Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 163: Chị xuống bếp



Bởi vì nhiều người hỗ trợ, thu dọn phòng tự nhiên liền nhanh rất nhiều, Văn Nguyên thật sự làm người khuân vác, nhà cây cho mèo đặt trong phòng khách cho Bình Tử chơi lúc trước không còn tác dụng, cũng được cậu dọn xuống ném tới thùng rác bên cạnh.

12 giờ, nơi này trừ đồ đạc của chủ nhà, những cái khác đều bị dọn sạch.

Khâu Dạng lần trước đã mang theo rất nhiều đồ đi, hiện tại cũng liền dư lại một ít vật nhỏ, chứa đầy túi mang đến, đều được nhét vào cốp xe của Văn Nguyên.

Miêu Nghệ đã một thời gian không gặp Bình Tử, chờ sau khi ăn xong Văn Nguyên như cũ làm tài xế, đem xe ngừng ở bãi đỗ xe ở chung cư Thẩm Nịnh Nhược.

"Tiểu Nguyên, đưa bọn chị hai cái túi đi."

Tổng cộng có bốn cái túi, Văn Nguyên một tay hai cái, cậu mặc áo thun, có thể thấy cơ bắp trên cánh tay đều nổi lên.

Văn Nguyên một ngụm từ chối: "Không cần, chị, em có thể cầm."

Còn may đi chưa được mấy bước liền đến thang máy, túi đều bị cậu đặt xuống đất, Khâu Dạng kéo tay cậu qua, nhìn máu lòng bàn tay cậu phân bố không đều, bất đắc dĩ nói: "Tay đều thành ra như vậy rồi."

"Một lát liền đỡ thôi." Văn Nguyên ngây thơ cười.

Thẩm Nịnh Nhược ở một bên nhìn một màn này, cô thật lòng cảm thấy vui cho Khâu Dạng, bởi vì em trai Văn Nguyên này là thật sự rất tốt.

Khi họ đến tầng, Miêu Nghệ dẫn đầu cầm một cái túi: "Cái này để mình cầm."

Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược cũng cầm một cái, trên mặt đất cũng chỉ thả một cái túi nhẹ nhất.

Văn Nguyên bật cười: "Được, ba quý cô, mời đi."

Cậu và Miêu Nghệ cũng chưa từng tới nhà Thẩm Nịnh Nhược, tự nhiên chính là đi theo sau hai người bọn nàng.

Bình Tử nghe thấy một tiếng động không giống trước ở cửa, cảnh giác lên, đem lỗ tai sau này phiết, biến thành hình dạng tai máy bay.

Lúc trước Văn Nguyên nghe Khâu Dạng nói qua có một con mèo, nhưng cậu cũng không biết là chủng loại gì, cũng không biết con mèo con này trông như thế nào.

Nhưng sau khi mở cửa thấy Bình Tử, cậu trong nháy mắt sững sờ: "Nó nặng bao nhiêu ạ?"

"Khả năng mười một cân (~6,5 kg)." Khâu Dạng nhìn cậu phản ứng cảm thấy buồn cười, "Kêu nó " Mập Mạp " là được."

"Thật đúng là giống với tên."

Thẩm Nịnh Nhược cười cười: "Không cần đổi giày, cứ vào đi."

Bình Tử còn trốn ở trong hang trên giá leo, Miêu Nghệ đi vào tới trước mặt nó: "Ai nha, Mập Mạp à, có nhớ dì không!"

Bình Tử mắt tròn xoe tất cả đều là mờ mịt.

Ai đây ta?

Miêu Nghệ: "......"

Miêu Nghệ xoay người nhìn Khâu Dạng: "Nó quên mình rồi."

Văn Nguyên cũng đi qua, Bình Tử nhìn ánh mắt cậu cũng rất tò mò, cậu muốn sờ đầu Bình Tử một chút, nhưng lại có chút không dám, cậu hỏi Khâu Dạng: "Chị, nó phải kêu em là anh hay là cậu?"

"Cậu."

"Nhưng em tưởng nó chỉ biết kêu meo meo."

Thẩm Nịnh Nhược nghe bọn họ đối thoại, đôi mắt cong lên: "Không bằng hiện tại cầu nguyện, ngộ nhỡ ngày nào đó mèo này thành người sẽ nói chuyện thì sao?"

Khâu Dạng cũng cười theo, nàng đi đến bên giá leo, nói với Văn Nguyên: "Nó có tính khí tốt, em sờ nó đi, sẽ không cắn em đâu."

"Được." Văn Nguyên thử nâng tay lên, cậu dừng một chút, mới đem đầu ngón tay đặt ở trên đầu Bình Tử mềm mại, nhẹ nhàng xoa nhẹ.

Bình Tử thả lỏng cảnh giác, thoải mái mà nhắm mắt lại.

Miêu Nghệ cảm khái: "Nó thật sự thành Mập Mạp."

"Đã sớm đúng rồi."

Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng rót nước cho bọn họ.

Văn Nguyên và Miêu Nghệ không ở lại bao lâu liền đi về, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng lại tiếp tục đem đồ đạc để tới nơi cần để.

Chờ ngủ trưa xong, các nàng lại đi Thẩm gia.

Đồng ý chụp và quay video tác phẩm điêu khắc Thẩm Nguyên Khải muốn chụp.

Thẩm gia một thời gian không có người ở, quạnh quẽ rất nhiều, nhưng cho dù trước đó Thẩm Nguyên Khải ở nơi này, bên này cũng vẫn quạnh quẽ.

Khâu Dạng vẫn là lần đầu tiên tới, phía trước thẳng đến qua chung cư, vẫn là vì tìm Thẩm Nguyên Khải.

Thư phòng Thẩm Nguyên Khải bày không ít tác phẩm điêu khắc, có rất nhiều do chính ông chạm khắc, có người khác đưa hoặc là chính mình mua.

Số lượng không ít.

Thẩm Nịnh Nhược bật đèn, Khâu Dạng cầm chiếc máy ảnh để chụp ảnh những tác phẩm điêu khắc này.

Đặt ở giữa bàn là tác phẩm điêu khắc từ Bảo tàng Tây Thành mà Thẩm Ninh Nhược mang về từ Tây Thành, Thẩm Nịnh Nhược đi tới, thấy trước mặt nó bày một cái phong thư.

Khâu Dạng cũng phát hiện.

Trên phong thư  viết bốn chữ "Gửi con gái bố".

Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng liếc mắt nhìn nhau, liền cầm cái phong thư này lên, cô nắm chặt.

Bên trong rất rõ ràng đặt vào thẻ ngân hàng.

Thẩm Nịnh Nhược nhăn mày, xé phong thư ra, bên trong đặt hai tấm thẻ ngân hàng, một cái Ngân hàng Thương mại một cái Ngân hàng Xây dựng, trừ cái này ra còn có một bức thư.

Khâu Dạng mím môi: "Chú khả năng đã viết cho chị những lời mà bình thường không nói."

Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống ghế, mày cô giãn ra một ít, nhưng tưởng tượng đến Thẩm Nguyên Khải hiện tại bị bệnh nặng, tâm tình chung quy là không thể nào tốt được.

Chữ viết của Thẩm Nguyên Khải thật sự rất đẹp, ông viết bằng bút máy, mang một chút qua loa, chữ và khoảng cách giữa các chữ nắm bắt rất khá.

Bức thư ước chừng có năm trang.

Thẩm Nịnh Nhược xem từ mở đầu, đến mặt sau trước mắt hết thảy đều mơ hồ, bởi vì trong mắt đều là nước mắt.

Khâu Dạng cho cô khăn giấy, nhưng khi nàng xem xong phần Thẩm Nguyên Khải ký tên là "Người bố không đủ tiêu chuẩn của con, Thẩm Nguyên Khải", tiếng khóc của cô không còn kìm nén được nữa, người cũng ghé vào người Khâu Dạng, bả vai đều đang run rẩy.

"Tiểu, Tiểu Dương......" Thẩm Nịnh Nhược thanh âm đứt quãng vang lên, "Chị rất hy vọng bố chị còn có thể, có thể sống thật lâu a."

