Chị Hà nhéo nhéo mặt anh: "Em chính là trời sinh để làm diễn viên".
Né tránh tay cô, Trương Dung duỗi người "Đi thôi! Em sắt chết đói rồi".
"Đi! Về sẽ đãi em một bữa thịnh soạn".
Chị Hà dẫn anh ra cửa, vừa cười vừa nói thầm "Trần Qua vừa thấy kết thúc liền chạy ngay, em không nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc đấy đâu, haha, đen hơn cả đít nồi".
Ra đến cửa, vừa lúc gặp Tạ Giai Kì chuẩn bị về.
"Trương Dung!"
Nhìn thấy Trương Dung, cô bước vội, đến gần anh, lấy diện thoại di động ra "Thêm Quick Message nhé"
Quick Message là một phần mềm nhắn tin giống như WeChat, chức năng hình thức tương tự.
Trương Dung vui vẻ add nick Quick Massage của cô, Tạ Giai Kì khẽ cười "Chúng ta lúc nào rảnh, nói chút về diễn xuất, tôi rất muốn thỉnh giáo anh".
Nhìn thấy cô cùng người đại diện quay người rời đi, chị Hà thúc củi trở vào Trương Dung nhắc nhở "Cô bé Giai Kì này khá tốt, nhưng em vừa mới comeback, nhân khí vẫn còn cần tích lũy. Chuyện tình cảm phải từ từ! Nếu truyền ra ngoài sẽ dễ mất fan."
"Thế sao?"
Trương Dung hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, nhưng nghe chị Hà nói vậy, ngược lại có chút bất mãn "Có nên nói chuyện hẹn hò, yêu đương với fan không?"
"Làm sao có thể được?"
Chị Hà vỗ vai anh "Người hâm mộ chính là 'y thực phụ mẫu' (*), chỉ cần có người hâm mộ em mới có thể có danh tiếng."
(*) Y thực phụ mẫu: Là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là những người ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
"Thích, thích biểu diễn của em, tác phẩm của em, hay là thích khuôn mặt này! Tiểu liếm cẩu!"
"Fan nhan sắc thì làm sao? Fan nhan sắc chính là fan chất lượng cao! Sẵn sàng bỏ tiền túi! Sau này em vẫn phải dựa sự ủng hộ của fan để đứng đầu danh sách, trở thành diễn viên thần tượng siêu cấp."
"Stop, stop."
Trương Dung ngắt lời cô "Danh sách? Diễn viên thần tượng? Ai nói em muốn trở thành diễn viên phái thần tượng?"
Trương Dung trợn mắt ngoắc mồm, đoan chính nói "Từ hôm nay, Trương Dung em không liên quan gì đến phái thần tượng"
"Ừ tùy em."
Chị Hà gật đầu lia lịa hỏi "Em muốn ăn gì nào?"
Thấy cô không mảy may để tâm đến lời mình nói, Trương Dung có chút tức giận "Chị hôm nay không xem màn biểu diễn của em à? Em thể hiện không tốt sao?
" Tất nhiên là rất rất tốt rồi! Em làm rất tốt! Em chính là một diễn viên giỏi. "
Chị Hạ cười khen, sau đó trêu chọc" Thế nhưng làm thần tượng không tốt à? Là thần tượng của phái thực lực ấy. "
Trương Dung câm nín, không biết phản bác thế nào.
" Được rồi! Nhanh lên! Hôm nay chị sẽ đãi em một bữa hoành tráng."
Nói xong, chị Hà liền kéo anh, đi đến bãi đậu xe.
Nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trên gương xe, Trương Dung có chút buồn bực.
Lẽ nào đời này phải làm tiểu thịt tươi ư?
* * *
Cái được gọi là 'một bữa hoành tráng' té ra lại là một suất mì vằn thắn nhỏ, không cho dầu mè.
Chẳng là không còn cách nào khác, Chương trình được ghi hình tại Starlight studios, nằm tại Kyoto náo nhiệt, cách thành phố hơn 40km, khi chị Hà lái xe về khu căn hộ của anh trong thành thị thì đã hơn 1 h sáng. Hầu hết các nhà hàng đều đóng cửa, chỉ có một số quán ăn đêm nhỏ mở cửa 24/24.
Trương Dung đói đến mức da bụng cũng sắp dính vào lưng rồi, chẳng còn tâm tư tìm bữa ăn thịnh soạn nữa, tìm quán vằn thắn ăn tạm, chào tạm biệt chị hạ rồi về nhà.
Căn hộ anh đang sống là do công ty cấp, trong một tiểu khu cũ xây dựng cách đây hơn chục năm rồi nên môi trường và đồ đạc cũng không tốt lắm.
Cũng may là còn có thang máy, nếu không Trương Dung chẳng còn sức nào mà leo cầu thang nữa.
Sau khi ngáp dài trở về nhà cho thuê, Trương Dung vừa vào cửa bật đèn, bị đống hỗn độn trước mắt làm cho choáng váng.
Tiểu tử thúi này không bao giờ dọn nhà?
Những bộ quần áo bẩn thay xong vứt lăn lóc trên ghế sô pha, thậm chí trên bàn uống nước, giày không đặt trên giá, nằm la liệt trên sàn, chăn bông trong phòng ngủ cũng được trải lên giường một cách ngổn ngang, như thể chưa từng được gấp trước đây. Đây là chỗ con người có thể ở à?
Lục lại trí nhớ, Trương Dung bất lực thấy kiếp này mình không có người thân, không có thói quen dọn dẹp, chị Hà mỗi lần đều đến giúp anh dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo.
Ặc! Tôi mới mua nhà mới chưa ở được một ngày mà lại xuyên không tiếp tục ở nhà thuê.
Vẫn là một căn nhà cho thuê với môi trường tồi tệ như vậy.. Có vẻ như công ty thực sự có ý định bỏ rơi anh.
Nếu là kiếp này, anh nhất định sẽ vứt quần áo, giày dép về nhà, chui vào chăn ngủ.
Nhưng Trương Dung xuyên không tới, không thể chịu được sống ở một nơi bừa bộn như này.
Gượng lại sự mệt mỏi, anh dọn dẹp căn phòng qua một chút, nhưng cũng đủ để căn phòng trở nên ngăn nắp hơn.
Lấy ra bộ chăn ga mới, Trương Dung ngồi xuống ghế, đưa tay lên trán lau mồ hôi.
Thể năng của anh kém quá.
Để ăn ảnh hơn, chị Hà đặt ra ranh giới cân nặng không được vượt quá 65kg.
Với chiều cao hơn 1, 8m muốn duy trì cân nặng 65kg thì anh chỉ có cách ăn ít nhất có thể, điều này cũng dẫn đến anh bị thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, thể lực do đó không thể cải thiện.
Nhưng Trương Dung đã xuyên không, anh đương nhiên sẽ không để cho cơ thể mình yếu bộ dạng như bây giờ.
Anh muốn thay đổi!
Anh muốn ăn nhiều đồ ngon!
Sống trong biệt thự!
Thuê người giúp việc!
Nuôi mèo Ba Tư!
Ho khan một tiếng! Đó phải là con mèo Ba Tư nghiêm túc, có thể kêu meo meo meo.
Trương Dung nhìn xung quanh một vòng, ừm, bây giờ dù sao cũng xuyên không rồi, nhất định phải sống tốt.
Mục tiêu trước mắt là dọn ra khỏi căn phòng mướn này đã.
Để xem có bao nhiêu tiền.
Trương Dung lấy điện thoại di động ra, nhìn qua có chút ủ rủ.
Số dư chỉ vẹn vẻn có bốn chữ số, 10.000 NDT cũng không có.
Tiểu tử thúi làm sao lại nghèo thế này chứ?
Dù sao cũng là một diễn viên! Lại không tiết kiệm được 10.000NDT?
Xem ra mục tiêu trước mắt hơn là kiếm được số tiền lớn!