Sự lạnh nhạt của Lâm Lạc nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đặc biệt là Hàn Dương, sau khi nghe xong anh ta liền đứng ngây ngốc ở đó.
“Mao Mao…”
“Tôi còn có chút chuyện về đề tài muốn thương lượng với Giai Ninh, anh về trước đi.”
“Đề tài…” Hàn Dương nghe thấy hai từ này liền muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Lạc, anh ta nhịn xuống: “Vậy cũng có thể ngồi xe anh gọi mà, sẽ không làm chậm trễ việc bọn em thương lượng về đề tài.”
“Anh ở bên cạnh là đã làm chậm trễ rồi.”
Hàn Dương: “…”
Hàn Dương không ngờ Lâm Lạc sẽ không cho mình mặt mũi như vậy, nhất thời có chút bối rối, vẻ mặt cũng mang theo chút hoảng sợ.
“Thế này đi, thầy Quý, hay là thầy ngồi xe Hàn Dương gọi đi? Dù sao thầy cũng không cùng đường với bọn em.”
Hứa Giai Ninh thấy không thể để cục diện lúng túng khó xử thế này được, liền đứng ra làm dịu bầu không khí nói, cô như trưng cầu ý kiến mà nhìn Quý Minh Viễn.
“Cũng được.” Anh nói: “Vậy về trước đã, chúng ta… Có thời gian gặp lại.”
Lời này của anh nghe thì có vẻ như nói với tất cả mọi người, nhưng thực ra chủ yếu là nhìn Hứa Giai Ninh. Mặt Hứa Giai Ninh hơi đỏ lên, nói: “Tạm biệt thầy Quý.”
Quý Minh Viễn miễn cưỡng gật đầu, dặn dò Kha Cảnh vài câu, rồi ra hiệu với Hàn Dương: “Đi thôi.”
Hàn Dương vô cùng không cam tâm, nhưng thấy Lâm Lạc mặt không biểu cảm, trong lòng anh ta cũng nổi lên một loại sợ hãi, cảm thấy cô ấy thế này rất khác thường. Mang theo tâm trạng phức tạp, anh ta xoa xoa gáy, cùng Quý Minh Viễn rời đi.
Đợi đến khi Hàn Dương rời đi rồi, Lâm Lạc vốn đang đứng thẳng cảnh giác liền sụp đổ hoàn toàn, Hứa Giai Ninh đều thấy trong mắt, cô thở dài một hơi: “Mao Mao, chúng ta cũng đi thôi?”
“Được.” Lâm Lạc gật đầu.
*
“Mao Mao, cậu với Hàn Dương lại cãi nhau à?” Mặc dù rất tò mò, nhưng đợi đến khi rời khỏi nhà ga rồi Hứa Giai Ninh mới thì thầm hỏi Lâm Lạc. Nằm ngoài dự liệu là, Lâm Lạc lắc đầu.
“Thế làm sao vậy?” Hứa Giai Ninh không hiểu.
Lâm Lạc ngước mắt lên, vẻ mặt tựa như mơ màng mà nhìn cô một hồi, sau đó cười, nói: “Giai Ninh, cậu có tin không, mấy ngày ở Yên Thành vậy mà lại là mấy ngày khiến tớ cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất. Không có ai làm phiền, người mình không thích có thể muốn phớt lờ thì phớt lờ. Yên tĩnh, chuyên tâm làm việc của mình, cảm giác như thế thật tốt.”
Hứa Giai Ninh không ngờ cô ấy sẽ nói vậy, cô im lặng giây lát: “Mao Mao, cậu có ý gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy tớ và Hàn Dương có lẽ nên tách ra rồi.”
Từ khi cô ấy từ Vũ Thành trở về, Hàn Dương vẫn luôn cố gắng hàn gắn quan hệ giữa hai người. Mà cô ấy cũng không muốn từ bỏ như thế. Đáng tiếc là muộn rồi, tất cả đều muộn rồi. Cho dù từng có những khoảnh khắc ngọt ngào như vậy, nhưng đã có quá nhiều thứ chắn ngang giữa họ, không có cách nào có thể chuyên tâm một lòng với đối phương như lúc ban đầu nữa. Ngược lại mấy ngày rời xa Hàn Dương này, không cần phải cố gắng cẩn thận duy trì tình cảm giữa hai người, điều này khiến cô ấy cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có. Lâm Lạc không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, đã đến lúc rồi.
Hứa Giai Ninh hiểu ý cô ấy, trầm mặc vài giây, cô nói: “Mao Mao, cậu làm gì tớ cũng đều sẽ ủng hộ cậu.”
