-Thiếu gia, hiếm khi cậu về nhà. Đừng chọc giận lão gia.
Vương Chấn Phong bỏ ngoài tai , anh như nhớ ra điều gì dừng bước hỏi
-Bà tôi đâu?
Lâm Thinh Thinh khép nép đứng trước mặt vị khách không mời. Bà Vương Chấn Phong đột xuất đến nhà, còn đột xuất muốn gặp riêng cô nữa. Nhưng đứng hơn năm phút mà bà Vương vẫn chưa mở lời. Sau khi uống hết chén trà bà Vương mới lên tiếng.
-Cô với cháu ta là như thế nào?
Lâm Thinh Thinh hai tay nắm chặt gấu váy. Cô cảm tưởng như mình sắp bắt đầu tham gia một cuộc hỏi cung.
-Thưa bà, cháu là người giúp việc của thiếu gia.
-Ta chưa từng thấy Chấn Phong hứng thú với người giúp việc nào đến thế.
Cô cười khổ trong lòng. Có trời biết đây cũng là câu hỏi mỗi ngày Lâm Thinh Thinh cô tự tìm lời giải thì làm sao cho bà ta đáp án được. Bà Vương Chấn Phong không hỏi nhiều, chỉ ra lệnh.
-Cô nghỉ việc đi.
Lâm Thinh Thinh ngước mặt lên nhìn bà lão trước mặt, ý định của cô là tự đi chứ không phải đợi người ta đuổi. Bà Vương đưa một tờ chi phiếu lên bàn.
-Thấy cô còn nhỏ, gia cảnh cũng khó khăn, một trăm triệu này coi như bồi thường thất nghiệp. Còn nữa, có nghỉ cũng không cần báo với cháu ta.
Lại là một trăm triệu, con số này với cô cũng thật có duyên. Lâm Thinh Thinh đẩy tờ chi phiếu lại cho bà nội anh.
-Cám ơn bà, vậy sau khi cháu đi, bà chuyển số tiền này cho thiếu gia giúp cháu. Dù sau cũng vì nợ anh ta tiền cháu mới ở đây, bây giờ có bà trả nợ giúp thật tốt quá.
Bà Vương chau mày, con bé này là đang lạc mềm buộc chặt hay là thật sự không có dã tâm? Hoặc là ngoài mặt nó như thế nhưng sau lưng lại bám riết lấy cháu bà? Bà Vương thu lại tờ chi phiếu.
-Đừng tưởng ta không biết cô toan tính gì, còn trẻ như thế mà đã bày mưu tính kế lôi kéo con trai rồi.
-Nếu bà biết cháu đang toan tính gì, bà nhất định không nói thế.
Lâm Thinh Thinh nhìn và bà Vương bốn mắt nhìn nhau, một người cố nhìn thấu đối phương. Một người đang bày ra nét kiên định của mình. Bà Vương dời mắt, đứng dậy.
-Không cần biết cô đang tính cái gì, nhưng ta hy vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối phải ngồi nói chuyện với cô như thế này.
Lâm Thinh Thinh cúi người tiễn khách.
-Bà yên tâm, cháu nhất định không làm bà thất vọng.
Bà Vương Chấn Phong quay đầu nhìn cô gái đang cúi đầu chào mình. Cũng mạnh miệng lắm, nếu thật sự như cô ta nói thì bà không phải lo lắng nữa. Con đường của cháu bà không nên có bất cứ vật cản nào.
Lên đến phòng Lâm Thinh Thinh tắt hẳn nụ cười, cô chán nản ngã ra giường. Xem ra quyết định bỏ đi là đúng đắn, bà anh cũng đã ném ra một trăm triệu cô còn có thể không đi sao? Lâm Thinh Thinh lôi điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn.
“Ngày mai tan học tôi sẽ đi, anh có thể đón tôi ở cổng sau được không?”
Rất nhanh đối phương đã trả lời
“Không thành vấn đề”
-Hai bím, thiếu gia của em về rồi đây.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
Như thói quen, Vương Chấn Phong không cần báo trước xông thẳng vào phòng. Lâm Thinh Thinh giật mình đánh rơi điện thoại xuống sàn. Cô chau mày nhìn anh, Vương Chấn Phong ngồi phịch xuống giường giật tóc cô
-Ở đây làm gì? Anh về cũng không xuống đón.
Lâm Thinh Thinh giật lại đuôi tóc của mình, cô rời khỏi giường đến bên cửa sổ nhìn xuống khi vườn dưới sân lạnh giọng.
-Muốn có người vẫy đuôi đón về thì nuôi chó.
Vương Chấn Phong cảm thấy nụ cười trên môi anh hơi đơ đơ.Trước giờ làm gì có ai nói chuyện móc họng anh như thế chứ. Vương Chấn Phong cũng theo đến bên cửa sổ. Anh mân mê cổ áo Lâm Thinh Thinh
-Sao thế? Đến rồi à?
Cô không hiểu gì chau mày nhìn anh. Vương Chấn Phong cười cười.
-Mùa dâu của em ấy?
-Anh đi chết đi.
Lâm Thinh Thinh hất tay Vương Chấn Phong khỏi cổ áo, không thể tưởng tượng được anh lại có thể không biết xấu hổ đến thế. Vương thiếu tự hiểu ,đến ngày này mà chọc giận Lâm Thinh Thinh có thể cô sẽ sống chết với anh mất.
Vương Chấn Phong bỗng tốt bụng lạ lùng, anh bất ngờ hôn lên trán cô.
-Hôm nay tha cho em, ngủ sớm đi.
Gần ra đến cửa Lâm Thinh Thinh không tự chủ nói với anh
-Vương Chấn Phong , anh bớt kiêu ngạo đi. Như thế sẽ có nhiều người thích anh hơn đó.
Không hiểu tại sao cô lại nói chuyện chẳng liên quan nhưng anh cũng cười đáp lời cô.
-Không kiêu ngạo không phải là anh. Nếu không được là chính mình thì người khác thích cũng chẳng ích gì
Vương Chấn Phong đi rồi Lâm Thinh Thinh ngẫm nghĩ lại lời anh nói. Đúng thật, cô không dám nghĩ nếu Vương Chấn Phong không ngang ngược, không kiêu ngạo thì sẽ thế nào nữa. Hơn hết anh có quyền kiêu ngạo, anh có thể kiêu ngạo vì ngoại hình, vì gia thế. Người có tiền có quyền kiêu ngạo theo
cách của họ.
Hôm sau Lâm Thinh Thinh dậy sớm hơn bình thường, thật ra cả đêm cô ngủ không ngon. Chỉ hôm nay nữa thôi là cô có thể trở lại cuộc sống trước kia. Lâm Thinh Thinh vừa thấy nhẹ nhõm lại như có chút nuối tiếc.
Như thường lệ cô đến đánh thức Vương Chấn Phong. Nhưng có lẽ không chỉ mình cô có tâm sự. Vương Chấn Phong không hiểu vì sao cũng thức dậy sớm hơn thường ngày. Thấy cô Vương Chấn Phong nhếch môi.
-Đến đây. Cho em xem một thứ.
Vương Chấn Phong đưa một bìa hồ sơ cho Lâm Thinh Thinh. Cô mở ra xem thì thấy bên trong là tài liệu về các trường đại học bên Mỹ.
-Anh sắp đi du học ?
-Em đi cùng anh.
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh