý sử dụng.
Lâm Thinh Thinh ngạc nhiên trước sự hào phóng của Vương Chấn Phong, cô đến bên cái tủ to kê sát tường ,thật không thể tin nổi cái tủ mới hôm qua còn trống trơn thì hôm
nay đầy ắp quần áo, mũ, khăn choàng, áo khoát và giày nữa.
Lâm Thinh Thinh thực sự thấy khó hiểu.
-Chẳng lẽ làm người hầu nhà giàu sướng vậy hả ta ?
Thở ra một hơi dài cô thay đồng phục rồi xuống nhà.
Dưới nhà từng ngóc ngách đều có người lau dọn cẩn thận tới mức có cảm tưởng như một hạt bụi nhỏ nhất cũng khó sinh tồn được ở đây.
-Bắt tay vào việc thôi .
Lớ ngớ mãi mới tìm được một cái giẻ lau ,cô bắt đầu lau những thứ trước mặt dù ở đó chẳng còn hạt bụi nào để mà lau.
-Cô Tinh Tinh cô đang làm gì vậy ?
Tiếng giày cao gót ngưng bặt phía sau lưng , người phụ nữ theo Lâm Thinh Thinh nhận xét là quyền lực nhất nhà đang hỏi cô, Lâm Thinh Thinh khúm núm xoay người lại :
-Quản…Quản gia Từ thật ra…tôi tên Thinh Thinh mà.
Quàn gia Từ có chú ý tới lời của cô hay không thì Lâm Thinh Thinh không biết, nhưng rõ ràng bà ta đang nhìn chăm chăm cô và miếng giẻ lau :
-Cô không cần làm những việc này.
Lâm Thinh Thinh một lần nữa lạnh người vì phong thái của người trước mặt, không hiểu quản gia Từ có để ý không vì bà vẫn nói cái ngữ điệu chậm rãi đó :
-Nhiệm vụ của cô không phải ở đây, cậu chủ đã căn dặn rồi cô không phải lau dọn gì cả.
Lâm Thinh Thinh thắc mắc :
-Vậy nhiệm vụ của cháu là gì ạ ?
-Nhiệm vụ chính của cô là hầu hạ tôi, ngoài ra cô không cần làm gì nữa.
Vương Chấn Phong đứng phía sau từ lúc nào cất giọng kiêu ngạo thường thấy.
Quản gia Từ cúi đầu rồi đi mất, tuy là quản gia, khép mình trong khuôn khổ và những bộ trang phục cứng ngắt nhưng Từ Hiểu Hàm có khuôn mặt thanh mảnh, mái tóc đen dài lúc nào cũng búi lên gọn gàng lộ ra phần cổ trắng , dài.
Từ Hiểu Hàm làm quản gia nhưng tuổi còn khá trẻ, do công việc khiến cô trông già trước tuổi. Cả suy nghĩ cũng vậy, từ khi gặp ánh mắt của Vương Chấn Phong nhìn Lâm Thinh Thinh cô đã biết có lẽ đối với cô hầu mới cảm giác của thiếu gia không chỉ là sự hào hứng nhất thời.
-Tôi xong rồi.
Vương Chấn Phong bất giác thấy mặt hơi nóng khi Lâm Thinh Thinh đáng yêu trong bộ váy trắng tinh , màu trắng tinh khôi càng làm cô trở nên mỏng manh dễ vỡ, dáng dấp , khuôn mặt thật sự là của một đóa hoa đài cát.
Thấy thiếu gia Vương không nói gì cô ngại ngần hỏi :
-Này…Anh sao vậy ?
Vương Chấn Phong như người mộng du bị đánh thức nhăn nhó nắm lấy bím tóc cô mỉa mai :
-Cô thật sự không thể nào từ bỏ cái style này dù chỉ một giây hả ? Quê mùa quá đi.
Lâm Thinh Thinh nóng mặt, không thể tin có người lại mất lịch sự tới mức đó, nó nén cục tức nhìn Vương Chấn Phong phớt lờ.
-Vâng, thật xin lỗi Vương thiếu, nếu anh sợ mất mặt có thể để « hột lúa » này ở nhà mà vi vu đi đi.
Vương Chấn Phong nhìn cô nhếch môi cười ,Lâm Thinh Thinh nhìn thấy mà muốn đấm một phát vô cái bộ mặt nham nhở đó.
-Nếu biết bản thân lúa thì nên mau mau thành gạo đi chứ, ai đời lại để hai cái bím tóc như thổ dân mà ra đường thế kia. Tôi thật tò mò không biết sao cô sống tới giờ này được, nếu là tôi chắc xấu hổ mà chết rồi.
Bị xỉ vả một tràn làm cục tức của lại được dịp trồi lên tới đỉnh đầu , quả thật tên này nói quá phóng đại rồi, Lâm Thinh Thinh không nghĩ có người ác miệng như thế. Cô không chịu thua :
-Này….anh kia, đừng tưởng anh thuê tôi thì muốn nói sao nói , tôi đâu có năn nỉ anh thuê tôi, cũng đâu cần anh cưu mang gì đó. Nếu anh thấy tôi làm anh mất mặt anh đuổi việc tôi đi, tôi sẽ không kiện anh đâu mà lo.
Nói một tràng không kịp lấy hơi ,dù cô biết nếu hắn tức lên đuổi việc mình thật thì Lâm Thinh Thinh cô lại phải lang thang tìm việc và tìm nhà , cô cũng biết trong lời nói mang đậm chất « vô ơn », chẳng khác nào tự đập vỡ chén cơm , xé rách cái chăn của mình, nhưng làm sao được, tên này quả thật là một tên nhà giàu phách lối.
-Cô giỏi quá, nói chuyện với chủ mà cứ « anh này, anh kia » ? Quản gia Từ ghi nhận lại, mỗi lần cô ta « anh này, anh kia » lập tức trừ 5% lương.
Vương Chấn Phog thái độ đắc ý càng làm Lâm Thinh Thinh muốn bốc khói đầu , cô cảm giác như có thể xông tới mà cắn hàng chục nhát vô người tên vô lại này, nhưng nó không làm vậy, quay người đi cô cắn răng dõng dạc :
-Tôi bỏ việc.
Vừa quay đi, thì một lực kéo mạnh phía sau kéo tay cô lại. Vương Chấn Phong nhìn Lâm Thinh Thinh, ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt đã không còn vẻ ngạo nghễ và bỡn cợt thường thấy, cô nghe giọng Vương Chấn Phong lúc này như một nốt trầm trong bản nhạc phổ :
-Không được phép, cấm đi.
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh