Triết Huân cùng Luyến ra khỏi cổng, lên xe của cậu và về nhà Luyến. Trong xe, không khí chợt trở nên nặng nề, không giống như thường ngày hai người nói rất nhiều, còn rất ngọt ngào nữa. Thậm chí cả lái xe còn có cảm giác kì lạ ở hai người.
- Người nhà muốn em học cao, năm nay lại là năm cuối... - Luyến lên tiếng.
Triết Huân chỉ trầm mặc không lên tiếng.
-Dù sao cả nhà anh và nhà em đều chưa biết mối quan hệ của chúng ta, cả trường cũng chỉ nghĩ chúng ta là quan hệ kèm học lẫn nhau.
Triết Huân lại tiếp tục im lặng lắng nghe, khuôn mặt đã tối sầm lại.
- Em cần tương lai...
- Đến với anh em không có tương lai à? - Bây giờ Triết Huân mới lên tiếng.
- Không, em chỉ muốn một tương lai không quá phụ thuộc vào anh.
- Anh có bắt em ở nhà đâu, em vẫn có thể làm gì em muốn.
- Nhưng em muốn có một tương lai của riêng em, em chưa muốn ai xuất hiện trong tương lai của em.
- Ừm. - Triết Huân hơi bất ngờ trước lời nói có lẽ là vô ý của Luyến, nhưng cậu chỉ khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
Cả hai lại trở nên im lặng, xe chạy đến nhà Luyến, cô xuống xe chạy nhanh vào nhà không quay lại tạm biệt Triết Huân. Chiếc Limo lại quay đầu xe, chạy hướng ngược lại. Triết Huân chỉ nhìn cánh cửa được đóng sầm lại một khắc rồi trở lại tư thế ban đầu. Nhắm mắt cho xe chạy.
Chiếc xe chạy một đoạn dài, người tài xế bỗng lên tiếng, giọng có chút khẩn trương: