Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 33: Gặp lại





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Lúc Hứa Giai Ninh xem đến phần nội dung nghiên cứu liền hiểu tại sao lại cần người có kiến ​​thức về quản lý công cộng, bởi vì dự án này làm về vấn đề dưỡng lão cho những người già neo đơn.

Với tình trạng già hóa dân số ngày càng tăng lên, dưỡng lão đã và đang trở thành vấn đề cấp bách của toàn xã hội. Có nhu cầu tự nhiên sẽ sinh ra nguồn cung tương ứng, việc giải quyết vấn đề chăm sóc người cao tuổi cũng đã thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp dưỡng lão mới nổi này. Trong giới học thuật hiện nay ngày càng có nhiều người bắt đầu chú ý đến vấn đề này, nhưng chủ yếu vẫn là các học giả trong lĩnh vực quản lý công cộng. Suy cho cùng thì ở Trung Quốc, chăm sóc người cao tuổi vẫn là một vấn đề xã hội cần được chính phủ giải quyết trong một khoảng thời gian nhất định.

Quản lý công cộng là một chi nhánh của quản lý, nhưng trên thực tế lại rất khác với quản lý kinh doanh và quản lý kỹ thuật. Tuy nhiên, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, về bản chất đều cần phương pháp luận của quản lý học làm nền tảng, vì vậy dự án này cũng không được coi là xuyên lĩnh vực. Hứa Giai Ninh cũng nghe được tin đồn Tây Đại có ý định mở Học viện Quản lý Công cộng, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một nhóm người được điều từ Học viện Quản lý qua, Uông Lão để cô Kha và Thạch Nhụy tham gia vào dự án này, chưa hẳn đã không có dự định này. Nhưng Quý Minh Viễn thì sao? Tại sao anh lại tham gia?

Dù sao hiện tại anh đã trở về Trung Quản Viện, không làm việc trong trường đại học nữa rồi.

Hứa Giai Ninh tò mò, nhưng lại không quá muốn nhận được đáp án.

*

Bởi vì là bộ nào đó đã ủy thác cho một số tỉnh có dân số lớn thực hiện dự án này, cho nên cuộc họp để chính thức khởi động nghiên cứu được tổ chức tại địa điểm của bộ này: Yên Thành.

Kha Cảnh sớm đã bảo Thạch Nhụy đặt vé cho mấy người, có hai vị lãnh đạo tỉnh đi cùng, lúc này đều đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Nhưng mà vào hai ngày trước khi rời đi, nhóm nghiên cứu bất ngờ có thêm một người.

Ngày hôm đó, khi Hứa Giai Ninh về đến ký túc xá lại nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc. Sau khi suy nghĩ vài giây cô đã nhớ ra, là Hàn Dương, bạn trai của Lâm Lạc. Nhìn thấy anh ta dán chặt ở cửa ký túc xá như miếng sắt, trong lòng cô có chút buồn cười. Người này có chuyện gì vậy, lại thích đến ký túc xá nữ như thế?

Lúc này Hàn Dương cũng có chút bất lực. Nếu có thể, anh ta đương nhiên không muốn đứng ở đây thu hút sự chú ý, nhưng thật sự là bạn gái Lâm Lạc làm ầm ĩ quá mức, anh ta không thể không đi lên dỗ dành.

“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải chỉ ra ngoài làm dự án thôi sao? Hai tháng trôi qua rất nhanh, đến lúc đó em có thể trở lại rồi mà?”

“Trong mắt anh, hai tháng ngắn ngủi như vậy sao? Nháy mắt liền trôi qua à? Hay là em không ở đây không có ai quản anh, anh có thể tùy ý đi trêu chọc các em gái rồi?” Lâm Lạc khóc đến mũi cũng đỏ bừng, khuôn mặt đẫm nước mắt, trừng mắt nhìn bạn trai. 

Hàn Dương cười khổ, trong lòng cảm thấy có chút trống rỗng. 


“Anh đi trêu chọc ai được chứ? Không phải anh đã bị em đóng dấu ” Vật của Lâm Lạc” từ lâu rồi sao, còn ai dám để anh trêu chọc đây?” Hai người vừa nói vừa cứ thế ngày càng tiến lại gần nhau, nếu không phải Trần Miểu nhìn qua khe cửa thấy Hứa Giai Ninh liền gọi thì có lẽ đã hôn nhau rồi. 