Nói xong, cô nắm lấy tay cô ấy.
Lâm Lạc lộ vẻ xúc động nở nụ cười, nắm chặt lại tay cô.
*
Bởi vì đúng lúc gặp tuần thi nên khi vừa trở về trường, Hứa Giai Ninh được trải qua vài ngày không cần phải làm gì cả, suy cho cùng thì cô cũng đã trở thành một người không cần thi cử nữa. Tranh thủ mấy ngày này, cô đã đi tìm hiểu tất cả những chuyện xảy ra ở trường trong hai tháng qua.
Nếu nói có những thay đổi kinh thiên động địa, vậy thì không có khả năng. Chung quy thì cô chỉ đi có hai tháng, chưa đến hai năm. Nhưng vẫn có một số thay đổi nhỏ khiến người ta vui mừng, chẳng hạn như Trần Diểu trong ký túc xá của họ. Trong hai tháng Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc rời đi này, cô ấy thế mà đã đi lĩnh chứng với tiểu Phó sư huynh rồi.
Lúc biết được tin tức này, bốn người trong ký túc xá bọn họ đang ngồi lại trò chuyện với nhau, hỏi đến tình hình của Trần Diểu và tiểu Phó sư huynh, Giang Thần liền không nhịn được nói ra. Sau khi nghe xong, ngay cả Hứa Giai Ninh vốn luôn bình tĩnh cũng không trấn định nổi. Cô kéo lấy tay Trần Diểu liên tục hỏi thật sao. Trần Diểu bị hỏi đến xấu hổ, ngượng ngùng thừa nhận, còn cho mọi người xem cuốn sổ đỏ mới lĩnh về chưa được hai tuần. Vừa mở ra nhìn một cái, bên trong cuốn sổ nhỏ in ba chữ giấy kết hôn này quả nhiên có dán ảnh của cô ấy và tiểu Phó sư huynh, lần này không sai rồi.
Thì ra tiểu Phó sư huynh sắp phải sang Đức giao lưu, cũng sợ đêm dài lắm mộng nên muốn ổn định với Trần Diểu trước khi đi. Tiểu Phó sư huynh học thạc sĩ và tiến sĩ ở Tây Đại vì vậy hiểu khá rõ về trường của mình. Phải nói Tây Đại mọi thứ đều tốt, chỉ là có quá ít nữ sinh, tỷ lệ nam nữ trong truyền thuyết là bảy một. Nhìn xem, tình hình gay gắt biết bao! Sao anh ấy có thể yên tâm để Trần Diểu ở trong một môi trường đầy sói đói rình rập như vậy được! Cho nên tiểu Phó sư huynh đã hạ quyết tâm, sau khi gặp hai bên gia đình, hai người đã đi lĩnh chứng.
Tất nhiên những lời nói bên trên vẫn pha chút ý đùa. Hai người phải có nền tảng tình cảm như vậy thì mới có thể lĩnh chứng thành công, nếu không cho dù tiểu Phó sư huynh có khẩn trương cỡ nào mà Trần Diểu không đồng ý thì cũng vô dụng. Đừng nhìn Trần Diểu dịu dàng mỏng manh, kì thực cô ấy khá có chính kiến.
Cầm cuốn sổ đỏ nhỏ lật trong tay một lúc lâu, Hứa Giai Ninh đưa lại cho Trần Diểu, chân thành nói lời chúc mừng.
Trần Diểu bị sự trịnh trọng của cô làm cho có chút xấu hổ, thế là chuyển chủ đề nói: “Giai Ninh, còn cậu thế nào, không phải trước đây nói có hình mẫu lý tưởng rồi sao, hiện tại tình hình thế nào rồi, có tiện tiết lộ chút không?”
Lời này của Trần Diểu đã lập tức chuyển sự chú ý của mọi người sang cô. Ngay cả Lâm Lạc vốn đang xem ipad trên giường cũng tháo tai nghe ra, thò đầu xuống, trên mặt nở nụ cười thần bí.
Hứa Giai Ninh dùng ánh mắt bắt cô ấy quay về, nói: “Vẫn như cũ thôi, đợi có tin tức rồi, tớ nhất định sẽ nói với mọi người.”
Đối với mọi người mà nói, Hứa Giai Ninh không có tin tức mới là chuyện bình thường, vì vậy sau khi nghe câu trả lời của cô, tất cả đều mỉm cười bỏ qua, không hỏi thêm nữa. Chỉ duy nhất nhịp tim của Hứa Giai Ninh là hơi nhanh.
