"Xin chào, tôi là quản lí của Lý lão sư. Bài hát trong video là do anh sáng tác đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã được cấp bản quyền."
"Anh có ý định bán không?"
"Quyền biểu diễn?"
Trương Dung thăm dò ý của đối phương, hồi lâu không thấy trả lời, đoán chừng Trương Dung đã đoán ra ý định của bọn họ.
Bản quyền âm nhạc có nhiều quyền được chia nhỏ, bao gồm quyền biểu diễn, quyền sao chép, quyền phát sóng, quyền truyền dẫn mạng và các quyền tài sản và quyền tác giả khác cũng như bảo vệ tính toàn vẹn của tác phẩm và các quyền tinh thần khác.
Là một nhạc sĩ, Trương Dung đương nhiên có mọi quyền, còn những ca sĩ khác muốn mua ca khúc do anh sáng tác thì chỉ có thể mua bản quyền biểu diễn rồi quay lại cover
Đợi một lúc đến khi món ăn đã được dọn ra, người bên kia mới trả lời "Chúng tôi muốn mua tất cả các quyền."
Trương Dung sau khi thấy nội dung, dứt khoát trả lời "Tôi chỉ bán quyền biểu diễn."
Nhấn gửi đi, Trương Dung ném điện thoại sang một bên, bắt đầu 'công cuộc' đánh chén.
Cả buổi sáng nay, chưa có gì nhét vào bụng rồi, đói muốn xỉu.
Anh cầm lấy một miếng bánh tráng mỏng dính, kẹp một miếng thịt vịt, nhúng vào nước sốt tương ngọt, cuộn lại cho vào miệng cắn lấy một miếng rõ to, quá đã.
Thức ăn quá ngon!
Nhai kỹ, Trương Dung mới biết có cả hành lá kẹp trong đó, vỗ vỗ đầu mình, đói đến mức, ngay cả hành lá cũng không tha.
Cho nốt nửa miếng vào trong miệng, lại tiếp tục cuộn miếng khác.
Màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn từ đối phương.
"Nếu chỉ bán quyền biểu diễn, giá không được quá cao."
Đây là đang ép giá?
Trương Dung cong môi trả lời "Không sao, việc kinh doanh thuận tình. Với giá của anh, tôi không thể bán được."
Bên kia lại lặng thinh một lúc, cuối cúng bất đắc dĩ hỏi "Nếu chỉ bán quyền biểu diễn, anh muốn bao nhiêu?"
Trương Dung gõ bàn phím vài cái "Một trăm vạn."
Cái giá này.. là đang chọc tức bên kia chăng, anh ta nhanh chóng nhắn lại một tin "Haha! Thế thì anh giữ lại bán cho người khác đi."
Yoha! Có cần tức giận thế không?
Nhìn kiểu này, chắc là một người đại diện trẻ tuổi.
Vẫn còn xanh và non lắm! Phải học tập chị Hà thôi!
Trương Dung để điện thoại sang một bên, cắm cúi ăn.
Nhưng mà, hình như đã đánh giá cao cái dạ dày của anh ở kiếp này, bụng đói như vậy mà mới ăn được bốn cuộn đã no rồi, ừ cũng có thể do thịt vịt ngấy.
Cố ăn một cái nữa, anh thực sự không nuốt trôi nữa rồi.
Thấy trên bàn vẫn còn đồ ăn, anh vẫy tay gọi phục vụ "Gói"
Xách hộp đồ ăn về, vừa bước vào cửa, điện thoại lại reo lên âm thông báo.
Cúi xuống liếc nhìn, đó là tin nhắn từ tài khoản của Lý Vũ Thần.
"Tôi xin lỗi, tôi là Lý Vũ Thần. Tôi nghe người đại diện đã liên hệ với anh để mua bản quyền biểu diễn bài hát của anh. Cậu ta là em trai của tôi. Nó vẫn còn trẻ, thiếu hiểu biết. Ăn nói quá hung hăng. Hy vọng anh bỏ qua cho."