Hứa Giai Ninh vốn muốn xuống lầu đi dạo một chút rồi quay lại, nhưng bị Trần Miểu gọi nên đành phải đi vào. Cô cười nhẹ với Hàn Dương và Lâm Lạc đang đứng ở cửa, sau đó cúi đầu đi vào. Đang muốn bỏ qua ánh mắt của Trần Miểu cầm chậu rửa mặt chuồn đi thì đã bị Hàn Dương ngăn lại.

“Cô chính là Hứa Giai Ninh?” Chàng trai nhìn cô cười: “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh nhớ mang máng lúc Trần Miểu và Giang Thần ở ký túc xá nhắc tới Lâm Lạc có nói qua bạn trai của cô ấy là người bên Học viện Năng lượng kỹ thuật và Môi trường, nếu đã vậy thì hẳn là chẳng có chút liên quan gì với Học viện Quản lý các cô, sao có thể “ngưỡng mộ đã lâu” danh tiếng của cô chứ?

Hiển nhiên đã nhận thấy sự nhiệt tình quá mức của chàng trai, cô bình tĩnh đáp: “Xin chào.”

Sự thờ ơ lãnh đạm của cô gái khiến Hàn Dương thường ngày quen nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác giới có chút ngượng ngùng. Nhưng anh ta rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười mỉm, nói: “Cô cũng là một trong những sinh viên tham gia dự án Yên Thành lần này đi?”

Hứa Giai Ninh gật đầu, một lúc sau mới ý thức được mình đã bỏ sót tin tức quan trọng: “Cũng?” Còn có ai mà cô không biết sao?

Sự nghi ngờ trong mắt cô gái không chút che giấu, đôi mắt sáng ngời, Hàn Dương nhìn thấy tim bỗng chệch nhịp. Anh ta vội vàng giấu đi, ôm lấy Lâm Lạc, nói: “Tiểu Lạc cũng đi, có lẽ là cùng một nhóm với cô.”

Hứa Giai Ninh có chút bất ngờ liếc nhìn Lâm Lạc mang theo ý muốn cô ấy xác nhận. Lâm Lạc ở trong lòng bạn trai, không quá tình nguyện bĩu bĩu môi: “Là sếp của tớ bảo tớ đi. Bây giờ cô ấy đã tham gia nhóm nghiên cứu của Uông Lão, muốn tớ đi theo cô Kha ra ngoài rèn luyện chút.”

Hứa Giai Ninh: “……”

Hôm đó Tôn Đồng còn nói ngưỡng mộ cô, kì thực nên ngưỡng mộ Lâm Lạc mới đúng. Cô cũng coi như phải trả giá rất lớn mới có được cơ hội này, Lâm Lạc được sếp đích thân đưa tới cửa mà vẫn còn ghét bỏ, này bảo bọn cô làm sao chịu được đây?

“Rất tốt đó, có thể đến thử xem sao.” Đè nén trăm mối suy nghĩ trong lòng lại, Hứa Giai Ninh nói. 

Lâm Lạc dường như không nghe thấy, ủy khuất ôm chặt lấy Hàn Dương. 

Trước mặt Hứa Giai Ninh, Hàn Dương không tiện ôm ấp tình cảm với bạn gái, nhưng cũng không thể đẩy ra, chỉ có thể ôm eo cô ấy, kéo ra một khoảng. 

“Bạn học Hứa, có thể nhờ cô chăm sóc Lâm Lạc không?”

Hứa Giai Ninh: “…” Nhìn Lâm Lạc ăn mặc như công chúa nhỏ, cô nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

“Vậy tôi có thể kết bạn wechat với cô không?”

Hàn Dương tha thiết nhìn cô, dáng vẻ như không yên tâm lo lắng về bạn gái. Nhưng Hứa Giai Ninh lại cảm thấy kỳ quái trong lòng, đang muốn tìm cớ từ chối thì đã nghe thấy Lâm Lạc nói.

“Em có tay có chân, làm phiền bạn cùng phòng của em làm gì?” Lâm Lạc vừa nói vừa nhìn Hứa Giai Ninh: “Bạn trai tớ có chút gần gũi xởi lởi quá, cậu đừng để ý.”

Hứa Giai Ninh: “… Không sao.”

Nói xong Hứa Giai Ninh liền đi qua hai người vào phòng ngồi xuống bàn của mình. Nghe những lời oán giận làm nũng của Lâm Lạc ở sau lưng, cô đột nhiên có cảm giác chuyến đi Yên Thành này có khả năng không đơn giản như vậy. Dưới đáy lòng thở dài một hơi, Hứa Giai Ninh nhìn sang chỗ khác.

*

Sự gia nhập của Lâm Lạc ngoài việc tạo thêm gánh nặng đặt thêm một vé cho Thạch Nhụy ra, ảnh hưởng đến toàn bộ nhóm nghiên cứu có thể nói là cực kì nhỏ. Nhưng với Hứa Giai Ninh thì không có may mắn như vậy.

Vì hai người ở cùng ký túc xá nên Kha Cảnh đã giao việc giúp Lâm Lạc hiểu khái quát về đề tài này lại cho cô, Hứa Giai Ninh cũng làm tròn bổn phận gửi tất cả tư liệu và thành quả hiện tại cho cô ấy, nhưng làm gì được khi Lâm Lạc không muốn xem. Mỗi lần hai người nói chuyện, cô ấy đều ngồi sang một bên chơi điện thoại, không cần nói cũng biết, hẳn là nói chuyện với Hàn Dương. Nụ cười rất ngọt ngào.

Hứa Giai Ninh kỳ quái, cảm thấy Lâm Lạc không nên như thế này. Dù sao trước đó cô ấy còn rất tích cực thực tập, dáng vẻ như thể đã có kế hoạch vậy. Chưa đợi hai người trở nên thân thiết, Lâm Lạc đã lén nói cho cô lần thực tập trước chỉ là vỏ bọc để chuyển ra ngoài sống cùng Hàn Dương thôi.

Hứa Giai Ninh: “…” Được rồi.

Sau khi tiếp xúc với Lâm Lạc nhiều, Hứa Giai Ninh đã hiểu rõ hơn về cô ấy. Đúng là cô công chúa nhỏ, nhưng lòng dạ không xấu, chỉ là hơi đặt tâm tư vào yêu đương quá thôi. 

Hứa Giai Ninh từng uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình, vì cô cảm thấy cô ấy mải hẹn hò mà quên hết tất cả rồi, không chỉ không ích gì cho đề tài, còn lãng phí thời gian của cô ấy nữa. Lâm Lạc lại có chút không cho là đúng, thẳng thừng nói cô ấy vì Hàn Dương mới học nghiên cứu sinh, bằng không đã về nhà hưởng phúc từ lâu, nào còn phải đến đây ở trong cái ký túc xá nhỏ tồi tàn này.


Hứa Giai Ninh liền tỉnh ngộ trong nháy mắt, cô gái này không phải đến để học, mà là để yêu. Sau khi hiểu ra điều này, Hứa Giai Ninh cũng để tùy cô ấy, muốn nghe thì nghe. 

*

Thời gian trôi qua từng ngày trong cuộc hành trình gian khổ với Lâm Lạc, cuối cùng cũng đến ngày xuất phát. 

Hẹn tập trung lúc 8 giờ 30 sáng ở cổng dưới toà nhà Học viện Quản lý, chưa đến 7 giờ Hứa Giai Ninh đã dậy, thay một bộ quần áo thoải mái, vừa ăn vừa đợi Lâm Lạc thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đi xuống. Bất quá, Lâm Lạc bên này lại có chút vấn đề, không đóng được vali.

Hứa Giai Ninh bình tĩnh nhìn cô ấy lăn lộn ở đó, lúc thấy cô ấy không làm được hổn hển muốn gọi điện thoại cho Hàn Dương, cô khẽ thở dài, cầm điện thoại của cô ấy đặt qua một bên, sau đó dùng sức ngồi xuống vali. Do không khí bị ép nên vừa ngồi liền phát ra “phạch” một tiếng, Hứa Giai Ninh lại ấn xuống, sau khi chắc chắn vali đã được đóng chặt, cô đứng dậy nói: “Được rồi, đóng lại rồi.”

Từ khi cô ngồi xuống, Lâm Lạc liền trợn to mắt, thật lâu sau cô ấy mới có thể thốt ra tiếng: “Cậu cậu cậu… Sao cậu lại bạo lực như vậy! Cậu có biết cái vali này của tớ bao nhiêu tiền không?”

Hứa Giai Ninh: “Không có làm hỏng.”

Lâm Lạc không tin lườm cô một cái, ngồi xổm xuống kiểm tra chiếc vali màu hồng của mình, sau khi xác nhận nó còn nguyên vẹn mới yên tâm.

“Đều là như vậy, không đóng được thì dùng lực ngồi xuống một cái, khẳng định sẽ không sao.”

Hứa Giai Ninh ở một bên giải thích, Lâm Lạc lại không muốn nghe, người phụ nữ này thật không có trái tim, vậy mà lại đối xử với bé hồng nhỏ của cô ấy như thế này!

Hứa Giai Ninh thấy Lâm Lạc không muốn để ý đến mình, đại khái cũng đoán được cô có lòng tốt lại làm hỏng chuyện rồi, ho khan một tiếng định bỏ đi, liền nghe thấy Lâm Lạc ê một tiếng gọi cô lại. 

“Tớ vừa nghe thấy ‘phạch’ một tiếng, không phải lúc ngồi xuống vì dùng lực quá nên cậu không nhịn được cái kia rồi đấy chứ!” Lâm Lạc nghi ngờ nhìn nhìn quần của cô, sau đó lại ghét bỏ nhìn về phía bé hồng nhỏ của mình.

Hứa Giai Ninh dù là người gỗ đã được công nhận thì cũng không thể nhịn được, một vệt đỏ hiện lên trên đôi má trắng nõn của cô.

“Không phải tớ! Khi không khí bị nén chặt lại dễ phát ra tiếng, lúc cấp hai cậu học vật lý kiểu gì vậy?”

Lâm Lạc: “…” Cô ấy chỉ tùy tiện chất vấn một chút, đến mức phải kích động như vậy sao!

Lâm Lạc bị quát liền trở nên nghe lời, cầm đồ ăn sáng Hứa Giai Ninh đưa mà cô ấy vô cùng ghét bỏ lên ngoan ngoãn ăn. Ngược lại là Hứa Giai Ninh, thấy bộ dạng ăn cứng không ăn mềm của cô ấy liền nghĩ thầm: Đúng là không thể quá tốt với cô ấy!

*

Vì chính sách gây sức ép mạnh mẽ của Hứa Giai Ninh, hai người đã đến điểm tập trung trước mười lăm phút. Sau khi mọi người đến đủ, cả nhóm liền đến ga tàu cao tốc Lâm Thành, lên tàu đi Yên Thành.

Tiếp xúc gần một tháng, những người trong nhóm nghiên cứu đã quen thuộc hơn nhiều, ngồi cùng nhau cũng có chuyện để bàn luận. Ngược lại là Lâm Lạc gia nhập sau, chỗ ngồi cũng cách bọn họ một lối đi, nhìn có chút đơn độc. Thấy Lâm Lạc ủy khuất ngồi đó, Thạch Nhụy thấp giọng hỏi Hứa Giai Ninh, “Các em cãi nhau à?”

Hứa Giai Ninh có chút không hiểu: “Không có, sao vậy ạ?”

“Em xem.”

Hứa Giai Ninh nhìn theo ánh mắt của Thạch Nhụy, không khỏi mỉm cười. Đóng quyển sách đang đọc lại, cô hỏi Lâm Lạc: “Sao cậu không ăn cơm?”

Lâm Lạc đang than thở với Hàn Dương, nghe thấy liền bĩu môi nói: “Thịt bò trong này thật mỡ, tớ không ăn thịt mỡ.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Cơm hộp được thống nhất đặt trên tàu cao tốc, giá cả không hề rẻ, không ngờ công chúa nhỏ này còn chê. Lại nói, cô không hề thấy thịt bò kia tệ như cô ấy nói. 

“Cậu không ăn mỡ sao còn gọi cơm thịt bò?”

“Tớ không nghĩ tới lại mỡ như vậy nha.” Lâm Lạc nói năng đầy lý lẽ. 

Hứa Giai Ninh cạn lời, vài giây sau liền đứng lên.

Đầu tiên, cô đổi vị trí với người đàn ông ngồi bên cạnh Lạc Lạc, sau đó đặt bữa ăn của mình lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Có ăn cơm gà cung bảo không?”


Người gỗ này bằng lòng ngồi bên cạnh đã đủ để khiến Lâm Lạc kinh ngạc rồi, không ngờ cô sẽ đổi phần ăn với mình. Ngây ngốc một lúc, Lâm Lạc gật đầu lia lịa: “Ăn ăn.”

Hứa Giai Ninh nhẹ cười một cái, đổi phần ăn của hai người. Lâm Lạc vui vẻ nhận lấy, nhớ tới cái gì đó, cô ấy liền hỏi: “Cậu thích thịt mỡ sao?”

Đương nhiên là… không thích ăn. Nhưng thấy công chúa nhỏ còn biết nghĩ cho mình, Hứa Giai Ninh mặt không chút thay đổi nói: “Có thể ăn thử.”

Có thể ăn thử, không phải là thích ăn. Quyết định này hiển nhiên là vì lo cho cô ấy, Lâm Lạc cảm động vô cùng, lập tức lấy ra một hộp sữa bò Vượng Tử đưa cho cô: “Cái này cho cậu, đồ uống sau bữa cơm.”

Hứa Giai Ninh dở khóc dở cười nhưng vẫn nhận lấy.

Hai người ngồi ăn cùng nhau, sau khi ăn xong, Lâm Lạc thoả mãn dựa vào ghế nói: “Tớ quyết định xem cậu là bạn bè rồi.”

Hứa Giai Ninh: “…?”

Lâm Lạc: “Cậu đợi chút.”

Hứa Giai Ninh: “…??”

Lâm Lạc nói xong liền mân mê điện thoại, Hứa Giai Ninh ngồi bên cạnh vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên chuông điện thoại nhắc nhở cô có thông báo mới. Hứa Giai Ninh cầm lên, là một yêu cầu kết bạn wechat. Nhìn vào phần ghi chú, Hứa Giai Ninh có chút cạn lời ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc cười thúc giục cô: “Mau đồng ý đi!”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh cúi xuống nhìn hai chữ “Hàn Dương” trong phần ghi chú đó, phải rất cố gắng mới không từ chối ý tốt của Lâm Lạc, đồng ý kết bạn. Hóa ra cái cô ấy gọi là xem cô là bạn, chính là chủ động cho bạn trai kết bạn wechat với cô. Giờ Hứa Giai Ninh đã tin Lâm Lạc thực sự coi cô là bạn tốt rồi…

*

Sau gần tám giờ ngồi tàu, chập tối nhóm nghiên cứu đến Yên Thành. Bộ nào đó cử một chiếc xe buýt nhỏ đưa họ đến khách sạn đã đặt trước thu xếp nhận phòng.

Sau một ngày ngồi tàu, mọi người đều có chút mệt mỏi. Đặc biệt là Lâm Lạc, cô ấy gần như không thể đứng thẳng được nữa rồi, bất động dựa vào người Hứa Giai Ninh chờ nhận phòng.

Hứa Giai Ninh nhìn bộ dáng mềm nhũn không xương của cô ấy, trong lòng nghĩ thân phận bạn tốt này của cô thật không dễ làm. Mắt thấy bé hồng nhỏ của Lâm Lạc sắp trượt đi, cô đưa tay muốn với lấy, kết quả không cẩn thận làm rơi móc khoá đeo trên balo. Đồ bằng vải bông, vừa bật liền bật bay đi rất xa, Hứa Giai Ninh đặt Lâm Lạc xuống, vừa muốn đi nhặt nó lên thì ở cửa xoay có một người bước vào.

Vẫn là khuôn mặt quen thuộc, trong dáng vẻ nghiêm túc lộ ra chút tùy ý và thoải mái. Áo khoác ngoài dài đến cổ tay, lộ ra áo sơ mi màu nhạt bên trong, khiến cả người thẳng tắp sạch sẽ.

Sự xuất hiện của anh dẫn đến một trận nhốn nháo nhỏ, mọi người lần lượt chào hỏi anh: “Thầy Quý đến rồi.”

Quý Minh Viễn khẽ gật đầu coi như trả lời, đang định bước vào trong thì thấy một móc khoá bằng bông lăn đến trước mặt. Con thỏ mũm mĩm nhoẻn miệng cười toe toét, đáng yêu đến mức làm anh trong phút chốc nhớ đến chiếc bịt tai cùng loại rơi trên xe mình. Quý Minh Viễn cúi người nhặt nó lên, đi tới trước mặt Hứa Giai Ninh, nói với cô gái vẫn còn hơi sững sờ: “Cái này là của em à?”

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này viết rất nhiều về Lâm Lạc, không phải là để viết được nhiều mà mỗi một đoạn sau này đều sẽ cần dùng đến.