Nếu có thể, cô cũng rất muốn chia sẻ chuyện vui của mình với mọi người. Chỉ là tình hình trước mắt vẫn chưa được. Dù họ có nghĩ thoáng thì trong mắt người ngoài, cô và Quý Minh Viễn vẫn luôn có thân phận thầy trò ở trước. Một khi thông tin họ ở bên nhau bị lộ, chắc chắn sẽ làm dấy lên bàn luận tranh cãi.
Hứa Giai Ninh ngược lại không sợ bị bàn tán, chỉ là trước khi chuyện đó còn chưa được làm rõ, cô sợ có người để ý sẽ lợi dụng đề tài này để nói, đến lúc đó lại liên luỵ tới danh tiếng trong sạch của Quý Minh Viễn, đó đều không phải là điều cô muốn. Đợi thêm chút đi, đợi thêm ba tháng nữa.
Hứa Giai Ninh nghĩ.
*
Ban đầu cứ nghĩ với tính cách của Ông Na thì ngay ngày đầu tiên cô trở về trường học cô ấy sẽ gọi cô đến văn phòng giúp đỡ. Không ngờ sau khi liên lạc với Tôn Đồng, cô lại biết được tin cô ấy đã đi Mỹ họp.
Chính là dự án quốc tế hợp tác với giáo sư Melanie trước đây, nửa đầu năm nay đã nhanh chóng hoàn thành, bản đánh giá kết quả dự án cần được bảo vệ nên giáo sư Melanie đã gọi cô ấy qua.
Ông Na vắng mặt, tâm lý đã được xây dựng tốt của Hứa Giai Ninh không cần dùng đến nữa. Sau khi tiếc nuối, cô thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô tự nhận mình không làm gì sai cả, nhưng ở trước mặt cô, Ông Na có vẻ uy nghiêm tự nhiên của một giáo viên, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với cô ấy, cô vẫn có chút căng thẳng và khó xử. Bây giờ có thể trì hoãn vài ngày cũng coi như là một chuyện tốt. Giống như câu nói đó vậy, trốn tránh mặc dù hổ thẹn, nhưng có tác dụng.
*
Bởi vì tạm thời không còn áp lực tâm lý gặp Ông Na, cuộc sống của Hứa Giai Ninh bỗng dịu đi rất nhiều. Cô vừa xử lý phân loại bảng điều tra khảo sát của dự án bên bộ ủy, vừa chờ Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn bận hơn cô tưởng tượng rất nhiều, có lẽ dự án gấp cần trình bày, xác định, khởi động, cho nên từ khi đến Lâm Thành anh liền họp không ngừng. Sau khi tạm biệt tại nhà ga ngày hôm đó, hai người cũng chưa từng gặp nhau. Tất nhiên vẫn thường xuyên liên lạc qua wechat. Nhưng người vừa mới bước vào mối quan hệ mà chỉ nói chuyện với nhau qua phần mềm xã hội thì sao có thể thoả mãn họ được.
May mà cuối cùng Quý Minh Viễn cũng rút ra được một ngày rảnh rỗi, hai người hẹn gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò ở Lâm Thành, trong lòng Hứa Giai Ninh đã kích động rất lâu, suy nghĩ xem không biết nên làm gì mới tốt. Không nghĩ tới Quý Minh Viễn lại trực tiếp nói không đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi. Điều này khiến Hứa Giai Ninh có chút hụt hẫng, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì mà đồng ý.
Thời gian hẹn là chiều thứ bảy, Hứa Giai Ninh đến nơi ở của Quý Minh Viễn tại Lâm Thành trước giờ hẹn, không ngờ anh lại không có ở đó. Hứa Giai Ninh chỉ đành đợi một lúc, không bao lâu sau đã thấy chiếc Cayenne quen thuộc từ một đầu rẽ vào, đỗ ở một vị trí cách đó không xa. “Đến sớm à? Đợi bao lâu rồi?” Quý Minh Viễn mặc bộ đồ thoải mái đến mức có chút tùy ý bước xuống xe, nhìn thấy cô liền lên tiếng chào.
Hứa Giai Ninh không trả lời ngay.
Thành thật mà nói, thế này có chút không giống với buổi hẹn hò mà cô tưởng tượng. Vốn dĩ chọn địa điểm ở nhà cũng đã đủ khiến cô bất ngờ rồi, không nghĩ tới Quý Minh Viễn ăn mặc cũng tùy ý như thế, như thể chuyện hẹn hò này chẳng đáng được coi trọng vậy. Mặc dù! