"Bà dì" của Khâu Dạng tới đúng buổi sáng thứ hai, thời gian hành kinh của nàng chưa từng hỗn loạn, cho nên nàng đã dự phòng từ trước.
Chỉ là vừa mới ra cửa, liền bắt đầu cảm thấy đau lưng và tức ngực, sau khi tới công ty sắc mặt nàng cũng không được tốt lắm, nàng uống một ly nước ấm và thuốc giảm đau.
Nhưng cũng không đau đến mức không thể chịu nổi, đặc biệt là hạng mục mới hiện tại vừa vận hành được mấy ngày, đúng là thời điểm bận rộn, Cù Ngôn đưa nhiệm vụ xuống có chút nặng, Khâu Dạng không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào, thời gian làm việc lấy ra trăm phần trăm tinh lực, liên tục xác nhận chính mình kiểm tra đối chiếu số liệu đã chuẩn xác hay chưa.
Cứ như vậy, cơn khó chịu trong cơ thể đã giảm bớt không ít, chỉ là đến khi tan làm, những mỏi mệt chua chát đó liền đều ùn ùn kéo tới, Khâu Dạng lê thân thể không thoải mái, chọn cách bắt xe trở về.
Nàng cũng không tính tự mình nấu cơm, trước khi về đến nhà có gọi một phần cháo, vừa mới cho Bình Tử ăn cơm tối xong, cháo liền được giao đến.
"Bà dì" đến làm Khâu Dạng không muốn ăn uống gì, phần cháo trắng này nàng cũng chỉ là húp vài ngụm rồi thôi, liền dẹp sang một bên, chuẩn bị đi tắm rửa.
Bình Tử dường như là đã nhìn ra sự yếu ớt của nàng, không ngừng dùng đầu cọ vào cẳng chân nàng.
Khâu Dạng rất phối hợp, trong chốc lát xoa đầu nàng, trong chốc lát xoa cằm nàng.
Đúng lúc này Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại tới.
"Ở đâu?" Thẩm Nịnh Nhược mở miệng liền hỏi, không có xưng hô, hơn nữa ngữ khí cũng không vui vẻ gì, có vẻ có chút trầm trọng.
Khâu Dạng sửng sốt, Thẩm Nịnh Nhược nói chuyện với nàng bằng giọng điệu như vậy, nàng sẽ có ảo giác rằng mình đang đối mặt với Thẩm tổng giám tại nơi làm việc.
Lúc ở trước mặt mình Thẩm Nịnh Nhược trên cơ bản sẽ không như vậy.
"Ở nhà."
Thẩm Nịnh Nhược vừa mới cũng ý thức được mình không giống ngày thường, cho nên lần này thả lỏng một chút, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: "Vậy chị tới tìm em."
Khâu Dạng có chút hoang mang: "Tìm em làm gì?"
Nàng biết Thẩm Nịnh Nhược nhất định sẽ không muốn nàng trả nợ trong khoảng thời gian này, nếu không nàng sẽ phát điên mất.
"Không phải em đau bụng kinh sao?"
Khâu Dạng có chút hiểu: "Em có thuốc."
Nàng vừa nói vừa dừng lại, mí mắt thấp một chút: "Lại không yên tâm em sao?"
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược: "Ừm."
Không khó để nghe thấy sự cứng nhắc trong tiếng "Ừm" này.
Khâu Dạng bật cười: "Vậy chị đến đây đi."
"Sẵn tiện em có thứ này muốn đưa cho chị."
Thẩm Nịnh Nhược cúp điện thoại, cô suy nghĩ cẩn thận một lúc, cũng không nhớ mình ở chỗ Khâu Dạng đã rơi cái gì.
Nếu không phải rơi, cô cũng không biết Khâu Dạng sẽ cho cô cái gì.
Giữa trưa lúc ăn cơm đi ngang qua một tiệm thuốc, do dự một lúc vẫn đi vào mua thuốc.
Mua xong lại lâm vào rối rắm, không biết đưa cho Khâu Dạng thế nào, cô không phải không nghĩ tới trực tiếp đưa đến Vạn Danh để Khâu Dạng đi lấy, nhưng là lại cảm thấy Khâu Dạng người đều đau bụng kinh, còn muốn đi một chuyến mà nói, không khỏi cũng quá phiền toái cho nàng.
Loay hoay mãi vẫn không có kết quả, đến khi tan tầm cô mới nhìn chằm chằm túi thuốc mình mua, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Khâu Dạng.
Kha Diệp Tử vừa ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Thẩm Ninh Nhược cũng vừa đi ra, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày.
Chỉ là ngoại trừ chiếc túi xách tinh xảo đắt tiền ra, còn có thêm một túi... thuốc?
Mắt Kha Diệp Tử rất tốt, từ trong túi trong suốt lập tức có thể nhìn thấy, đại khái đều là thuốc trị liệu đau bụng kinh.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà nhìn cô ấy một cái: "Còn chưa đi?"
Bây giờ nhân viên của công ty đều đang đi xuống lầu, thang máy có phần bị chặn, ngày thường Kha Diệp Tử đều sẽ trễ vài phút mới rời đi, Thẩm Nịnh Nhược càng trễ hơn nữa.
Tỷ lệ hai người tan tầm đụng phải nhau không lớn, cho nên Kha Diệp Tử vẫn là có chút kinh ngạc, huống chi còn lần đầu tiên thấy Thẩm Nịnh Nhược cầm một túi thuốc.
"Hiện tại liền đi." Kha Diệp Tử dẹp bỏ sự tò mò chính mình, nhưng trong đầu cô ấy chợt liên tưởng túi thuốc với người phụ nữ xuất hiện sau cuộc họp video của tổng giám lúc ở Tây Thành.
Giữa mày cô ấy giật giật, giây tiếp theo, cảm thấy đầu óc mình có chút vấn đề.
Tổng giám của bọn họ là có bạn trai, lại còn rất anh tuấn, dáng người cũng cao lớn, lúc trước có tới dưới lầu đón tổng giám tan tầm.
Tuy rằng hình như không còn gặp một thời gian rồi.
Thẩm Nịnh Nhược không biết cấp dưới này đang suy nghĩ cái gì, cô cầm chặt túi thuốc vừa mới gặp được Kha Diệp Tử liền khẩn trương một chút.
May mắn thay, không cómột ai khác quan tâm đến, sau khi tiến vào thang máy cô liền đến tầng một, lái xe thẳng đến tiểu khu Khâu Dạng.
Sau khi Khâu Dạng tắm rửa xong lại sấy đầu tóc, cửa mới vang lên hai tiếng gõ cửa, nàng đi mở cửa, nhưng đứng ở cửa không phải Thẩm Nịnh Nhược.
Miêu Nghệ lại đưa ra túi đồ ăn: "Dạng Dạng, ăn chút không?"
Từ khi Khâu Dạng thất tình, Miêu Nghệ nhìn Khâu Dạng càng ngày càng gầy, thân là bạn tốt cô ấy liền có chút nhìn không nỡ, đặc biệt là Khâu Dạng vẫn luôn đối với cô ấy rất tốt, có lần Miêu Nghệ thật sự rất khó khăn, Khâu Dạng không nói hai lời liền cho cô ấy mượn tiền, hiện tại tiền khẳng định đã trả hết, nhưng ngay lúc đó Miêu Nghệ cảm động vẫn là nhớ rõ.
"Mình đánh răng rồi." Bên môi má lúm đồng tiền của Khâu Dạng lộ ra.
Miêu Nghệ có chút kinh ngạc: "Sớm như vậy?"
"7 giờ."
"Có chút không thoải mái."
"Muốn đi ngủ sớm một chút."
Miêu Nghệ âm thầm thở dài, lý do Khâu Dạng muốn ngủ sớm chắc chắn là không muốn tỉnh như vậy.
Nếu không sẽ nhớ tới Đào Tư Nhàn.
"Được, vậy cậu ngủ cho ngon đi." Miêu Nghệ lại nói, "Ngày mai đừng đến sớm như vậy, nhà hàng này vừa mới khai trương, hương vị cũng không tệ lắm."
Khâu Dạng cong con mắt, gật gật đầu: "Mình biết rồi."
Nội tâm Miêu Nghệ lại là một tiếng thở dài, cảm thấy hiện tại Khâu Dạng là đang miễn cưỡng cười vui, cô ấy cũng không hề để Khâu Dạng đợi ở đây: "Vậy mình đi về đây."
Chờ Miêu Nghệ vừa đi, Khâu Dạng mới thở dài một hơi, nàng tưởng tượng đến trầm xuống Nịnh Nhược đối tượng diễm ngộ muốn tới, đối mặt Miêu Nghệ lúc này liền khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Nàng đang muốn đóng cửa, liền nghe thấy thang máy "Đinh" một thanh âm vang lên, nàng không khỏi có chút khẩn trương mà nuốt nước bọt, nghe thấy được khoảng cách tiếng bước chân đi về phía mình càng ngày càng gần.
Chẳng đến vài giây, Thẩm Nịnh Nhược liền xuất hiện ở trước mặt nàng, hướng về nàng dương hạ mày: "Tiểu Dương, em cũng quá mức nhiệt tình rồi, chị còn chưa nói chị đang lên lầu."
"......" Khâu Dạng nghe cô trêu chọc, một chút liền bình tĩnh, "Vừa khéo."
Thẩm Nịnh Nhược vẻ mặt "Chị tin": "Ừm ừm." Cô mi mắt cong cong, nói xong lấy túi thuốc ra từ túi xách, "Cho em."
Khâu Dạng nhấp môi dưới: "Cảm ơn."
