Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 46: Bị thương





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Hứa Giai Ninh vừa bước vào cửa liền nhận thấy sự khác thường. Ông Tống dường như vừa cãi nhau một trận lớn với ai đó, mặt ông ấy đỏ bừng, ngồi đó thở hổn hển.

Cô cũng không tiện hỏi nhiều, cầm lấy máy ghi âm xong liền cảm ơn bà Tống rồi rời đi. Chính vào lúc này, ông Tống đột nhiên đứng dậy gọi cô một tiếng. Nói có chuyện muốn nói, bảo cô vào trong với ông ấy một chút.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Hứa Giai Ninh, cô sửng sốt một chút rồi nhìn bà Tống.

Bà Tống hiển nhiên cũng không biết chồng mình định làm gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, bà liền muốn ngăn cản.

Ông Tống ngăn bà lại, sau đó nói với Hứa Giai Ninh: “Chú có một tập tài liệu quên đưa cho trưởng ban Hách, cháu giúp chú mang cho ông ấy đi, nhân tiện chú cũng có một số chuyện muốn nói với cháu.”

Yêu cầu này hơi kỳ lạ, Hứa Giai Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vừa nãy trưởng ban Hách nói ngày mai sẽ đưa chú đến phân cục Tây Thành, đợi ngày mai ông ấy đến chú đưa cũng giống nhau mà. Nếu chú thực sự gấp, cháu có thể gọi điện cho người bên cháu, trưởng ban Hách đang ở dưới, để ông ấy lên một chuyến cũng được.”

Hứa Giai Ninh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, không nghĩ tới ông Tống lại vội vàng chạy đến đánh rơi điện thoại của cô.

Hứa Giai Ninh bàng hoàng, cô còn chưa kịp nhặt điện thoại lên thì đã bị dí một vật lạnh lẽo vào cổ. Sau khi cô phản ứng lại vài giây mới nhận ra đó là một lưỡi dao.

Bà Tống phản ứng còn lớn hơn cô: “Ông điên rồi, ông muốn làm gì!”

Ông Tống nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô gái trước mặt, hai tay cũng run run. Vẻ mặt của ông ấy thoáng qua chút thống khổ và căng thẳng, nhưng càng nhiều hơn là sự điên cuồng liều lĩnh được ăn cả ngã về không. 

“Cô bé, đừng nhúc nhích, chú không muốn làm cháu bị thương. Đợi lát nữa xong việc rồi chú sẽ đích thân nhận tội với cháu, muốn chém muốn giết tùy cháu. Nhưng bây giờ, chú xin cháu hãy giúp chú!” Ông Tống nói xong liền quát vợ: “Nhặt điện thoại của cô ấy lên!”


Bà Tống bị một loạt hành động của chồng làm cho kinh sợ, bà đứng tại chỗ không biết phải làm sao. Khi bị chồng quát, bà mới hồi thần lại, vẻ mặt gấp gáp sốt ruột: “Ông cầm dao làm gì, thả cô ấy ra!”

Ông Tống mặc kệ, chỉ lo quát tháo bà: “Mang điện thoại qua cho tôi!”

Bà Tống lo lắng sốt ruột như kiến ​​bò trên chảo lửa nhưng không làm được gì, chỉ đành cầm điện thoại lên đưa qua.

Ông Tống nhận lấy, sau đó đưa cho Hứa Giai Ninh: “Gọi cho người của cháu bảo họ lên đây. Còn có trưởng ban Hách nữa, bảo bọn họ cùng lên!” Trong lòng Hứa Giai Ninh đã hiểu ra ông Tống muốn làm gì. Chỉ dựa vào bàn tay đang không ngừng run rẩy, cô liền biết ông ấy không phải là người thường xuyên làm chuyện xấu. Nhưng cho dù vậy, cô cũng không dám khinh suất làm bừa.

