Như lời dặn, cuối giờ Lưu Ly cầm tập hồ sơ đã kiểm tra đến phòng Đức gõ cửa, sau khi được gọi vào thì Lưu Ly mở cửa, cảnh đầu tiên là anh chàng trưởng phòng mặt rất hình sự, tay trái sờ sờ cằm, tay phải không ngừng gõ vào phím cách của bàn phím máy tính, tạo ra một nhịp điệu vô cùng đều đặn. Đặt tập hồ sơ lên bàn, Lưu Ly vẫn chưa nói gì, chỉ đứng đó chờ.
Liếc nhìn tập hồ sơ được xếp gọn gàng đặt trên bàn, Đức ngừng động tác kì quặc vươn tay lấy lên lật lật, đọc vài dòng đầu, anh ngẩng đầu hỏi Lưu Ly:
- Lưu Ly, lần đầu tiên sử dụng máy tính lúc đó em bao nhiêu tuổi?
Lưu Ly khẽ nhíu mày, câu hỏi này có liên quan đến tập hồ sơ đó sao?
- 4 tuổi. - Mặt dù rất rất thắc mắc với câu hỏi của Đức nhưng Lưu Ly vẫn trả lời.
- Sao em lại có thể nhớ kĩ như thế?
- Lúc đó tôi đã phá hư cái máy tính của anh tôi, nên khó để quên. - Vẫn bình tĩnh, Lưu Ly trả lời.
Không nói gì, Đức tiếp tục nhìn vào tập hồ sơ.
- Được rồi, tan ca đi, à cầm cái này về làm, chiều mai nộp lại. - Đức gấp hồ sơ lại nói, tiện tay đưa tập hồ sơ mới cho Lưu Ly.
Cầm lấy hồ sơ mới, Lưu Ly cuối đầu rồi ra ngoài. Không thèm ngó ngàng tới anh trưởng phòng đang cầm hồ sơ lên nhìn lại, đầu vẫn còn gật gù. Giờ Lưu Ly chỉ muốn nhanh chóng về trường nếu không sẽ không kịp giờ Triết Huân đón.
Trong văn phòng, Đức vui vẻ cầm điện thoại, lướt sơ qua danh bạ rồi chạm vào cái tên “Trọng Nhân”
- Này anh bạn, tối ra ngoài uống với tôi vài ly. - Ngay khi có tiếng trả lời ở đầu dây bên kia, Đức đã mở lời mời.
-Yên tâm, tôi mời, coi như trả công cậu tìm cho tôi nhân viên tốt. - Vẫn khuôn mặt tươi cười, Đức tựa lưng ra ghế nhàn nhã nói.
-Ok, tối gặp! - Đầu dây bên kia có vẻ Trọng Nhân đã đồng ý nên Đức vui vẻ gật đầu nói lại.
Cúp máy, Đức dọn dẹp lại bàn, cười thoả mãn khi tối nay không cần thức khuya làm việc.
------
Lưu Ly nhanh chóng rời công ty, đón xe bus trở lại trường cho kịp thời gian, tuy có chút mệt nhưng trong lòng lại rất thoải mái, đâu đó có một niềm vui không sao tả được.
Về đến trường cũng vừa lúc lớp chuyên nghành nâng cao tan, Lưu Ly ngó tới ngó lui như ăn trộm đi vào trong, tránh Trung và Hạ Chi bắt gặp. Đứng từ phía hành lang phía đông, nó thấy Trung và Hạ Chi ra từ phòng học, dường như đã làm lành rồi thì phải, mặt ai cũng đều tươi cười, còn tay trong tay bước đi. Chắc chắn không còn ai trong lớp, Lưu Ly mới đi ra cổng, tay xoa xoa vào nhau để lấy một chút ấm áp.
Đợi khoảng 15', chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ngay trước mặt Lưu Ly, bước ra khỏi xe vẫn là cái dáng quen thuộc đó, nhưng lại có vẻ vội vã.
- Em đợi anh lâu chưa? - Triết Huân đi lại hỏi, đưa đôi tay rắn chắc xoa lấy bàn tay đang đỏ ửng của Lưu Ly.
- Em mới tan thôi. - Lưu Ly mỉm cười trả lời.
- Xin lỗi làm em phải đợi, anh bận một chút việc. - Vẫn xoa đôi tay của Lưu Ly, Triết Huân giải thích.
- Không sao thật mà, chúng ta về thôi, em lạnh rồi.
Gật đầu, Triết Huân mở cửa xe cho Lưu Ly rồi vòng sang tự mình mở cửa vào, khởi động xe, điều chỉnh nhiệt độ rồi cho xe chạy.
- Công ti bận lắm sao? - Lưu Ly quay sang hỏi khi thấy cả hai đều im lặng.
- Có một chút. - Cậu gật đầu trả lời.
Lưu Ly chỉ gật gật khi nghe câu trả lời, nhân viên mới như nó đã cảm thấy ngày đầu rất bận rồi, người ngồi cao như cậu chắc hẳn là công việc ngập đầu.
- Hôm nay em có gì vui à? - Lúc dừng xe cho phần đường người đi bộ, cậu quay sang hỏi Lưu Ly, từ lúc xuống xe đón nó đã thấy sắc mặt rất tốt, chắc chắn là có chuyện vui.
- Sao? À, không có gì, chỉ là nhớ đến một vài câu nói đùa của giảng viên ngày hôm nay thôi! - Lưu Ly cười cười nói.
- Oh, hôm nay em học tốt chứ?
- Rất tốt.
- Anh cũng biết thế, anh gọi cho em không được, anh Duy gọi cũng không được.
- A, các anh có gọi cho em sao? - Lưu Ly quay sang hỏi, rồi lục điện thoại trong cặp. - Tắt nguồn rồi... - Lưu Ly lẩm bẩm. - Nhưng, anh Duy gọi cho em không được rồi gọi cho anh à?
- Ừ.
- Anh ấy có việc gì sao?
- Anh Duy nhờ anh nói với em giỗ nội em năm nay em không cần về, ba mẹ đã đi du lịch cả rồi. - Chăm chú lái xe, Triết Huân không nhìn Lưu Ly nói đều đều.
- A, giỗ nội, đúng rồi, tuần nữa là đến, sao em có thể quên chứ? - Tròn mắt cảm thán, Lưu Ly vỗ tay vào trán nói. - Nhưng ba mẹ đi du lịch sao? Không thể nào, sao lại không nói với em chứ?
- Xem ra hôm nay em rất vui, nói rất nhiều.
- Triết Huân, cho em mượn điện thoại, em muốn gọi cho mẹ.
- Điện thoại anh cũng vừa mới hết pin. - Triết Huân vội nói.
Không nói gì nữa, Lưu Ly nhún vai rồi im lặng nhìn ra ngoài. Nó đang cố nghĩ tại sao ba mẹ lại đi du lịch mà không báo với nó một tiếng.
- Đi du lịch cũng tốt, lâu lắm rồi ba mẹ không thư giản, nhưng sao lại không nói với em? - Lưu Ly nói nhỏ.
- Chắc hai bác sợ em lo lắng, tính em luôn như thế mà, với lại em đang học. - Triết Huân cười nói.
Lần này thì cả hai đều im lặng cho đến khi về nhà.
--------
Tập đoàn S-T.
Không khí trong tập đoàn bây giờ chỉ có thể nói là hỗn loạn, nhìn từ phía ngoài có thể thấy một sự nguy nghiêm cùng vững chắc, nhưng đâu ai ngờ bên trong lại rạng nứt đến từng bộ phận. Giờ đây hầu như tất cả các nhân viên đều chạy đôn chạy đáo trong các văn phòng, hành lang. Trái ngược với cái ồn ào và căng thẳng ấy, phòng tổng giám đốc lại im ắng và thoải mái vô cùng, Duy hiện tại ngồi gác chân lên bàn làm việc, tay cầm cốc cafe nhấp từng ngụm trong rất thư thái.
Ba anh hợp tác với một người bạn đã lâu không gặp, nhưng cả tin ngày xưa người bạn này rất thật thà lại hay giúp đỡ nên giờ bị lừa, hợp đồng hai bên có vấn đề, nhưng bên mắc lỗi lại là phía tập đoàn S-T. Vụ việc xảy ra quá bất ngờ, đối phương không cho giải thích, không gặp mặt, bất chấp đòi kiện tụng, hoặc không thì bồi thường với số tiền khổng lồ. Biết mình bị lừa, lại bị chính người bạn mình tin tưởng lừa, ba Lưu Ly sốc liền lên cơn đột quỵ, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng hiện tại ông lại trong tình trạng hôn mê, nửa thân dưới không cử động được, bác sĩ còn chuẩn đoán có thể ông không thể nói chuyện vào thời điểm này. Mẹ Lưu Ly vì quá lo lắng cho chồng lẫn công ty cũng ngã bệnh, và bây giờ chỉ còn mỗi Duy gánh vác tất cả.
Giới truyền thông chưa phát tán vụ việc này vì Duy có bạn làm lớn trong ấy, có thể ngăn chặn được các thông tin liên quan, nhưng không ai chắc chắn là sẽ giữ bí mật cho đến lúc ổn thoả.
Duy đặt li cafe lên bàn, xoay ghế nhìn ra ngoài, điều anh lo lúc này thật sự không phân biệt được. Công ti, ba mẹ, hay là Lưu Ly? Lúc nãy anh đã nói chuyện này với Triết Huân, yêu cầu cậu giữ bí mật và giữ chân Lưu Ly không cho về nhà, lại còn nói dối rằng ba mẹ đi du lịch. Anh không nghĩ đến chuyện giấu giếm Lưu Ly, nhưng trước khi ngã xuống ba anh đã căn dặn không nói với Lưu Ly. Anh cũng biết thời gian gần đây nó rất vui vẻ và hạnh phúc, không nỡ phá đi.
- Tổng giám đốc. - Giọng nói nhỏ đủ để anh giật mình quay lại.
- Tôi có gõ cửa nhưng không thấy ai nói gì nên... - Lan vội vàng giải thích khi Duy nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
- Tôi biết rồi. - Anh gật nhẹ đầu. - Cô có việc gì? Nếu không nhầm sáng nay đã dọn vệ sinh rồi. - Anh nheo mắt hỏi, trong lòng có chút khó chịu, khônh phải cô gái này đi xin nghỉ việc chứ, mà nghỉ việc cũng phải lên tận tổng giám đốc xin sao...
- A... tôi... tôi... đưa trà cho anh. - Ấp a ấp úng, Lan đưa li trà giấu sau lưng ra trước mặt Duy.
Nhìn thấy li trà, anh bật cười, hoá ra là đưa trà. Anh còn tưởng...
- Coi bộ cô rất rảnh rỗi nhỉ? - Nhận li trà, anh nói rồi nhấp thử một ngụm. - Cảm ơn, trà ngon lắm.
- Tôi hết ca làm rồi. - Lan nói nhỏ.
- Oh? Sao cô còn chưa về? Có chuyện gì sao? - Nghi vấn cô nghỉ việc mới được gỡ bỏ giờ lại nổi dậy mạnh mẽ hơn trong Duy.
- Tôi... tôi... - Lan lại ấp úng.
- Cô cứ nói thẳng ra, làm gì cứ ngập ngừng thế? - Duy nhíu mày nói, anh có cảm giác khó chịu rồi.
- Tôi chỉ là muốn an ủi anh. Tôi biết tôi chỉ là một nhân viên quèn, không có giá trị nào trong cái công ti lớn này, tôi biết đã có rất nhiều người an ủi anh, nhưng tôi nghĩ có thêm một người nữa chắc anh sẽ cảm thấy tốt hơn, tôi... - Cúi đầu, Lan nói một hơi những gì cô suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên thấy anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt lại có ý cười nên ngừng lại, không phải anh nghĩ cô quá bao đồng, quá nhiều chuyện đấy chứ?
- Lan, ngồi đi. - Anh chuyển sang gọi tên, âm thanh dịu dàng.
Mắt Lan mở to, đứng im một hồi rồi ngồi xuống.
- Cảm ơn cô! Cô là người đầu tiên an ủi tôi đấy! - Nói dối, hoàn toàn nói dối, rõ ràng là người thứ 4, khi anh gọi điện cho người bạn làm ở giới truyền thông nói chuyện, bạn anh đã nói lời an ủi, khi anh gọi điện cho người bạn làm bác sĩ từng khám cho Lưu Ly nhờ anh ta nói một tiếng với viện trưởng nơi ba Lưu Ly nằm cũng nhận được lời an ủi, và khi nãy cũng nhận được lời an ủi và động viên từ Triết Huân. Nhưng có lẽ, người đầu tiên trong ý anh là người chủ động tìm anh.
Lan ngạc nhiên nhìn anh, cô cứ tưởng cô là người thứ n rồi, cô cứ tưởng anh sẽ nhàm chán chứ. Nhận lấy li nước lọc từ phía Duy, cô cầm chặt nhìn về phía anh.
- Sao cô lại muốn an ủi tôi? - Anh hỏi.
- Tôi... tôi thấy anh là người cô đơn... - Lan cúi gầm mặt nói, tay vân vê cái li. - Nhiều lần tôi thấy anh làm việc rất khuya mới tan ca, mỗi lần thấy anh từ cầu thang bộ đi xuống mà không đi thang máy tôi cảm nhận được sự cô đơn từ anh, tôi lại thấy anh rất tình cảm so với bộ dạng nghiêm túc khi anh làm việc, tôi từng thấy anh ngồi nói chuyện với một cụ già bên đường phố, nơi đó chắc chưa một người giàu có sang trọng nào ghé qua, thấy anh cùng cười và cùng ăn những chiếc bánh bao với những đứa trẻ đường phố, tôi nghĩ anh cũng như những người chúng tôi... ý tôi không phải là nói anh thấp kém... - Lan vội sửa lại lời khi nhận ra mình hơi quá...
- Em theo dõi tôi sao? - Anh ngắt lời, hỏi lại, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng lẫn một niềm vui nho nhỏ mà ít người nhận thấy.
- Không có! - Lan vội xua tay phủ nhận.
- Vậy sao em biết nhiều như thế?
- Chỉ là... tình cờ thôi mà, tôi làm sao biết mỗi lần chán nản đi lang than lại gặp anh chứ...
- Lan, tôi nghĩ em nên nói lí do thật cho tôi biết, tại sao em lại muốn an ủi tôi?
-...
Im lặng, tất cả im lặng, không gian lại có chút ngượng ngùng, Lan nhìn anh, ánh mắt bối rối, làm sao anh biết những điều cô nói lúc nãy chỉ là một lí do không đáng?
- Cách đây mấy năm, gia đình tôi cũng thế, cũng từng bị lừa, cũng từng bế tắc, chị gái tôi cũng như anh, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ba tôi cũng như ông chủ tịch, nhưng ông không may mắn như chủ tịch mà đã qua đời ngày sau đó, chị tôi cũng bị tai nạn qua đời cách đó 2 tháng, gia đình tôi sụp đỗ, họ hàng không ai giúp đỡ gì cả, chỉ duy nhất một mình tôi trên đời này, vì vậy tôi hiểu hoàn cảnh này của anh... - Nhìn ra những toà nhà chọc trời ngoài kia, Lan nhớ lại gia cảnh nhà mình cách đây mấy năm.
