Triết Huân uể oải thức dậy, cậu nhìn đồng hồ đã là 10h sáng. Đêm qua cậu uống “hơi” say thì phải. Không biết về nhà bằng cách nào, chỉ biết sau khi nói về Lưu Ly cùng với Phúc thì cả hai uống không biết bao nhiêu là rượu, cậu còn nhớ Phúc nói “uống say để biết chú em yêu con bé đến mức nào!“. Quả thực, khi uống say, mọi giác quan, mọi suy nghĩ đều có hình bóng Lưu Ly. Trong giấc mơ ngắn ngủi trước khi chìm vào giấc ngủ của cơn say bí sỉ cậu còn thấy mình và Lưu Ly nằm trên một bãi cỏ rất xanh, Lưu Ly gối đầu trên tay cậu, còn cậu thì ôm nó thật chặt, tận hưởng mọi sự hạnh phúc nhất.
Vò mái tóc rối tung, Triết Huân bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, sáng nay đã không lên công ty rồi.
Xong đâu vào đó, cậu ra khỏi phòng liền bị giật mình bởi khuôn mặt đáng sợ của mẹ, bà đang ngồi trên giường cậu, bắt chéo chân, chân dưới còn nhịp nhịp trông thật sự rất nguy hiểm.
- Chào mẹ buổi sáng! - Cậu cười cười mở lời, lúc này mới nhận ra cổ họng khô rát.
- Sáng gì nữa? - Bà liếc một cái thật sắc. - Uống nước đi này!
Nhận ly nước, cậu uống một hơi thật nhanh.
- Triết Huân! - Thấy cậu đã uống nước xong, bà quát tên cậu rất to. - Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Con có suy nghĩ không? Đường đường là một giám đốc của cả một công ty lớn sao có thể uống say không biết gì thế hả? Còn để nhân viên quán rượu gọi điện về tận nhà, thật mất mặt!
- Mẹ, có gì từ từ nói. - Cậu thấy mùi nguy hiểm nồng nặc, liền ngồi xuống cạnh bà ngọt ngào “dỗ dành“.
- Từ từ cái gì? Trước khi làm cái gì phải biết suy nghĩ chứ! Con gánh vác công ăn việc làm của hàng ngàn người ngoài kia kìa, không lo chăm chỉ làm việc, lại lêu lỏng. Thấy chưa thấy chưa? Lưu Ly bỏ đi là phải!
- Mẹ! Lưu Ly về lại là vì có việc, liên quan gì tới con chứ? - Đụng chạm nổi đau, cậu nhíu mày phản bác, không ngọt ngào dỗ dành nữa.
- Không liên quan tới con sao nó không để con giúp đỡ? Nói thật cho mẹ biết đi, hai đứa xảy ra chuyện gì?
- Mẹ! Lưu Ly và anh Duy đều rất độc lập, không cần con giúp, hơn nữa, tụi con hoàn toàn bình thường, mẹ đừng nghĩ lung tung như thế.
- Triết Huân, mẹ cảnh cáo con, con mà làm tổn thương Lưu Ly mẹ nhất định đuổi con ra khỏi nhà.
- Mẹ, con biết rồi, con là co trai mẹ đây! - Cậu dở khóc dở cười trước thái độ của mẹ mình. - Mẹ, mẹ ra ngoài cho con thay đồ, con còn đến công ty nữa.
- Không có lần sau đâu đấy! - Liếc xéo, bà đứng dậy ra khỏi phòng.
Mỉm cười với mẹ, sau khi cánh cửa đóng lại cậu lại có một biểu cảm vô cùng khổ sở, ai nói cậu biết cậu có phải con ruột của bà không đi.
Nhưng nghĩ lại thấy Lưu Ly được yêu quý, trong lòng lại dâng lên cảm xúc rất ngọt ngào. Vì mẹ biết Lưu Ly là một cô gái tốt, nên trước đó chọn cho cậu, tóm lại là mẹ muốn tốt cho cậu. Đến đây, cậu cười tươi mở cửa tủ lấy một bộ quần áo mới, vui vẻ thay đồ với suy nghĩ có chút “ảo tưởng“.
Xách chiếc cặp đi làm xuống cầu thang, Triết Huân loáng thoáng nghe giọng mẹ niềm nở, nhà hình như có khách.
Cậu xuống phòng khách, chưa đến cửa đã bị tay mẹ nhanh chóng kéo sang, tâm trạng bà khá tốt thì phải.
- Triết Huân, lại đây xem, chú con đến, còn đưa em họ con tới nữa.
Để mặc cho bà kéo, Triết Huân cũng không tỏ thái độ vui thái hoá như bà. Nhưng khi vừa nhìn thấy cô gái ngồi ngó nghiêng ngoa ngửa căn nhà trên ghế sofa, hai hàng chân mày của cậu bỗng nhíu chặt lại.
“Tại sao cô ta lại ở đây chứ? Em họ...” - Nhớ đến lời mẹ nói, cậu bỗng cảm thấy có sự phiền toái làm phiền mình dài dài.
Giống như Triết Huân, khi Kim thấy cậu, con bé trợn tròn đôi mắt như gặp thấy ma. Thậm chí còn nhảy lên ngồi chồm hổm trên ghế sofa, hét lên một tiếng.
- Con làm gì vậy? Ngồi xuống ngay cho ba! Còn chưa chào hỏi. - Nghiêm mặt nhìn thái độ vô lễ của con gái, ba của Kim vội vàng lên tiếng. - Xin lỗi chị dâu, con bé không có phép tắc gì cả, tại tôi nuông chiều quá. - Sau đó ông lại cười hiền với mẹ Triết Huân.
- Không sao, không sao! Rất đáng yêu mà! - Bà không có trách móc, thực sự là không dám nói trước mặt thế này, ai lại nói thẳng chứ.
- Con chào chú! - Lúc này Triết Huân mới lên tiếng, mắt cậu vẫn dán lên cái con người đang ngồi như khỉ phía đối diện.
Đáp lại cậu là nụ cười phúc hậu, sau đó ông lại quay ngắt sang đứa con gái đang mở mắt ốc nhìn người nào đó thúc giục:
- Sao còn chưa chào anh?
- Chào... chào anh họ.
Khó khăn lắm, Kim mới thốt ra một câu. Quan hệ như thế này mà nhớ lại chuyện hôm qua thì thật mất mặt.
Nhếch môi cười, Triết Huân chợt cảm thấy thú vị.
- Con bé mới về nước, chú dẫn nó đến thăm.- Không dài dòng, ba của Kim nói nguyên nhân. - Có gì con giúp đỡ em nó nữa!
-Dạ! - Triết Huân chỉ đáp một từ.
Còn Kim, con bé vẫn như chưa thoát mộng, người đối diện là anh họ truyền kì của nó, người đối diện là người nó thần tượng, là người nó đặt mục tiêu cho chồng tương lai. Nhưng mà hôm qua....
Nghĩ lại hôm qua Kim chợt thấy có gì đó không đúng. Anh ta... hình như đâu hoàn hảo như nó nghĩ. Chẳng qua là đẹp trai, địa vị tốt, tài giỏi, ăn nói sắc xảo... Bỏ đi, như vậy còn không nói là hoàn hảo thì mò đâu ra một người hơn thế nữa. Có lẽ vì cuộc giằng co hôm qua khiến nó mất đi vài ấn tượng với cậu.
- Triết Huân, dẫn em con quanh nhà mình đi! Còn đến nhiều lần mà, để em con quen nữa!
- Dạ!
Sau lời mẹ cậu nói, Kim cũng được ba mình huých vài cái, rồi con bé như một con robot đứng dậy đi theo Triết Huân lên lầu.
------
Mang tiếng dẫn đi tham quan, nhưng hình ảnh và thông tin thu được chỉ là Triết Huân đi trước, Kim theo sau và hoàn toàn không có tiếng nói.
Đến khi chịu không được không khí ngột ngạt và “áp bức”, Kim mới đi nhanh về phía Triết Huân, bước song song với cậu lên tiếng e dè:
- Hmm... anh... là anh họ?
- Không lẽ là anh ruột? - Đáp lại câu hỏi của Kim là một câu hỏi ngược lại đầy ngang ngược.
Câm nín trước câu trả lời của Triết Huân, Kim đành chuyển chủ đề, trước đó tâm trạng chấp nhận anh họ gọi là “cực kì miễn cưỡng“. Con bé luôn nghĩ ngày gặp anh phải rất hoành tráng, nghĩ lại hôm qua thật sự là “hoành tráng” nhưng tiếc là nghĩa hoành tráng này nó không hề nghĩ đến.
- Hmm... nhà anh lớn thật! - Đảo qua đảo lại tròng mắt, Kim hắng giọng lên tiếng.
Đáp lại lời khen là sự im lặng vốn có của Triết Huân. Không chịu được sự im lặng đầy khó chịu, Kim cắn môi, tự mình đi tìm hiểu.
- Không được mở căn phòng đó!
Thấy Kim định mở cánh cửa đối diện phòng mình, Triết Huân lớn tiếng quát.
- Uầy, thật sự em không ngại nếu phòng dơ đâu! - Hơi giật mình trước tiếng quát của Triết Huân, nhưng con bé vẫn muốn mở.
- Tôi đã nói không được mở! - Bước nhanh chân lại, một tay giữ cánh cửa tay còn lại Triết Huân đẩy Kim ra, cậu gằng giọng cảnh cáo.
- Kim! Tôi không muốn có chuyện với cô, hiểu chứ? Cuộc gặp gỡ hôm qua coi như là quyết định mối quan hệ anh em họ không thân thiết giữa tôi và cô! Đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh, xưa nay tôi chưa từng nương tay ngay cả với người nhà! Còn bây giờ, tránh xa căn phòng này ra!
Nói xong, cậu đưa mắt lạnh nhìn Kim trong giây lát rồi bỏ đi. Để lại gương mặt trắng bệch và đôi mắt đã đỏ hoe của Kim ở một góc.
- Anh mắng tôi ấy à? - Nghiến răng, Kim nghẹn ngào nói.
Con bé không ngờ người nó tôn sùng lại đối xử với nó như vậy. Thật sự không cam. Liếc mắt thấy cậu đã đi khuất, Kim mở cửa căn phòng “cấm” bước vào.
------
Khu vui chơi....
Lưu Ly diện một chiếc quần jean đơn giản cùng chiếc áo T-shirt trắng, khoác ngoài chiếc áo khoác xanh đầy cá tính đứng ở cổng khu vui chơi cùng với Nam, cả hai đang chờ Nhật và vợ sắp cưới của cậu ấy.
- Tất nhiên rồi, xưa nay mình nói là làm mà. - Nam gật đầu rất nghiêm túc. - Mà chỗ này vui mà, chúng ta thoả thích trở về ngày còn bé!
- Ngày mình còn bé còn chưa có mấy cái này. - Nhìn khu vui chơi đồ sộ, Lưu Ly phản bác câu nói của Nam, ngày còn bé, nó chỉ theo Duy long nhong đâu đó ngoài vỉa hè, sức khoẻ không tốt nên đa số chơi trong nhà. Vả lại thực sự lúc đó cũng chưa có những nơi hoành tráng như thế này.
- Thì... chơi bù cho tuổi thơ mất mác vậy. - Đuối lí với Lưu Ly, Nam đành nói đại.
- 3h mình phải về rồi. - Nhìn đồng hồ, Lưu Ly nói.
Thật ra nó không thoải mái lắm khi Duy đang bận bù đầu bù cổ, ba mẹ đều nằm viện còn bản thân lại đi chơi như thế này, nhưng tối qua ủ rủ chống cằm suy nghĩ thì Minho bảo không cần lo lắng, ba mẹ đều được chăm sóc đặc biệt, mấy tuần rồi nó đều đến thăm và chăm sóc, công việc của anh cũng không bận đến mức nghiêm trọng như nó nghĩ nên bảo nó cứ thoải mái. Nghĩ đến lời mời chân thành của Nam, vả lại gần đây thật sự gò bó nên nó cũng muốn đi đó khuây khoả một chút. Không ngờ Nam lại dẫn đến chỗ này và không ngờ tâm trạng cũng không tốt lên chút nào khi thấy Nhật tay trong tay với vợ sắp cưới tung tăng đến chỗ nó đứng. Cảnh này làm nó nhớ đến cuộc gọi với Triết Huân, không hiểu tại sao cậu tắt máy, không hiểu tại sao cậu không gọi lại, không hiểu tại sao nhớ cậu da diết nhưng không đủ can đảm gọi cho cậu một lần nữa. Vì nó nhu nhược, hay vì nó không tin tưởng vào tình yêu của cậu?
Triết Huân...
Triết Huân...
Cái tên in đậm vào trong tâm can của nó không thể xoá nhoà. Tình yêu của nó với cậu rồi sẽ đi về đâu? Liệu có đến với nhau? Hay thật sự cần khoảng cách để xác định rồi xa nhau mãi mãi?
- Này! Thất thần thế? - Nam bên cạnh lay nhẹ vai nó. - Bọn họ chào cậu kìa. - Vừa nói Nam vừa chỉ cặp đôi trước mặt.
- Ah, thật xin lỗi! Lúc nãy mình suy nghĩ một vài chuyện... - Lúc nhận ra mình quá vô ý, Lưu Ly vội vàng xin lỗi.
- Không sao, bọn này quen với cậu như thế mà. - Nhật cười cười nói, nhắc đến hình tượng của Lưu Ly 1 năm 6 tháng học chung.
- Vào thôi, tranh thủ chơi để cậu ấy về sớm! - Nam đút tay vào túi quần dẫn trước, miệng nói vu vơ.
- Lưu Ly, cả đi chơi cậu cũng ngoan ngoãn thế này sao? - Nhật cảm thán.
Im lặng, Lưu Ly chỉ nhìn Nhật cười một cái, sau đó vượt lên trước.
- Em đừng để ý, cô ấy tính tình rất rất rất kì quái. - Nhật quay sang Vy giải thích.
- Em biết rồi, chị ấy với anh Nam trông hợp đôi quá nhỉ? - Vy gật đầu, nhìn hai dáng người phía trước nói.
- Hợp à? - Nhật nhìn theo. Phải, rất hợp nhưng tiếc là họ sinh ra không phải để hợp nhau từ cái nhìn phía sau như thế này.
-----
Thấy Lưu Ly đi cạnh mình, Nam khẽ nở nụ cười nhẹ, cậu vô tình lướt qua bàn tay đang thả lỏng kia, bàn tay trong túi quần của cậu chợt động đậy. Quả thật con người không khi nào thoả mãn được ước muốn của bản thân cả. Cậu từng nghĩ đến cảnh có một ngày cùng nó bước song song như thế này, chỉ cần cùng nhau bước đi thôi. Nhưng đến khi đạt được cái từng mơ ước như bây giờ cậu lại khát khao được nắm lấy bàn tay kia, siết chặt dẫn nó đến những nơi yên tĩnh nhất.
Tiếng hét của lũ trẻ ngồi tàu lượn thức tỉnh suy nghĩ của Nam, cậu nắm chặt bàn tay giấu trong túi quần lại, thầm nghĩ bản thân đưa Lưu Ly đến nơi ồn ào không thể ồn ào hơn như thế này mà vừa rồi lại ảo tưởng đến nơi yên tĩnh nhất. Quả thật... nó không thuộc về cậu mà.
----------
Ngồi trong phòng họp nhưng tâm trí Triết Huân lưu lạc đến tận chân trời nào, vẻ mặt lại đóng băng đầy nghiêm khắc khiến mọi người trong phòng đều toát mồ hôi mặc dù phòng họp đang mở máy lạnh nhiệt độ thấp. Ai nấy cứ nơm nớp lo sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Không biết ai cả gan chọc giận vị lãnh đạo khó tính này, khiến bọn họ dù đạt được thành tích và mức thu hoạch tốt cũng mừng không nổi.
Phía dưới, Đức cũng cảm nhận được bầu không khí hết sức ngột ngạt này, vị trưởng phòng khẽ chậc lưỡi, liếc nhìn báo cáo tối qua nhân viên “cừu non” Lưu Ly gửi đến cũng không khỏi thở dài. Bản báo cáo rất hoàn hảo, Đức định sau khi báo cáo sẽ xin nghỉ phép vì anh chắc chắn thành tích không tồi, tận hưởng kì nghỉ do công sức của cấp dưới. Nhưng với tình hình này, không chừng còn phải làm lại báo cáo chứ đừng nghĩ đến việc xin nghỉ phép. Nghĩ đến đây, vị trưởng phòng bỗng dâng cảm giác bất mãn, đầu mày nhíu chặt không chút thoải mái.
Triết Huân tựa lưng vào chiếc ghế da thật màu đen, tay vẫn xoay chiếc bút, mắt vẫn dán vào bản báo cáo cấp dưới trình. Bỗng chiếc điện thoại trong túi quần rung lên một hồi, có tin nhắn.
Lưu Ly?
Đặt cây bút xuống bàn, tạo nên âm thanh vô cùng khẽ khàng nhưng khiến cả ngàn sợi lông của toàn bộ người trong phòng dựng đứng lên. Triết Huân không hơi đâu để ý đến thái độ của mọi người, cậu móc điện thoại ra mở tin nhắn ra đọc. Chưa đến 5s đầu mày đã nhíu chặt lại, khuôn mặt xám xịt lại không thể nào đáng sợ hơn. Mấy nhân viên tất nhiên theo dõi từng cử chỉ của cậu, thấy như vậy không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Tổng giám đốc, anh đừng doạ người theo kiểu tra tấn từ từ như thế chứ, rất đau tim đó!
- Tan họp!
Buông một câu ngắn gọn, Triết Huân đưa bộ mặt tồi tệ của mình ra khỏi phòng họp với bước chân nhanh nhất có thể, để lại bao nhiêu ánh mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ đờ người ra như thế nhìn cậu bỏ đi không lí do.
Còn chưa báo cáo xong mà?
-----
Đóng cửa phòng làm việc một cách bạo lực khiến thư kí đánh rơi cả xấp tài liệu vất vả lắm mới xếp theo thứ tự, cậu ném chiếc áo vest xuống ghế, tức giận đẩy hết toàn bộ những gì có trên bàn làm việc xuống đất tạo nên loạt âm thanh khó nghe khiến người ta sợ hãi. Đôi bàn tay cậu siết chặt điện thoại đến nỗi nổi gân xanh....
- Lưu Ly, em nghĩ cái gì mà hôn người đàn ông khác?
------
- Lưu Ly, chị là cái thá gì mà trở thành bạn gái của anh họ chứ? - Cầm tấm khung ảnh Triết Huân ôm Lưu Ly từ phía sau, trên đó có khắc tên hai người trên bàn của Lưu Ly, Kim không khỏi nghiến răng nói.
Tại sao cô ta lại đẹp đôi với anh họ như thế? Tại sao cô ta được anh họ cưng chiều như thế? Vì cô, mà bản thân Kim bị người mình thần tượng mắng một trận không còn mặt ngóc lên.
Lưu Ly, cái tên này, Kim nhất định sẽ khiến nó không có cách nào tồn tại trong trái tim Triết Huân.