Cậu không đẩy ra, để cô ôm đi, dù cho cô có hôn cậu, cảm giác của cậu vẫn không thay đổi.
- Nói cho em nghe đi, anh chỉ xem con bé kia là người thế thân của em suốt 2 năm nay.
Cậu im lặng, không phải vì không thể trả lời, mà là cậu muốn 1 phút của cô hoàn tất.
Đúng một phút sau, Luyến tự động buông cậu ra, ánh mắt chứa đựng ý cười nhìn cậu, có lẽ 1 phút im lặng của cậu làm Luyến nghĩ cậu đã mềm lòng, cậu vẫn còn nhớ cảm giác này. Nhưng, Triết Huân thở dài, cậu chỏ hai tay vào túi quần, nhìn sâu vào mắt Luyến mà nói:
- Luyến, cho dù em có hôn tôi, có hỏi tôi hàng ngàn câu hỏi, câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một. Tôi không yêu em, tôi yêu Lưu Ly, Lưu Ly là người con gái tôi dành cả mạng sống này để yêu và bảo vệ, chỉ mỗi em ấy. - Nói xong, cậu đi không chút lưu luyến, để Luyến ở lại với sắc mặt trắng bệch, người lảo đảo tựa vào tường, thật sự... cô không ngờ có chuyện này.
- Con về rồi à? - Mẹ cậu từ bếp đi ra hỏi.
- Chào mẹ
- Lần sau về sớm đi, con tham công tiếc việc nhưng trời lạnh thế này để Lưu Ly chờ con thật không phải, ủa, mà con bé đâu? - Mẹ cậu lên tiếng nhắc nhở lẫn trách móc, rồi bà nhìn ra phía sau thấy không có ai liền hỏi.
Triết Huân nhíu mày, vội chạy lên lầu, mặc cho mẹ mình gọi í ới. Cửa phòng mở, nhưng bên trong trống không, không có túi xách, không có dấu hiệu quay về rồi đi.
Quái lạ, nó đi đâu?
Cậu lấy điện thoại gọi cho nó, nhưng chỉ nghe tiếng nhạc chờ quen thuộc kéo dài. Ở góc đường, chiếc điện thoại trắng đang rung, hiện trên màn hình là chàng trai đang cười, nhưng gương mặt không còn rõ nữa, màn hình đã nứt... Liệu có như cậu với nó? Rạn nứt.
Nắm chặt chiếc điện thoại, cậu có cảm giác không yên, cậu gọi cho Hạ Chi.
- Alo? - Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của người con trai, là Trung.
- Trung à? - Cậu hỏi.
- Phải, là tôi, anh gọi Chi có việc gì à?
- Tôi muốn hỏi lúc chiều hai người đi chung với Lưu Ly sao giờ cô ấy vẫn chưa về.
- Anh nói gì vậy? Chúng tôi không gặp Lưu Ly từ trưa rồi, vả lại....nhà Lưu Ly có chuyện lớn như thế, anh phải bên cậu ấy chứ? Lúc chiều Hạ Chi có gọi, sau đó chúng tôi không liên lạc được nữa. - Trung nhìn Hạ Chi mắt đã sưng lên ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình nói một hơi.
- Cậu đối xử với em tôi như thế nào hả? Cậu làm gì để con bé suốt ngày vào viện thế hả? Cậu từng hứa gì với tôi?
- Gì cơ? Vào viện? Anh nói cái gì? - Bỏ qua lời nói nặng của Duy, Triết Huân trở tay núm lấy cổ áo Duy nói lớn.
- Ha! - Duy nhếch môi cười. - Cậu quan tâm em gái tôi sao?
- Trả lời đi, Lưu Ly làm sao? - Hết kiên nhẫn, cậu quát to vào mặt Duy, có trời mới biết cậu lo lắng cho Lưu Ly tới mức độ nào, lúc nghe tin nó biết tất cả, tim cậu như không ở vững trong lồng ngực nữa, cậu sợ nó có chuyện, và bây giờ cái cậu sợ đang ở ngay trước mắt cậu.
Bốp!
-TRIẾT HUÂN!
Lại một cú đấm vào gương mặt mĩ nam kia, Duy tức giận đến cực điểm của anh rồi. Cậu tỏ ra lo lắng như thế làm gì trong khi cậu bỏ mặc Lưu Ly? Cậu đóng kịch trước mặt anh sao?
Cảm giác tê nhức lan truyền khắp mặt Triết Huân, cậu ngã nhào xuống đất sau cú đấm đó.
- Triết Huân, cậu có hiểu Lưu Ly không? Lưu Ly là em gái tôi! Tôi thấy nó lớn lên, tôi che chở nó chẳng lẽ tôi không hiểu nó? Nó hiếu thảo, nó yêu thương mọi người nhưng cách biểu hiện của nó không là khóc lóc chịu đựng cậu hiểu chưa? Từ khi cậu xuất hiện, cậu biến em tôi thành cái gì? Cậu trêu đùa cảm xúc của em tôi? Vì cậu, tất cả là vì cậu! - Duy điên cuồng hét lên, người đi đường hiếu kì nhìn hai chàng trai xô xát nhau trước cổng bệnh viện mà hầu hết thầm nghĩ tranh một người con gái.
Cũng không sai, là tranh một người con gái. Tình cảm yêu thương của Duy dành cho Lưu Ly hẳn ai cũng biết nó lớn như thế nào, anh có thể đứng im để Lưu Ly lặng lẽ rơi nước mắt vì một người con trai khiến nó đau khổ sao? Còn Triết Huân, cậu chạy xe với tốc độ kinh khủng đến đây trong thời gian sớm nhất để tìm Lưu Ly, cậu lo lắng cho nó thế nào, sợ như thế nào ai hiểu thấu, để rồi đến đây lại nghe người khác nói cậu làm khổ nó, không cho gặp mặt, cậu chịu được sao?
- Triết Huân, huỷ hôn đi.
Hả?
- Cậu dường như không làm đủ trách nhiệm, ngay từ đầu tôi biết chắc cậu rất muốn huỷ hôn, thời buổi này còn hôn ước cái quái gì. Huỷ hôn đi, tôi sẽ nói chuyện với người lớn. Cậu và Lưu Ly cần tự do. - Duy chậm rãi nói, mắt anh hướng về phía phòng bệnh xa xa.
- Anh biết rõ tôi và Lưu Ly yêu nhau. - Triết Huân vẫn ngồi dưới đất với bộ dạng thê thảm lên tiếng.
- Nhưng tôi cũng biết rõ Lưu Ly đau như thế nào. Vì cậu.
----------------------------
Lưu Ly nhìn người con gái trước mặt, có cảm giác mình đã gặp ở đâu rồi. Nhưng sao cô gái này lại ở đây?
- Chào em, Lưu Ly, chị là Lan, bạn của Duy. - Lan thấy Lưu Ly nhìn mình như thế, cô tự giới thiệu.
- Chào chị. - Lưu Ly mỉm cười, nó nhớ đây là ai rồi.
- Em ổn chứ? - Lan lại gần hỏi.
- Em khoẻ rồi, chị ngồi đi. - Lưu Ly vẫn giữ nét cười trên mặt.
Lưu Ly vẫn nhớ, ngày xưa anh trai nó cứ lẳng lặng theo chân một người con gái khi còn học cấp 2, lúc ấy còn nhỏ, nhưng cũng thấy và ấn tượng được cô gái dáng cao cao, nụ cười rạng rỡ. Lên cấp 3 anh trai nó vẫn như thế, nó không hiểu tại sao anh nó lại theo cô ấy trong khi rõ ràng một chàng trai khác đang đi cùng. Nó còn nhớ rõ anh trai nó hay mỉm cười trước những hành động đáng yêu hay ngốc nghếch. Nhưng thời gian sau, anh trầm hẳn, nét buồn cố giấu đi vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. Thời gian sau đó, anh vui lên như ngày trước nhưng lại có quyết định du học. Sau này nó mới biết anh nó thích cô gái từng tặng anh cây kẹo mút năm lớp 8. Anh vẫn lặng lẽ theo dõi cô ấy, bảo vệ trong im lặng cho đến khi cô ấy có bạn trai. Không ngờ, hôm nay nó lại được gặp lại cô gái ấy, vẫn là dáng dáng cao cao và nụ cười rạng rỡ mà ngày xưa nó thấy.
- Em chưa bao giờ nghe anh Duy nói có bạn là con gái đấy ạ. - Lưu Ly lễ phép nói.
- Ah? À... chị là nhân viên trong công ti.
Nhân viên trong công ti? Nhân viên? Không phải chứ?
- À, ra thế! -Nó gật gù. - Anh Duy đâu ạ? Lại phải phiền chị như thế này, khuya lắm rồi.
- Anh ấy đi giải quyết công việc rồi. Lưu Ly, em đừng ngại, chị cũng không có bận.
Giải quyết công việc. Lưu Ly trầm đi hẳn. Duy chắc bận lắm, công ti như thế nào nó còn chưa biết rõ, cón phải lo cho ba mẹ và nó.
A! Ba mẹ.
- Ba mẹ em đâu? - Nó đột ngột hỏi, sắc mặt khó coi đi rất nhiều, tại sao nó lại có thể quên chứ? Nó là đứa con như thế nào đây?
- Ông bà Chủ tịch... - Lan thấy nghẹn. -Bà chủ tịch nằm trong phòng hồi sức, còn Chủ tịch, ông ấy nằm ở phòng cách li, hiện giờ vẫn chưa được vào thăm.
- Em muốn đi xem họ thế nào.
- Không được. - Có những hai âm thanh cũng vang lên.
Nó nhìn ra ngoài cửa, chàng bác sĩ trẻ đang bước vào. Nó biết và nhớ vị bác sĩ này, là Thái, bạn anh nó.
- Tôi yêu cầu em nằm yên một chỗ cho đến ngày mai. - Thái bước tới giường bệnh cao giọng nói, nếu để con bé này đi bây giờ có lẽ lát nữa anh không yên với Duy.
Lưu Ly không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt Thái.
- Lưu Ly, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Em phải biết bây giờ là mấy giờ, hai bác ngủ rồi, hơn nữa ba em vẫn đang theo dõi và người nhà chưa thể vào. - Thái cười cười nói, anh sợ nhất ánh mắt kiểu vang xin đó, ngày còn đi học anh thường ghé nhà nó chơi, mỗi khi cần anh giúp gì nó luôn nhìn anh như thế, và thật khó để từ chối.
- Duy dặn tôi rồi, em phải được nghỉ ngơi! Mọi chuyện đợi cậu ấy về rồi tính. Phải không, Lan?
- Phải. - Lan lập tức gật đầu. - Sao anh biết tên tôi?
Thái nhìn Lan một hồi, rồi mỉm cười trả lời:
- Tôi không biết tên cô mới là chuyện đáng ngạc nhiên đấy!
-------------------------------------------------
- Duy, trừ khi tôi chết đi chuyện huỷ hôn mới được thực hiện.