"Em muốn cho chị cái gì?" Thẩm Nịnh Nhược liền đứng ở cửa, cũng không có nhìn vào bên trong, chỉ là nhìn Khâu Dạng trước mặt.
Một ngày không gặp, Khâu Dạng thoạt nhìn tiều tụy đi một chút, mày Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng nhăn lại.
Cô không bị đau bụng kinh, nhưng biết uy lực đau bụng kinh, hiện tại thấy trong mắt Khâu Dạng cũng không nhiều ánh sáng, bắt đầu tự hỏi chính mình mua thuốc có đủ hay không.
Hoặc là nói, còn có cần làm gì khác hay không.
Khâu Dạng đón nhận ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược, nhẹ giọng hỏi: "Chị không định vào sao?"
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt chớp chớp: "...... Được."
Khâu Dạng dời tầm mắt, xoay người đồng thời bổ sung câu: "Lần trước đến nhà chị, hiện tại chị đến nhà em."
"Huề nhau."
"Khỏi cho chị nói em thiếu nợ chị."
Thẩm Nịnh Nhược nghe được nội tâm bật cười, nhưng cô không dám cười lộ ra, chỉ là đáy mắt ý cười nhiều vài phần.
Khâu Dạng khom lưng lấy giày cho cô, chính mình liền vào phòng ngủ, rốt cuộc không nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái.
Thẩm Nịnh Nhược thay giày, lại đứng lên, liền thấy một con mèo mập ngồi xổm cách chỗ cô hai mét, vẻ mặt tò mò mà nhìn mình.
Thẩm Nịnh Nhược tiến tới một bước, nó cũng không né, vẫn mở đôi mắt to tròn, đang cẩn thận tìm tòi chính mình có từng gặp qua người này chưa.
Thẩm Nịnh Nhược ở trước mặt Bình Tử ngồi xổm xuống: "Là mi à?"
Bình Tử: "Meow."
"Chính là thấy video của mi làm tâm tình Tiểu Dương liền tốt lên sao?" Thẩm Nịnh Nhược không nhận thấy được chính mình đang ghen tuông.
Bình Tử: "Meow."
Như là xác định Thẩm Nịnh Nhược không phải người xấu, Bình Tử liền không có cố kỵ, bước hai bước về phía trước phe phẩy cái đuôi, cọ vào người Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược khẩn trương lên, cô kỳ thật có chút sợ mèo, khi còn nhỏ từng bị mèo hoang ven đường cào một lần nên đã để bóng ma tâm lý cho cô.
Chủ yếu là chích ngừa cũng rất đau.
"Nó rất thích chị." Khâu Dạng từ phòng ngủ ra tới, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược vẫn luôn bất động không nhúc nhích.
Thẩm Nịnh Nhược ngẩng đầu lên, có chút nhìn nàng cầu sự giúp đỡ: "Nó tên là gì?"
"Bình Tử."
Bình Tử cho rằng Khâu Dạng đang kêu nó, lập tức đi lại trước mặt Khâu Dạng, kêu một tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược thở phào: "Tính tình nó rất tốt." Lại dừng một chút, "Giống em."
Khâu Dạng không để ý những lời này của cô, đi tới đưa cái túi trong tay ra: "Cho chị."
Là một cái túi giấy màu đen tương đối nhỏ, bên ngoài cũng không có chữ, miệng túi được dán băng dính rất đẹp, Thẩm Nịnh Nhược không biết bên trong là cái gì.
Cô rất chắc chắn chính mình ở chỗ Khâu Dạng không có rơi thứ gì.
Khâu Dạng bắt được ánh mắt nghi hoặc của cô, chính mình cũng không giải thích, liền đem túi hướng về trong lòng Thẩm Nịnh Nhược một tắc: "Không có đồ vật gì."
"Chị về tự mình xem đi."
Thẩm Nịnh Nhược khóe môi dương lên: "Được."
Bình Tử bởi vì Khâu Dạng không chơi cùng nó, tự mình giận dỗi, chạy đến leo lên giá bên cạnh mài móng vuốt.
" Vậy chị về đây." Thẩm Nịnh Nhược nắm chặt túi, dặn dò một câu, "Nếu đau quá thì em nhớ phải uống thuốc đấy."
"Không đau lắm."
"...... Chủ yếu là đau lưng."
Thẩm Nịnh Nhược lông mi run lên: "Có cần mát xa sao?" Hỏi xong cũng không đợi Khâu Dạng trả lời, tự mình đặt túi ở trên bàn trà, "Em nằm xuống đi, chị giúp em ấn ấn."
Khâu Dạng: "......"
Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên, nhướng mày, vô thức nói với giọng ra lệnh: "Nằm xuống."
"Ồ." Khâu Dạng ngoan ngoãn nằm xuống sô pha, sô pha mềm mại,nàng cũng không khó chịu, mà Bình Tử ở một bên tò mò mà nhìn chằm chằm.