Đây là đang đóng vai "Công nhân tạm thời?"
Rất nhanh, bên kia lại gửi một tin nhắn nữa.
"Tôi đã nghe bài hát của anh, nói thật là tôi rất thích nó và muốn mua nó. Lúc nào anh rảnh chúng ta có thể nói chuyện không?"
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trương Dung khẽ gật đầu.
Phải thế chứ! Bên B phải có thái độ của bên B. Muốn mua bài hát mà làm như mình nợ hắn không bằng ấy?
Nhìn thái độ thành khẩn của anh ta, Trương Dung liền gửi tài khoản mail cho hắn.
Rất nhanh thì người bên kia đã gửi tin nhắn tới.
Nhấp vào, cuộc gọi video hiện lên.
Thế mà lại gọi video?
Trương Dung bất giác nhíu mày.
Đặt điện thoại lên bàn, lấy một mảnh giấy che camera lại.
Cuộc gọi video được kết nối, một gương mặt hiện lên trên màn hình.
Trương Dung nhận ra Lý Vũ Thần không khác là bao so với trí nhớ của anh, chỉ là đã già đi khá nhiều.
Thấy anh không bật camera, Lý Vũ Thần có nghi hoặc, nhưng lập tức hiểu ý, mỉm cười nói "Xin chào Trương lão sư, tôi là ca sĩ Lý Vũ Thần."
Trương Dung một mặt đầy ngạc nhiên "Sao anh lại biết tên tôi?"
"Chẳng là do tên Douyin của anh là 'Bóng tối của Tiểu Trương' sao?"
"..."
Trương Dung xoa xoa thái dương "Được rồi, anh cứ gọi tôi là Tiểu Trương đi."
"Hay vẫn gọi là Trương lão sư đi! Anh chính là lão sư mà!"
Lý Vũ Thần quả là người giỏi ăn nói, hắn không bận tâm Trương Dung che camera vẫn thành khẩn nói "Tọi gọi video này là để chứng minh rằng tôi không phải người nói dối. Tôi đã nghe anh hát, rất hay, tôi rất thích. Về giá cả chúng ta có thể thương lượng lại không?"
Giá cả thì không cần thương lượng, Trương Dung nhất quyết không thay đổi, anh đã dự định số tiền này để chuyển sang nhà mới.
Nhưng nhìn thái độ thành khẩn của anh ta, Trương Dung cũng không đành lòng từ chối.
Sau khi suy nghĩ anh hỏi "Anh Lý, anh đến từ LN phải không?"
"Đúng vậy! LN Trầm Thành Nhân."
Trương Dung gật đầu, trong lòng đã có dự định riêng "Anh Lý, tôi nhỏ tuổi hơn anh, vậy cho phép tôi gọi anh là Lý sư huynh! Thực ra tôi nghĩ, bài" Một người như tôi "không phù hợp với anh.
Trước hết, anh là hát lưu hành, phong cách của bài này thật ra là một bài ballad, tương đối đơn giản, độ bùng nổ cảm xúc không mạnh.
Thứ hai, anh là ca sĩ xuất phát từ các buổi tiệc, không phải tôi có ý muốn coi thường anh. Chỉ là tôi đã nghe các bài hát của anh, tương đối là phổ biến, có một số đặc điểm khá đặc sắc. Về giọng hát, nói thật lòng là bài này không hợp với anh."
Nghe Trương Dung nói vậy, Lý Vũ Thần ở đầu bên điện thoại không khỏi cười khổ, lắc đầu "Tôi hiểu ý của anh.."
"Không, tôi không có ý đó."
Thấy hắn hiểu lầm, Trương Dung giải thích "Ý của tôi là, anh có muốn một bài hát khác không?"
"Bài hát khác?"
Lý Vũ Thần có chút kinh ngạc "Ý của anh là, trong tay anh vẫn còn những ca khúc khác."