Ngay từ đầu bức thư, Thẩm Nguyên Khải đã tỏ ra ăn năn về những việc mình đã làm trong những năm qua, giữa những hàng chữ đều là nỗi đau mất vợ, sau lại nói lên chuyện cùng Thẩm Nịnh Nhược, biểu đạt chính mình vạn lần xin lỗi.

Hai tấm thẻ ngân hàng này một cái là để lại cho Thẩm Nịnh Nhược, một cái là nhờ Thẩm Nịnh Nhược giúp ông giúp đỡ người khác.

Thẩm Nguyên Khải những năm gần đây âm thầm giúp đỡ một số học sinh nghèo khó, nhưng ông một cái cũng không nói cho Thẩm Nịnh Nhược, ông hy vọng cho dù lúc sau có rời đi, tiền trong thẻ này cũng có thể giúp được một số đứa trẻ.

Ông thú nhận rằng ông đang chuộc lại tội lỗi của mình, như thể làm vậy trong lòng sẽ bớt hối hận đi một chút, chỉ là rất đáng tiếc không có.

Suốt năm trang giấy này còn nhắc tới rất nhiều tâm sự của ông, hơn nữa còn cảm thấy tự trách vì trước đây đã tin tưởng Quách Minh An.

Khâu Dạng ôm Thẩm Nịnh Nhược, thẳng đến khi Thẩm Nịnh Nhược sắp khóc, nàng mới buông lỏng cánh tay ra.

Trên quần áo nàng có nước mắt Thẩm Nịnh Nhược, ướt một mảng to.

Lông mi Thẩm Nịnh Nhược đã ướt đẫm, Khâu Dạng dùng khăn giấy lau mặt cho cô, giọng dịu dàng đến không được: "Có thoải mái hơn chút không?"

Thẩm Nịnh Nhược vừa lắc đầu vừa gật đầu, giọng nói cô có chút khàn: "Chị không phải đứa con gái đủ tiêu chuẩn, nhiều năm như vậy, chị, chị......"

Cô có chút nói không được.

Từ lúc tốt nghiệp tới nay, cô liền không thế nào về nhà, bởi vì sợ khắc khẩu, cô cho rằng chỉ cần cứ chuyển tiền cho Thẩm Nguyên Khải là được.

Trạng thái như vậy vẫn luôn liên tục đến bây giờ, Thẩm Nịnh Nhược nghĩ lại liền cảm thấy hối hận.

Khi còn nhỏ ở bài khoá có học qua một câu "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn", Thẩm Nịnh Nhược dường như hiện tại mới hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Khâu Dạng xoa xoa gương mặt cô: "Nhược Nhược, vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian."

"Sau này chúng ta có thể mỗi ngày đều đi thăm chú."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng, sụt sịt cái mũi: "Được."

"Bố chị cho chị cái thẻ này, chị cũng sẽ cầm đi làm từ thiện, đi giúp đỡ càng nhiều đứa trẻ."

"Vậy chúng ta tiếp tục chụp ảnh và quay video trước, lại đi tìm chú?"

Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu: "Trong thư ông có viết, bảo chị thấy phong thư này không cần vội đi tìm ông ấy, đợi ngày mai lại đi."

"Ông nói ông xin xuất viện một ngày đi nghĩa trang thăm mẹ chị."

"Chúng ta tiếp tục chụp ảnh và quay video đi."

"Được." Khâu Dạng đồng ý.

Ba Khâu Dạng trước khi nàng sinh ra đã mất rồi, nàng chưa trải nghiệm qua cái gì là tình thương của cha.

Trước kia cô giáo yêu cầu các nàng viết văn về "cha", nàng chỉ có thể bịa, đương nhiên, cũng có chủ đề "mẹ" này, nàng cũng chỉ có thể bịa, bởi vậy thời điểm ở tiểu học, các bạn học còn sẽ lặng lẽ mắng nàng không có cha mẹ.

Khâu Dạng khi đó ngoài mặt sẽ làm bộ không thèm để ý, trên thực tế nội tâm lại rất để ý.

Nhưng không có cách nào.

Nhưng hiện tại nhìn biểu hiện của Thẩm Nịnh Nhược, nàng nghĩ nàng biết cái gì là tình thương của cha, cho dù người cha này rất nhiều khuyết điểm, nhưng thật ra ông vẫn rất yêu con gái của mình.

Khâu Dạng không nói tới ngưỡng mộ, nàng chỉ cảm thấy không nên.

Nếu như Thẩm Nguyên Khải không gặp căn bệnh này thì tốt rồi.

Đáng tiếc không có nếu như.

Buổi chiều hai người ở Thẩm gia thật lâu, chụp đủ ảnh chụp mới trở về.

Khâu Dạng trở về liền mở máy tính sửa ảnh, chờ đến giờ cơm tối lại cùng Thẩm Nịnh Nhược cùng nhau ra cửa, tới cửa hàng đóng dấu gần đó, đem tất cả ảnh chụp được đều in ra.

"Tiểu Dương."

"Ngày mai chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi."

Thẩm Nịnh Nhược ở trên đường trở về đề nghị.

Khâu Dạng sửng sốt, chợt đồng ý: "Được."

Ngày hôm sau nhìn thấy Thẩm Nguyên Khải, Thẩm Nịnh Nhược cố gắng tỏ ra bản thân trông thật kiên cường: "Bố, bố viết thư con đọc rồi, cảm ơn bố nói cho con nhiều như vậy."

Thẩm Nguyên Khải tươi cười: "Chữ cũng không tệ lắm nhỉ."

"Đẹp lắm ạ." Thẩm Nịnh Nhược lại nói, "Hôm nay chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi, bố."

Thẩm Nguyên Khải nhìn về phía Khâu Dạng: "Có Tiểu Khâu không?"

"Đương nhiên."

"Chúng ta là người một nhà."

Mà nhiếp ảnh gia gọi tới là Diêu Dao, hôm nay cô ấy không đi làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền giơ tay lên tới muốn đi cùng.

Địa điểm quay chụp là ở khuôn viên bệnh viện, hiện tại có người nhà cũng đang đỡ người thân sinh bệnh, đi vào khuôn viên tản bộ.

Các nàng chọn đứng ở trước một cái cây, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đứng ở hai bên Thẩm Nguyên Khải.

Diêu Dao giơ máy ảnh, đem màn ảnh nhắm ngay một màn này, trong miệng niệm: "Nào, ba, hai, một."

Ảnh chụp không chỉ chụp một tấm, Diêu Dao tuy rằng không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng chụp ảnh chung như vậy vẫn là có thể.

Lại bồi Thẩm Nguyên Khải một lát, chờ đến khi ông muốn ngủ trưa, ba người mới rời đi.

Mới vừa lên xe, Văn Nguyên gọi điện thoại đến: "Chị, hai ngày này nếu một nhà Khâu Tranh gọi điện thoại tới cho chị, chị không cần để ý."

"Làm sao vậy?"

"Bọn họ la lối khóc lóc đây." Văn Nguyên một trận cạn lời, "Lúc trước khi làm chuyện xấu như thế nào liền không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy?"

Khâu Dạng bật cười: "Được, chị biết rồi."

"Đúng rồi, chị, ngày mai em phải về Kinh Thành mấy ngày."

"Vậy đêm nay em tới nhà của bọn chị ăn một bữa cơm đi, chị xuống bếp."

"Được ạ!"

Khâu Dạng cúp điện thoại, Thẩm Nịnh Nhược mới nói: "Em trai sao?"

"Ừm, ngày mai em ấy về lại Kinh Thành."

Diêu Dao "ể" một tiếng: "Em trai nào thế? Sếp tổng công ty Vạn Danh kia sao?"

"Đúng vậy."

Diêu Dao cười cười: "Vậy mình gửi tin nhắn cho Sở Sở, bảo cô ấy buổi tối cũng tới ăn cơm."

"Được."

"Vậy em cũng gọi Nhạc Ngu học tỷ tới."

"Coi như là chúc mừng ngày mai em đến chỗ làm việc mới."

Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Có thể."

"Những người này chúng ta, cũng có thể chụp một tấm ảnh gia đình."