Trời chuyển sang xuân còn lạnh hơn những ngày trong đông, thời tiết này thành phố S phủ một mảng sương dày đặt, đường phố vắng vẻ, chỉ có những cành cây khẳng khiu trụi lá thỉnh thoảng rung rinh vì gió. Không khí vô cùng ảm đảm.
Đứng trong phòng nhìn ra ngoài sân phủ đầy lá khô, long Lưu Ly trầm lặng xuống. Chuyển mùa xuân lạnh lắm, giờ ba mẹ nó ra sao? Anh trai nó ra sao? 2 năm qua nó chỉ về nhà có vài lần do vướn bận việc học. Duy cũng bận việc nên không thường xuyên ghé thăm lắm. Cứ đến những mùa như thế này là nỗi buồn đâu đó cũng kéo đến...
- Em đang nghĩ gì vậy? - Tiếng nói ấm áp vang lên sau lưng nó, kèm theo đó là một chiếc áo ấm dày và nặng.
- Đông có lạnh không? Triết Huân? - Lưu Ly cất tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như xưa.
Triết Huân nhìn sang, ánh mắt khó hiểu. Hai năm không nhiều để cậu có thể gọi là rất hiểu nó.
- Em sẽ lạnh nếu em nghĩ sẽ lạnh. - Triết Huân khẽ nói.
Cậu thật sự không có câu trả lời thỏa đáng, cậu chỉ trả lời theo những gì cậu cảm nhận được. Có ai biết, mùa đông từ 2 năm trước đối với cậu đã không còn lạnh bởi có Lưu Ly đi cùng.
- Anh có lạnh không? - Lưu Ly mắt nhìn ra ngoài hỏi.
- Không! - Triết Huân không suy nghĩ mà trả lời ngay.
- Tại sao? - Lưu Ly quay sang hỏi.
-Anh có em rồi. - Cậu véo mũi nó mỉm cười trả lời.
- Triết Huân, ba mẹ em không có em bên cạnh, ba mẹ có lạnh không?
- Em hạnh phúc, ba mẹ sẽ thấy ấm áp thôi! -Triết Huân nhẹ giọng nói, cậu biết cô gái nhỏ của cậu đang nhớ nhà.
- Triết Huân, anh đi ăn kem với em đi. - Lưu Ly quay sang cười tươi với Triết Huân
---------------------
Hơi thở mang đầy khỏi, trong quán kem nhỏ, có một cô gái tóc nâu, áo đông trắng, khăn choàng đỏ, gương mặt vì lạnh mà đỏ ửng lên ngồi cạnh một chàng trai cao, dáng người khá mảnh khảnh, điển trai nhưng khá lạnh lung, tuy vậy, ánh mắt vẫn mang nét cười nhìn người con gái trước mặt.
- Em ăn ít thôi, lạnh lắm. - Triết Huân nhìn nó nhắc nhở.
- Anh ăn với em?
- Hả?
Chưa kịp để Triết Huân phản kháng, Lưu Ly đã đưa chiếc muỗng đầy kem trước mặt cậu. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lưu Ly, Triết Huân bật cười rồi cũng há miệng ăn.
- Rất ngon đúng không? - Lưu Ly cười cười.
-Ăn ít thôi, viêm họng đấy!
Ấm áp, rất ấm áp, lạnh đến đâu đi nữa, nhưng trái tim ấy nào có như thời tiết kia mà vô tình lạnh cóng. Hình ảnh đáng yêu đó cũng khiến người đi đường hoặc những người trong quán nhìn thấy ấm áp theo.
Tập đoàn Infinite...
- Tổng giám đốc, thư kí mới đã đến. - Trợ lí của Triết Huân đẩy cửa vào nói.
- Ừ, cho vào đi. - Triết Huân không rời tập hồ sơ nói.
Vài giây sau chỉ nghe tiếng mở cửa và tiếng giày cao gót chạm nền nhà, Triết Huân khẽ nhíu mày, cậu có một chút dị ứng với tiếng giày cao gót, và bởi vì Lưu Ly cũng không thích mang giày cao gót.
- Chào tổng giám đốc, tôi là thư kí mới.
Rời khỏi tập hồ sơ, Triết Huân ngước mặt lên nhìn rồi sửng sờ...
- Luyến?
- Triết Huân, em về rồi!
