Khâu Dạng nghe vậy, ngẩng đầu, thấp thấp mà cười một tiếng: "Làm sao vậy? Bị chia tay rồi?"
"Sao cô biết?" Giọng Cù Ngôn đột nhiên ngập tràn tức giận, "Tôi liền biết cô có vấn đề."
Khâu Dạng bị cô ấy bôi nhọ như vậy cũng không tức giận: "Tôi cảm thấy chị thật là đáng thương, Cù Ngôn, tôi chân thành khuyên chị đi gặp bác sĩ tâm lý, chị nhìn xem chính mình có bao nhiêu bệnh trạng đi."
Nàng nói xong liền cúp điện thoại.
Nói chuyện?
Không có khả năng.
Giữa nàng và Cù Ngôn không có gì để nói cả.
"Cù Ngôn mới vừa gọi điện thoại tới, bảo em cùng chị ta nói chuyện." Khâu Dạng đi vào trong, mở miệng nói, "Anh trai Đào Tư Nhàn chia tay với chị ta rồi."
Thẩm Nịnh Nhược còn ôm Bình Tử, nhàn nhạt mà đáp lại bốn chữ: "Không ngoài dự kiến."
Đào Tư Nhàn coi thường Cù Ngôn, anh trai cô ta cũng sẽ không nhìn được, lúc trước ở dưới lầu công ty cao điệu tặng hoa có lẽ chính là thỏa mãn mặt mũi công trình cho Cù Ngôn, nhưng Khâu Dạng không ngờ tới lại chia tay nhanh như vậy.
Nhưng nàng thích nghe ngóng.
Khâu Dạng vẫn còn mỏi mệt, nàng đi đến sau sô pha khom lưng xuống, từ phía sau ôm lấy Thẩm Nịnh Nhược, hạ giọng xuống nói: "Em lại đi ngủ thêm một lát, chị gọi cơm ăn trước đi nha."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược đau lòng mà kéo tay Khâu Dạng, cô biết trưa Khâu Dạng không ăn cơm, nhưng đồng thời cũng biết Khâu Dạng không có khẩu vị, cô cũng sẽ không đi miễn cưỡng, nhưng hy vọng Khâu Dạng sau khi tỉnh ngủ có thể ăn một chút gì đó.
Khâu Dạng lại cúi đầu, hôn hôn lên trán Thẩm Nịnh Nhược, như là cảm ứng được suy nghĩ của Thẩm Nịnh Nhược, nàng chính mình cười: "Không cần lo lắng cho em, em rất nhanh sẽ có thể ổn thôi."
Thẩm Nịnh Nhược gật gật đầu.
Khâu Dạng trực tiếp ngủ một giấc tới hai giờ đêm, Thẩm Nịnh Nhược đã ở ngủ bên cạnh nàng rồi, nàng ở trong không gian tối tăm, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng không biết trôi qua bao lâu, lại mới nặng nề ngủ tiếp.
Báo cáo từ chức lần trước nộp là để dụ người ra ngoài, lúc này đây Khâu Dạng đệ đơn chính là nghiêm túc.
Đoạn Thanh Trúc vẫn cứ có chút kinh ngạc: "Bộ trưởng, cô đây là có ý gì?"
"Giám đốc Đoạn."
"Tôi mệt rồi."
Khâu Dạng lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Đoạn Thanh Trúc đưa mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt, theo sau ninh mày, chần chờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ là mệt mỏi quá thôi."
"Muốn nghỉ ngơi."
Từ văn phòng Đoạn Thanh Trúc ra tới, Khâu Dạng trở lại vị trí làm việc ngồi, Tề Dung ở một bên sau khi đã biết nàng lại trình đơn xin từ chức, cả người đều không phải vui vẻ lắm, mày liền vẫn luôn nhăn.
Khâu Dạng an ủi cô ấy: "Không sao đâu, chị Tề, về sau có cơ hội còn có thể gặp lại."
"Không."
"Rất nhiều người trước khi từ chức cũng nói như vậy, nhưng sau lại cuối cùng cũng chưa gặp qua."
Tề Dung nói chính là sự thật.
Khâu Dạng trầm mặc xuống dưới, lại nghe thấy Tề Dung nói: "Không sao, Dạng Dạng, chúc chúng ta đều phất nhanh."
"Được." Khâu Dạng nở một nụ cười tươi.
Đoạn Thanh Trúc lại tại hạ ngọ cầm đơn xin từ chức mới đặt ở trước mặt Văn Nguyên, cô ấy khó được lộ ra biểu tình khó xử: "Văn tổng, cô ấy khăng khăng muốn đi."
Văn Nguyên gục xuống mí mắt: "Ừm, tôi biết rồi."
Không nghĩ tới tiết mục tình thân tương nhận này sẽ bị hủy hoại như vậy.
Cậu ấy nhìn phong thư xin từ chức mới tinh ở trước mắt này, tâm tình trầm vài phần, nhưng cậu đồng thời cũng biết không thể giữ lại Khâu Dạng.
Đặc biệt là bữa cơm ngày hôm qua còn khó xử như vậy.
Văn Nguyên mở ra đơn xin từ chức nhìn nhìn, rồi sau đó gọi giám đốc nhân sự tới, bảo đối phương cùng Khâu Dạng nói về phương diện từ chức.
Khâu Dạng là một bộ trưởng, có rất nhiều nhiệm vụ, có rất nhiều nội dung công việc cần phải bàn giao, bởi vậy ngày nàng từ chức liền định vào thứ sáu tuần sau.
Vừa vặn còn có thời gian một tuần làm việc.
Khâu Dạng không có ý kiến, nàng ở Vạn Danh lâu như vậy, đối với công ty vẫn là có cảm tình, nhưng nàng đối với Văn Nguyên và Khâu Nghiên lại không có.
Khâu Dạng cảm thấy không thoải mái khi làm việc dưới trướng em trai mình.
Hôm nay cũng là thứ sáu, Thẩm Nịnh Nhược lại phải tăng ca, Khâu Dạng vì chúc mừng bản thân từ chức, đã có một khoảng thời gian không gặp Miêu Nghệ nên hẹn cô ấy ra cùng nhau ăn cơm.
Địa điểm liền hẹn ở tiệm cơm nhỏ lúc trước các nàng thường xuyên đi.
Miêu Nghệ gửi tin nhắn trước cho lão bản, vì thế các nàng không cần xếp hàng, trực tiếp đi vào ngồi, thức ăn trên bàn đều dọn ra.
Trong tiệm trước sau như một náo nhiệt.
Miêu Nghệ có chút tiếc hận: "Dạng Dạng, công việc này của cậu thật sự cũng không tệ, hơn nữa cậu còn thăng chức, đãi ngộ chỉ biết càng tốt, haizz, nhưng người mẹ kia của cậu cũng thật sự liền rất cách ứng người, không làm việc ở đó cũng khá tốt."
Khâu Dạng khui cho chính mình một lon Coca, chậm rì rì gật đầu: "Đúng vậy."
"Trong thời gian ngắn không đi làm, mình bận chút chuyện khác."
"Chuyện khác?" Miêu Nghệ hứng thú.
Khâu Dạng cười nói: "Có một cuộc thi nhiếp ảnh đang ở giai đoạn báo danh, còn có một khoảng thời gian liền hết hạn, mình muốn thử xem."
"Được đó! Ủng hộ cậu!"
"Mình vẫn rất hâm mộ cậu, Dạng Dạng, cậu có sở thích của riêng mình, mình không có, có đôi khi cảm thấy nhân sinh yêu cầu sở thích chống đỡ, có thể trở thành bạn đồng hành suốt đêm dài."
Miêu Nghệ nói nhíu mày: "Nhưng mình không có sở thích gì, mình chỉ về nhà xem phim, không biết chụp ảnh không biết vẽ tranh cũng không thích vận động."
Khâu Dạng dùng dụng cụ mở chai khui cho cô ấy một lon Coca: "Vậy uống nhiều Coca, Coca cũng có thể làm người vui vẻ."
Bản thân Khâu Dạng không thích uống đồ uống có ga, nhưng đêm nay cũng uống một lon.
Nàng cảm thấy Miêu Nghệ nói rất đúng.
Nhiếp ảnh là việc duy nhất nàng kiên trì suốt mấy năm qua như vậy, nàng ở trên đó trút xuống rất nhiều tinh lực, đồng thời nhiếp ảnh cũng mang cho nàng rất nhiều.
Hiện tại nàng muốn cho càng nhiều người thấy tác phẩm của nàng.
Thẩm Nịnh Nhược tan tầm trở về đã là 10 giờ tối, cô có chút mỏi mệt, nhưng thời điểm nhìn thấy Khâu Dạng, lại nâng cao tinh thần.
Cô muốn cho bản thân thoạt nhìn có tinh thần một ít, không cho Khâu Dạng lo lắng, bởi vì Khâu Dạng gần đây đã gặp rất nhiều chuyện.
Trước có Cù Ngôn, sau có Khâu Nghiên.
Không một ai làm Khâu Dạng hài lòng.
Nhưng cô đã quên Khâu Dạng rất hiểu cô, mặc dù cô giả vờ giỏi đến đâu, nhưng từ biểu tình rất nhỏ cũng có thể nhìn ra trạng thái của cô.
"Cuối tuần này chị nghỉ ngơi cho tốt đi." Khâu Dạng bóp vai cho Thẩm Nịnh Nhược, "Ngày hôm qua chị bồi em một ngày, công tác báo ứng hôm nay liền tới rồi nhỉ?"
Cái gọi là "Công tác báo ứng" cũng chính là tăng ca.
Thẩm Nịnh Nhược cả người thả lỏng, cô híp mắt, cười nói: "Buổi sáng ngày mai còn phải đến công ty mở họp nữa."
Khâu Dạng mày giương lên: "Vậy khi chị đi ra ngoài nhưng đừng có đánh thức em."
Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ: "Con người em hiện tại sao lại như vậy?"
"Vậy chị không thích em sao?" Khâu Dạng bỗng chốc cúi đầu, ở trên tai Thẩm Nịnh Nhược hôn một cái.
Gần đây bận việc khác, nàng đều không có cùng Thẩm Nịnh Nhược đàng hoàng yêu đương, cái này làm lòng nàng nhiều ít đều có chút băn khoăn.
Thân thể Thẩm Nịnh Nhược theo cái hôn này của Khâu Dạng mà run lên, theo sau kéo tay Khâu Dạng, mày ninh lên: "Nói cái gì vậy?"
"Chị chỉ biết càng thích em, sẽ không không thích em."
Khâu Dạng vừa lòng gật đầu: "Xét thấy Thẩm tổng giám trả lời không tồi, em quyết định đêm nay khen thưởng cho chị."
"......?"
Khâu Dạng đưa ra câu trả lời dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Nịnh Nhược: "Đêm nay làm chị nằm thêm hai lần nữa."
"Vừa vặn chị mới mua xích đu, chỗ này còn không có thử qua, Thẩm tổng giám không bằng đêm nay liền hy sinh một chút?"
Thẩm Nịnh Nhược mí mắt giựt giựt, khóe môi cong lên: "Ai là người đầu tiên nằm mặt trên còn chưa nhất định đâu."
Cô nói đúng.
Kết quả Khâu Dạng người đầu tiên nằm mặt trên.
Bản thân Thẩm Nịnh Nhược còn lại là quỳ gối trên thảm, cô cố ý không tắt đèn, nhưng vì xem biểu cảm Khâu Dạng thiên biến vạn hóa.
Rất tốt.
Cô rất thích.
Khâu Dạng cũng bởi vậy mà ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng trước lúc Thẩm Nịnh Nhược đi làm, Khâu Dạng đã tỉnh, cô đi qua hôn hôn trán Khâu Dạng: "Ngủ tiếp đi."
"Chỉ thêm buổi sáng này nữa thôi, phải bàn một số việc với công ty đối tác."
Khâu Dạng mở ra hai tay: "Chị ôm em đi."
Thẩm Nịnh Nhược theo lời nghiêng người qua, bên tai vang lên giọng Khâu Dạng: "Vậy em ngủ nướng xíu rồi liền đi làm cơm trưa."
"Được."
Sau khi Thẩm Nịnh Nhược rời khỏi, Khâu Dạng liền ngủ thêm một giấc, nhưng nàng rời khỏi giường cũng không đi làm cơm trưa, mà lái xe tới dưới lầu toà nhà văn phòng công ty Kỳ Diệu.
Có đôi khi cho người yêu bất ngờ, là có thể tăng thêm tình thú.