Đôi mắt Duy chăm chú vào người con gái trước mặt, không nghĩ rằng cô phải chịu đựng nhiều sự đau khổ như thế, không nghĩ rằng cô đã đau đớn như thế nào... Anh nuốt nước miếng rồi quay mặt nhìn theo hướng cô.
- Lúc đó em làm gì?
- Tôi đang còn học đại học, xảy ra chuyện như thế tôi phải nghĩ, tôi có nộp đơn xin việc làm nhưng đều bị từ chối. Tôi đành làm những công việc khác nhưng không có lâu dài, cuối cùng thì vào làm lao công ở đây, cuộc sống ổn định.
- Lúc đó em vẫn chưa có người yêu sao? - Anh tiếp tục hỏi.
-Có, nhưng ngay sau đó, đã chia tay, anh ta nói tôi và anh ta không hợp nhau.
Không hợp nhau... lí do muôn thuở của các cặp đôi.
- Hoá ra em cũng từng là một tiểu thư nhỉ? - Anh nói nhỏ, trong đầu nghĩ tới Lưu Ly, nếu không may cũng như gia đình Lan, em gái anh như thế nào? Rõ ràng sẽ không mạnh mẽ như Lan. Nhưng có Triết Huân, anh tin tưởng Triết Huân, cậu sẽ che chở nó.
- Công ti nhà em... sao tôi không nghe nhắc tới?
- Sau lần đó cái tên F-Summer cũng biến mất khỏi giới kinh doanh.
F-Summer? Hoá ra đây là cái tên khi anh còn học bên Paris được thầy dạy nói đến, hoá ra cô gặp chuyện khi anh chỉ mới sang Pháp có 2 tuần. Phiền não. Anh chắp hai tay ra sau, nhớ lại ngày tháng bên Pháp, chợt trong đầu lại hiện lên một bảng kế hoạch nào đó khá quen thuộc.
- Lan, tôi cần em giúp một việc đấy!
--------------
Về tới nhà, Lưu Ly vừa vui khi kết thúc một buổi làm việc, vừa cảm thấy bồn chồn trong lòng, dường như có một điều gì đó kì lạ. Thấy Lưu Ly ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Triết Huân bất giác mím môi, quả nhiên Lưu Ly quá nhạy cảm, cậu không chắc mình sẽ nhìn thấy một Lưu Ly vui vẻ như những ngày gần đây.
Đến bậc tam cấp trước nhà, bỗng đầu Lưu Ly khẽ nhói, như có một luồng điện với điện áp cực mạnh xẹt qua khiến nó ngã nhào xuống thềm, đầu đập vào bậc tam cấp. Sự việc quá đột ngột khiến Triết Huân không kịp đỡ, chỉ hoảng hốt đỡ Lưu Ly dậy, lo lắng hỏi:
- Lưu Ly, em làm sao vậy? Có đau không?
Lưu Ly lắc đầu, cảm nhận được một chất lỏng từ trán chảy xuống, tanh nồng.
Triết Huân vội vàng bế bổng Lưu Ly lên, chạy nhanh lên phòng, vừa vào nhà vừa nói người làm đem hộp cứu thương lên đến. Cậu đang sợ, không vì vết thương, mà là những chuyện sắp xảy ra.
- Còn đau không? - Triết Huân hỏi khi đã băng vết thương cho Lưu Ly xong.
- Em không có đau, nhưng không hiểu sao lúc đó lại ngã nữa, em có cảm giác như...
- Em bị trượt do không cẩn thận thôi, sương đọng ở bậc tam cấp rất trơn mà. - Ngay lập tức Triết Huân đã ngắt lời. Có cảm giác ư? Cậu sẽ xoá cái cảm giác ấy, nhất định.
----
Ngay lúc Lưu Ly ngã xuống, tại phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ đang căng thẳng với một bệnh nhân, tim bỗng dưng ngừng đập....
Bên ngoài, Duy mệt mỏi tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền, cạnh anh là Lan, lúc nãy anh nghe điện thoại, mặt phút chốc tái nhợt vội vã chạy ra ngoài, cô tò mò cũng chạy theo vì biết chắc có chuyện không hay, cũng chính cô đã chở anh đến đây, lúc đó anh hoàn toàn không bình tĩnh nên không thể lái xe.
- Tổng giám đốc... không sao đâu, chủ tịch sẽ khoẻ mà. - Lan hiểu tâm trạng của Duy, vì chính cô ngày đó cũng như thế.
Trả lời lại cô là những hơi thở đều, anh ngủ sao? Không, anh đang suy nghĩ thôi.
Điện thoại anh đổ chuông, nhanh chóng anh bắt máy, hiện tại mọi cuộc gọi đến đều quan trọng.
- Alo?
- [Anh Duy, có chuyện gì xảy ra sao?] - Đầu giây bên kia vội lên tiếng.
- Bệnh viện vừa gọi cho anh, ba đang rất nguy kịch. - Anh bình thản trả lời. - Sao cậu biết?
- [ Vậy bác có làm sao không? Em không chắc có thể giấu Lưu Ly được bao lâu nữa, mới khi nãy Lưu Ly bỗng dưng ngã xuống bậc tâm cấp, nói là có cảm giác làm mất hết sức sống trong người!]
Nghe Triết Huân nói, anh ngồi thẳng dậy, mặt tỏ vẻ rất lo lắng, vội hỏi lại ngay:
- Nó có sao không?
-[Không sao, chỉ vết thương nhẹ. Nhưng vấn đề ở đây là Lưu Ly đang suy nghĩ điều gì đó, em ấy không tập trung vào chuyện gì được cả.]
- Nhờ cậu cả thôi... - Bất lực thật rồi, anh gần như mất hết sức sống cho hiện tại.
Cúp máy, anh lại nhắm mắt tựa ra ghế.
- Em tự về được chứ? - Anh hỏi Lan, giờ cũng đã khuya rồi, không thể để cô ấy ngồi cũng anh như thế này được.
- Tôi ở lại với anh, dù sao tôi cũng hiểu cảm giác này, anh có đuổi tôi cũng không đi đâu. - Lan nói nhỏ.
- Tôi không đuổi em đi. - Anh cũng nói nhỏ, rồi cả hai im lặng.
Không biết bao nhiêu lâu, khi Lan đã tựa vào vai anh ngủ thiếp đi, bác sĩ đi ra với khuôn mặt tươi rói kèm theo một chút mệt mỏi mỉm cười với anh rồi đi, sau đó ba anh được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh biết bây giờ anh chưa thể thăm ba anh được. Nhìn sang con người đang ngủ say trên vai mình, anh khẽ cười rồi cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
- Anh biết anh không nhầm mà.
--------------
- OMG! Lưu Ly, trán cậu? Triết Huân bắt nạt cậu sao? – Hạ Chi hét lớn khi thấy bộ dạng của Lưu Ly vào sáng sớm.
- Làm gì có, hôm qua mình bị trượt chân, ngã xuống thềm nên thế này. - Lưu Ly cười cười trả lời.
- Vậy lúc đó anh ta ở đâu?
- Hạ Chi, anh ấy làm sao biết được mình sẽ ngã chứ, với lại anh ấy đã băng vết thương của mình lại kĩ càng rồi, cậu đừng ầm ĩ nữa.
Hạ Chi liếc Lưu Ly một cái rồi cười hì hì. Tình bạn của họ ngày càng gắn kết với nhau, trải qua bao nhiêu chuyện mới được như ngày hôm nay.
Ngồi trên ghế đá nói chuyện phiếm chờ chuông reo, Hạ Chi hùng hổ kể Lưu Ly nghe quá trình hành hạ Trung mà đâu biết hôm qua Lưu Ly cũng chứng kiến tất cả nhưng sự việc lại hoàn toàn trái ngược, nào là bắt Trung lạnh lùng với cô bạn kia, bắt Trung xách cặp, đủ thứ kiểu hành hạ. Mà Lưu Ly giờ chỉ cười cười, nó không nỡ phá sự tự sướng của IU.
Nhanh chóng kết thúc giờ học, Lưu Ly bắt xe bus đến công ti của Triết Huân làm việc, trên đường đi Lưu Ly có gọi cho Duy.
- Anh Duy?
- [Sao vậy?] - Đầu dây bên kia phát ra âm thanh rất nhẹ nhàng, nếu tinh ý sẽ thấy đây là giọng điệu của sự mệt mỏi.
- Có chuyện gì sao?
-[Chuyện gì là chuyện gì? Ba mẹ sao?]
Lưu Ly không trả lời, nó chỉ cúi đầu chờ anh nói tiếp.
-[Đi du lịch thôi mà, hâm nóng tình cảm!]
- Nhưng hôm qua em gọi cho hai người ấy không được.
-[Chắc không muốn làm phiền nên tắt máy.]
- Công ti vẫn ổn chứ ạ?
-[Bình thường cả, không phải em đang học sao?]
- Em... - Lưu Ly quên mất việc đi làm, phút chốc bối rối. - Giáo viên chưa vào...
-[Vậy em học đi, anh bận rồi, có gì anh sẽ gọi cho em sau.]
- Dạ.
Cúp máy, Lưu Ly vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, nó nhận được sự khác biệt từ anh trai, Duy có khi nào chủ động đề nghị tắt máy khi nó gọi đâu, nếu anh bận, anh sẽ không bắt điện thoại hoặc sẽ tắt máy. Có lẽ có người tìm anh gấp, có thể như thế, nghĩ vậy Lưu Ly cất điện thoại, chờ đến khi xuống trạm mà không suy nghĩ gì sâu xa nữa.
------
Nộp báo cáo đêm qua làm cho Đức, Lưu Ly lo lắng, hôm qua nó không tập trung mấy.
- Mới làm một buổi đầu đã băng lại rồi, tôi có cảm giác như công ti ngược đãi em? - Rời mắt khỏi bản báo cáo, Đức nhìn Lưu Ly nói.
- Là tôi bất cẩn bị ngã, vả lại trưởng phòng thừa biết công ti không làm gì tôi cả.
Đức gật gù, người con gái trước mặt anh thẳng thắn quá.
- Được rồi, làm tốt lắm, ra ngoài làm việc đi. - Đức gấp bản báo cáo để qua một bên rồi cho Lưu Ly ra ngoài.
Cúi đầu chào anh, Lưu Ly rời đi. Vừa mới ra khỏi phòng đã nghe mấy chị bên kia bàn tán xôn xao.
- Thư kí CEO chúng ta ngày càng lộ rõ ánh mắt thâm tình dành cho anh ấy, sáng nay tôi thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, rõ ràng thấy cô ấy có ý với chủ tịch.
- Nhưng thế nào thì người ta cũng từ nước ngoài về, học vấn cao, kinh nghiệm cao, có nham sắc thì người ta có quyền.
- Nhưng có cần phô trương thế không?
- CEO không nói gì thì cô ta có quyền làm như thế. Vả lại nhìn đi nhìn lại hai người ấy cũng rất đẹp đôi, chuyện tình công sở tôi không nghĩ trọn vẹn nhưng thật sự nếu hai người ấy là một cặp thì cũng tốt.
- Thế chúng ta có cần lấy lòng Luyến để có ngày thăng tiến không? - Một người khác đi từ ngoài vào nói, vẻ mặt tươi cười.
Các đồng nghiệp trong phòng nghe vậy cũng cười theo, không để ý Lưu Ly bất động bên này, hai tay nắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm tên người thư kí của CEO...