----------------
Lang thang trên phố, Lưu Ly tay cầm ly ca cao nóng chỉ nhìn xuống đất, không để ý đến mọi vật xung quanh, dường như nó quá quen với cảnh vật đó. Hôm nay tuyết chỉ rơi nhẹ...
Lưu Ly được nghỉ 2 tiết học cuối nên về trước, nó không thích nhàn rỗi ngồi trước cổng trường chờ Triết Huân đến nên đã nhắn tin nói với cậu không cần đón nó nữa, nó sẽ tự đón xe về, và kết quả là giờ nó đang đi bộ trên đường lạnh cóng. Vòng vèo ra làm sao đó, hiện tại nó đang đứng trước tập đoàn Infinite, ngẩn người ngước nhìn cái tòa nhà cao chọc trời kia, nó không hiểu sao lại đến đây. Định bước đi, nhưng nó lại thấy nhân viên công ti mang một tấm bảng to đùng ra dựng trước cổng.
“Tuyển nhân viên phòng tài chính, nhận hồ sơ từ ngày 15.”
Lưu Ly nhìn tấm bảng một hồi lâu, rồi lại đi, nhưng không về nhà, mà lại ghé vào nhà sách, mua bộ hồ sơ xin việc làm. Ngay tại nhà sách, Lưu Ly nhanh chóng hoàn tất hồ sơ đó và trở lại tập đoàn Infinite, hôm nay là ngày 15.
.
.
- Chúng tôi sẽ liên lạc cho em sau! - Nhân viên phòng nhân sự mỉm cười nhìn cô gái trước mặt nói, những nhân viên ở đây không ngờ lại có người xin việc sớm đến thế, họ chỉ mới đăng tin tuyển nhân viên cách đây 30 phút.
- Cảm ơn ạ. - Lưu Ly lịch sự cúi đầu cảm ơn rồi mỉm cười ra khỏi phòng.
Nụ cười hiếm thấy đó không tắt cho đến khi Lưu Ly về nhà, dường như nó tìm thấy một màu mới cho cuộc sống này.
-----------------------------------
Phòng làm việc im lặng, có chút ngượng ngùng và không thoải mái. 4 mắt ấy cứ nhìn nhau. Nhận ra tình hình đã kéo dài gần 5 phút, Triết Huân hắng giọng. Ngay sau đó Luyến bước tới.
- Triết Huân, em trở lại rồi. - Kèm theo đó là nụ cười trưởng thành.
Phải, Luyến bây giờ không là Luyến của hai năm trước nữa, bây giờ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, sắc xảo hơn và có lẽ là giỏi hơn rất nhiều.
- Không phải anh không nhận ra em đấy chứ? - Luyến tiếp tục hỏi khi thấy Triết Huân không nói gì. - Tổng giám đốc, tôi làm việc ở đâu đây? - Luyến cười lên tiếng.
Đến lúc này Triết Huân mới hoàn toàn tỉnh táo.
- Bên ngoài có bàn làm việc. - Cậu chỉ bàn làm việc bên góc phòng. - Công việc chắc trợ lí nói với cô rồi chứ? - Triết Huân hỏi. Cậu đang cố công tư trong công việc với Luyến.
- Em biết rồi. - Luyến gật đầu. - Giờ bắt đầu luôn nhé?
Triết Huân chỉ gật đầu rồi lại tập trung vào tập hồ sơ vừa rồi. Mắt chăm chú vào giấy tờ nhưng tâm trí cậu hoàn toàn không thể tiếp nhận con số nào. Tại sao Luyến lại về? Tại sao lại vào công ti cậu làm? Tại sao lại trở thành thư kí, trong khi cô ấy là từ nước ngoài về, bằng cấp không tệ để làm thư kí. Gấp tập hồ sơ lại, cậu ngả người ra ghế, mắt nhìn lên trần nhà. Một khoảng thời gian lâu sau đó, cậu mới tập trung lại, nhìn đồng hồ trên tay... tan ca! Triết Huân nhếch môi cười, cậu phí thời gian quá. Xếp lại giấy tờ cho gọn, cậu lấy áo khoác sau ghế rồi ra khỏi phòng. Mở cửa, đã thấy Luyến nghiêm chỉnh đứng đó, cười tươi.
- Hết giờ làm việc rồi, anh đi ăn với em được không? Mừng em trở về.