“Chú, chú làm vậy cũng không có ích gì đâu…”

Cô muốn thử nói chuyện thuyết phục ông ấy, nhưng lại bị ông Tống ngắt lời: “Có ích hay không thử rồi mới biết được. Chuyện đã đến nước này, chú không quản được nhiều như vậy. Con trai chú đã chết, chú cũng không còn gì để mong đợi nữa rồi! Cứ sống như thế này thà chết còn hơn! Nhưng chú không thể chết một cách vô ích, chú phải làm cho rõ ràng, phải tìm ra được nguyên nhân! Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, mau gọi đi!”

Ông Tống lại dí con dao vào thêm một chút, Hứa Giai Ninh không còn cách nào khác là phải gọi điện. Mà người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi là Quý Minh Viễn.

*

Ở bên dưới, sau một hồi trầm mặc, những người ngồi trên xe hoàn toàn bùng nổ. 

Người phẫn nộ nhất là trưởng ban Hách: “Lão Tống này, ông ấy làm loạn cái gì vậy?!” Ông đấm mạnh vào ghế, đau đến mức lông mày nhíu chặt lại.

Kha Cảnh cũng rất tức giận, nhưng cô ấy bình tĩnh hơn trưởng ban Hách một chút: “Chúng ta đi lên thôi, dù thế nào cũng không thể để ông ấy làm Giai Ninh bị thương.”

Kha Cảnh nói xong liền nhìn Quý Minh Viễn, lại phát hiện anh ngồi đó không động đậy. Khuôn mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.

“Thầy Quý?”

Cô ấy gọi anh một tiếng, liền thấy anh ngẩng đầu lên.

“Lên thì phải lên, nhưng không thể cứ trực tiếp đi lên như vậy.” Anh nhìn trưởng ban Hách nói: “Báo cảnh sát trước.”

Trưởng ban Hách sửng sốt một chút: “Cái này, cái này có cần thiết không?”

Ông hiểu lão Tống, chắc chắn là nhất thời mất lý trí nên ông ấy mới phạm phải sai lầm này. Nếu báo cảnh sát, có phải sẽ làm lớn chuyện rồi không?

“Rất cần thiết. Cái chết của tiểu Tống, trại tạm giam nơi cậu ấy bị giam giữ rõ ràng nhất. Nếu như cần thiết thì mời một người trong số họ đến. Trưởng ban Hách, tôi biết có lẽ ông có tình cảm qua lại với lão Tống. Nhưng chúng ta phải đứng trên góc độ của học sinh để cân nhắc. Phải xem xét vấn đề từ góc độ của cô ấy, phải đảm bảo an toàn cho cô ấy, cũng phải đề phòng vạn nhất.”

Vẻ mặt của Quý Minh Viễn rất bình tĩnh, hiển nhiên là đã cân nhắc kỹ lưỡng. Trưởng ban Hách cũng cảm thấy đã đến lúc này rồi, không thể chần chừ thêm nữa. Ngộ ngỡ thực sự xảy ra chuyện, vậy sẽ là chuyện lớn liên quan đến mạng người. Không dám nghĩ thêm, ông vội vàng gọi điện. Sau đó cùng Quý Minh Viễn đi lên. 

Kha Cảnh vốn muốn đi theo, nhưng vì là đồng chí nữ nên cuối cùng cô ấy đành ở lại chăm sóc các học sinh còn lại.

*

Hai người mặt mày nặng nề đi lên trên, kết quả lúc tiến vào nhà họ Tống lại dễ dàng hơn họ tưởng tượng, cánh cửa khép hờ, căn bản chỉ đợi người bước vào.

Trưởng ban Hách vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh ông Tống đang dí sát con dao vào cổ Hứa Giai Ninh, nhất thời trở nên sợ hãi. 


“Lão Tống, ông làm cái gì vậy! Sao lại làm chuyện thiếu suy nghĩ như thế! Không phải đã nói ngày mai đưa ông đi xem báo cáo khám nghiệm tử thi ở phân cục Tây Thành với tôi rồi sao, ông kích động như vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu!”

“Tôi không quản được nhiều như vậy nữa!” Ông Tống đứng sát vào trong góc tường, nhìn trưởng ban Hách và Quý Minh Viễn với vẻ mặt cảnh giác: “Tôi đã nói với các ông rất nhiều lần rồi nhưng các ông trả lời tôi thế nào? Báo cáo khám nghiệm tử thi sao? Tôi không cần nhìn cũng biết trên đó nói gì! Tôi muốn nghe sự thật, tôi muốn biết con trai tôi rốt cuộc đã chết như thế nào!”

“Đã nói sự thật cho ông biết rồi mà, không có nguyên nhân nào khác, con trai ông bị bệnh, cậu ấy chết vì bệnh…”

Trưởng ban Hách vẫn đang tận tình khuyên bảo ông Tống, nhưng Quý Minh Viễn đã nhận ra vẻ mặt của Hứa Giai Ninh có chút không đúng, cả người cô run lên. Rõ ràng là đã bị doạ sợ.

“Ông cần một lời giải thích cũng được, nhưng thả ấy cô ấy ra đã, tôi sẽ đến làm con tin của ông.”

Quý Minh Viễn đột nhiên cắt ngang lời nói dông dài của trưởng ban Hách, vô cùng bình tĩnh nói. 

Anh muốn mượn việc này để làm xáo trộn tâm trí của ông Tống, nhân cơ hội ấy cứu Hứa Giai Ninh thoát khỏi tay ông ấy. Nhưng anh đã đánh giá thấp người cha có quyết tâm mãnh liệt muốn truy cứu nguyên nhân cái chết của con trai mình, ông Tống chỉ do dự một giây liền nói: “Không được!”

Ông ấy nói: “Cô ấy dễ khống chế hơn anh, chính là cô ấy. Hơn nữa anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô ấy! Tôi chỉ muốn một lời giải thích, một lời nói thật!”

Người cha tinh thần và sức lực đều kiệt quệ này bây giờ đã không biết mình đang nói gì nữa rồi. Ông ấy bảo đảm “tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Hứa Giai Ninh”, vậy sự đe doạ hiện tại là ý gì?

Vẻ mặt của Quý Minh Viễn lạnh xuống vài phần, anh tiến lên một bước trong vô thức. Ông Tống nhận ra, lập tức dùng cánh tay ghìm chặt cổ Hứa Giai Ninh, nói: “Anh đừng có động đậy, đứng đó đừng nhúc nhích!”

Dao kiếm không có mắt, Quý Minh Viễn thực sự không dám nhúc nhích nữa. Mà vào lúc này, Hứa Giai Ninh đang bị ông Tống kìm hãm đột nhiên rên lên một tiếng. Không biết con dao của ông Tống đã vô tình cứa vào da của Hứa Giai Ninh từ lúc nào. 

Nhìn thấy dòng máu chảy ra, ai nấy đều sửng sốt. Nhất là ông Tống, ông ấy trợn tròn mắt, có phần kinh ngạc: “Chuyện này, chuyện này, chuyện này…”

Ông ấy còn chưa kịp nói ra nguyên do của “chuyện này” thì đã nghe thấy Quý Minh Viễn trách mắng: “Ông làm cô ấy bị thương rồi!”

“Tôi không có, tôi không có!” Ông Tống nhất thời hoảng loạn muốn lau máu cho Hứa Giai Ninh. Ngay khi bàn tay vừa chạm vào liền nghe thấy Hứa Giai Ninh nói.

“Đừng chạm vào cháu!” Giọng cô có một loại sắc bén kèm theo sự yếu ớt: “Cháu có bệnh, sẽ lây nhiễm!” Tay ông Tống vừa đưa lên lại lập tức thu về, nhất thời không biết phải nói gì.

“Cô bé, cháu…”

“Chú Tống, cháu biết đây là lần đầu tiên chú làm loại chuyện này, cháu hiểu nỗi khổ trong lòng chú, nhưng, nhưng…”

Hứa Giai Ninh nói, dáng vẻ như sắp ngất đi. Ông Tống hoàn toàn bối rối, tay cầm dao cũng buông lỏng ra. Quý Minh Viễn canh đúng thời điểm, nhanh chóng bước tới, vài giây sau đã đoạt lấy vũ khí ông, ông Tống chưa kịp phản ứng lại thì con dao đã bị ai đó cướp đi ném vào thùng rác. Mà Hứa Giai Ninh cũng đã được Quý Minh Viễn kéo qua ôm vào trong lòng.

Ông Tống ngây ngốc đứng đó, nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng quyết tuyệt của Hứa Giai Ninh mới nhận ra mình đã bị lừa.

“Cháu, cháu lừa chú!” Nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng sau khi hồi thần lại của ông Tống, trong lòng Hứa Giai Ninh lóe lên chút không nhịn được. Cô vừa mấp máy môi định nói thì đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp nhưng đầy uy lực phát ra từ trên đỉnh đầu mình.

“Là ông đang tự lừa mình dối người.”

“Ông Tống, ông muốn biết sự thật, nhưng ông không thể dùng sự an toàn của người khác làm cái giá!”

Ông Tống sửng sốt một hồi, sau đó hoàn toàn sụp đổ, ngồi xổm xuống tại chỗ.

“Con trai, con trai của tôi, con trai của tôi…”


*

Lúc này, bà Tống vẫn luôn im lặng trốn trong một góc run rẩy chạy tới túm lấy góc áo của Quý Minh Viễn: “Lãnh đạo, lãnh đạo, đều tại tôi. Vừa rồi sau khi các anh xuống dưới, là tôi đã trách mắng, cãi nhau với ông ấy, ông ấy tức giận quá nên mới kích động làm vậy. Lãnh đạo, thật sự đều là tại tôi, đừng trách ông ấy…”

Người phụ nữ khóc nước mắt giàn giụa, hiển nhiên là cực kỳ hối hận.

Trong lòng Quý Minh Viễn tức giận nhưng thấy vậy cũng không nổi nóng nữa, anh giao lại chỗ này cho trưởng ban Hách, bế Hứa Giai Ninh đi xuống lầu.

Ở bên dưới, khi mọi người trên xe nhìn thấy Hứa Giai Ninh đi ra đều ào ào chạy tới vây quanh.

“Giai Ninh, cậu không sao chứ?” Lâm Lạc chạy nhanh nhất, nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hoe.

Hứa Giai Ninh bây giờ tay chân đều mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, mỉm cười nói: “Không sao, thực sự không sao…”

“Ôi, em đang chảy máu kìa, em bị thương rồi!”

Thạch Nhụy phát hiện ra vết thương của cô, kinh ngạc thốt lên, lúc tay cô ấy sắp chạm đến thì bị Quý Minh Viễn ngăn lại, ném cho cô ấy một hộp y tế.

“Bên trong có thuốc khử trùng và đồ băng bó, xử lý một chút đi.”

Hứa Giai Ninh nhìn thấy dòng chữ “cấp cứu” trên hộp y tế mới nhớ ra chưa kịp cảm ơn Quý Minh Viễn, vì vậy cô vội vàng nói lời cảm ơn với anh. Quý Minh Viễn không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, cảm xúc tối tăm u ám không rõ ràng. Hứa Giai Ninh đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, vừa muốn nói gì đó thì vài chiếc xe có đèn cảnh báo đã chạy tới.

Cảnh sát đến rồi. 

*

Bởi vì đều có tiếp xúc qua lại với lão Tống nên cảnh quan Lý, người phụ trách vụ án này vừa xuống xe liền đi tìm trưởng ban Hách để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

Trưởng ban Hách lúc này vẫn còn có chút kinh hãi, trên trán chảy một tầng mồ hôi mỏng, ông ấy lấy khăn tay lau qua, chỉ về hướng nghiêng phía trước, nói: “Hai người đó là đương sự, anh đi hỏi bọn họ đi.”

Cảnh quan Lý ngước mắt lên nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông mặc một thân đồ đen đang đứng. Dưới sắc trời u ám, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng.

Đôi lời từ pé Hoa Linh: Rất xin lỗi mọi người vì mấy ngày vừa rồi mình có việc bận không dịch và đăng chương mới được. Từ giờ sẽ cập nhật theo lịch bình thường nha.

Hôm nay không có lịch nhưng mình vẫn đăng lên coi như bù cho hôm qua nhaa. 2 chương liền nè, hy vọng mọi người sẽ thích và tiếp tục ủng hộ truyện