Khâu Dạng không biết thời gian tan tầm chính xác của Thẩm Nịnh Nhược, vừa vặn bên này cũng có một tiệm bánh ngọt, nàng đi vào ngồi chờ.
Nàng đã gửi tin nhắn cho Thẩm Nịnh Nhược, nhưng Thẩm Nịnh Nhược bận về việc công tác còn chưa có trả lời nàng.
Thứ bảy lưu lượng khách rất lớn, khách hàng trong tiệm ra ra vào vào không ít, Khâu Dạng ăn hơn một nửa đồ ngọt, mới nhận được Thẩm Nịnh Nhược hồi âm.
Thẩm Nịnh Nhược: 【 Tan tầm rồi! 】
Cô còn kèm theo một bức ảnh hoạt hình Tôn Ngộ Không đang chạy.
Khâu Dạng nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung: 【 Muốn xuống lầu sao? 】
Nàng gửi xong tin nhắn liền đi đến đại sảnh toà nhà văn phòng.
Thẩm Nịnh Nhược: 【 Đúng, hiện tại liền đi xuống. 】
Toà nhà văn phòng này tổng cộng có sáu cái thang máy, không khó để biết chính xác Thẩm Nịnh Nhượcđi xuống thang máy nào.
Chỉ cần xem lúc này có thang máy dừng lại ở tầng lầu công ty Kỳ Diệu hay không là được.
Khâu Dạng chuẩn xác mà bắt giữ tới một thang máy, vừa vặn chính là từ Kỳ Diệu đi xuống, nàng cũng ấn nút đi xuốn theo.
Nhưng trong lòng ngực Khâu Dạng cũng không nhàn rỗi, nàng ôm trong lòng ngực một bó bạch cát cánh.
Thẩm Nịnh Nhược đã tặng nàng loại này vào ngày Tết thiếu nhi.
Mắt thấy thang máy con số lập tức liền phải đến lầu một, Khâu Dạng khó hiểu mà khẩn trương lên.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại cảm thấy như vậy rất bình thường.
Bởi vì nàng tự chuẩn bị bất ngờ cho Thẩm Nịnh Nhược.
Thang máy ở hai giây sau phát ra "Đinh" một tiếng, nhóm liền mở.
Thẩm Nịnh Nhược dựa vào ở trong góc, nhắm mắt lại.
Cô ngừng xe ở tầng hầm bãi đỗ xe, lầu một không phải nơi cô muốn tới.
Tần Duật đứng ở một bên, nhìn Khâu Dạng ôm hoa tiến vào, cũng nhìn Thẩm Nịnh Nhược không có nửa điểm động tĩnh.
Anh liếc nhìn Khâu Dạng vài lần, nghẹn lại ý cười của chính mình.
Khâu Dạng và Tần Duật chỉ là cho nhau cái gật đầu, không nói thêm gì, Khâu Dạng tất nhiên cũng không biết Tần Duật thật ra đã biết quan hệ của chính mình và Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng thậm chí cảm thấy còn may Tần Duật không biết, cũng còn may Thẩm Nịnh Nhược hiện tại không mở mắt, nếu không bị cấp trên gặp được càng xấu hổ.
Nhưng tới phụ lầu một cũng chỉ mất vài giây, mí mắt Thẩm Nịnh Nhược hướng lên trên, Khâu Dạng trước cô một bước đi ra ngoài, đến vị trí phía trước cô.
Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược sóng vai, ánh mắt anh dừng ở trên người Khâu Dạng, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược, bắt đầu lo lắng lên.
"Nếu em phạm sai lầm, em sẽ bị trừng phạt sao?" Tần Duật tò mò hỏi.
Thẩm Nịnh Nhược hất tóc chính mình, cẩn thận hồi tưởng một chút, rồi sau đó lắc lắc đầu: "Không có."
Kỳ thật là có, nhưng không thích hợp lấy ra nói.
Có hơi sắc tình?
Khâu Dạng ngừng bước chân lại, quay đầu qua, xem vẻ mặt kinh ngạc này của Thẩm Nịnh Nhược: "Xe ngừng ở chỗ nào?"
"Thẩm Nịnh Nhược, chị chờ tiếp nhận trừng phạt của em đi."
Tần Duật xem náo nhiệt: "À ha, vừa rồi người nào đó còn nói không có trừng phạt đâu!"