Triết Huân nhíu mày chút xíu, nhìn đồng hồ lại lần nữa, trường Lưu Ly giờ đã tan rồi.
- Được không? Anh bận sao? - Luyến hỏi, cô cảm thấy khó chịu khi Triết Huân “bỗng dưng” có khoảng cách với cô.
- Được! - Triết Huân gật đầu, dù sao ngày đó, cậu cũng nhận ra tình cảm dành cho Luyến chỉ là sự nhất thời và chính Luyến đã rời bỏ cậu đi trước, bây giờ coi như là bạn, là cấp dưới của cậu.
Luyến cười tươi rời khỏi bàn làm việc đi đến bên cạnh cậu, mở lời:
- Em đi ké xe anh được chứ? Em mới về chưa kịp mua xe.
Triết Huân không trả lời, cậu chỉ gật đầu.
- Em xuống dưới trước đi, tôi đi lấy xe.
Cuộc đối thoại khá ngột ngạt, không có chút gì là tự nhiên. Luyến lại tiếp tục cười tươi rồi đi trước, Triết Huân đứng đó nhìn theo, thầm nghĩ cô không có chút gì gọi là cảm thấy có lỗi với cậu? Nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại từ túi áo ra, mở khóa lại thấy có tin nhắn từ Lưu Ly, cậu nghĩ cô nhỏ của cậu hỏi tại sao chưa tới ai ngờ là nhắn tin bảo tự về từ vài tiếng trước rồi. Không chần chừ, cậu nhấn nút gọi.
Bản nhạc không lời của Yurima quen thuộc vang lên trong loa, cậu khẽ cười, đây là bản nhạc cậu thích nhất.
- Alo? - Không lâu giọng nói quen thuộc đã vang lên.
- Em đang ở đâu? - Cậu hỏi.
- Em đã về nhà rồi! - Đầu dây bên kia trả lời nhanh chóng.
- Có thật là em đón xe về không? - Triết Huân hỏi, với tính cách của Lưu Ly chịu để cậu đón là quá lắm rồi, cậu không tin cô nhỏ tự đón xe về.
- Nhưng em đã về đến nhà an toàn rồi. - Lưu Ly biết Triết Huân sẽ không bỏ qua nên trả lời khác với câu hỏi của cậu.
- Được rồi, em với ba mẹ ăn cơm trước đi nhé! Anh...
- Anh đi đâu sao? - Chưa kịp để Triết Huân cho lí do Lưu Ly đã hỏi.
Triết Huân nở nụ cười ngọt ngào, cậu lên tiếng:
- Anh đi ăn với bạn, lâu ngày không gặp! Em với ba mẹ đừng chờ.
- Anh đi cẩn thận, giữ ấm nữa. - Lưu Ly nói nhỏ.
- Anh biết rồi, em cũng vậy!
Cuộc gọi chấm dứt nhưng trong long cả hai chẳng ai muốn cúp máy. Triết Huân cười cười bước vào thang máy chuyên dụng xuống nhà xe. Hình ảnh hiện tại của cậu trái ngược hoàn toàn với hình ảnh CEO ở công ti. Nếu để nhân viên thấy, chắc họ ngạc nhiên lắm, một vị tổng giám đốc suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lẽo khi đi làm mà cũng có thể cười tươi như thế chắc hẳn là chuyện khó tin.
Luyến đã đứng chờ Triết Huân ở phía bên kia đường, khi xe đến thì nhanh chân bước vào. Thấy tóc cô ướt ướt, Triết Huân mở lời:
- Xin lỗi em, anh bận nói chuyện điện thoại nên hơi lâu.
- A, không sao. - Luyến lắc đầu.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, xuyên qua màn tuyết mỏng đến nhà hang mà Luyến đặt trước. Trên xe cả hai cũng không nói chuyện nhiều, như sợ vào bàn ăn sẽ không có chuyện để nói.
Quá trình từ xe vào bàn ăn cũng chẳng có gì xảy ra, chỉ khi món ăn được dọn ra bàn, lúc đó Luyến mới mở lời.
- Công việc của anh rất tốt đúng không?
- Ừ, tạm là tốt! Còn em? Ở bên đó, em học hành tốt đúng không? - Triết Huân cũng cởi mở hơn một chút.
- Vâng... - Luyến gật đầu. - Hai năm qua... anh sống tốt không?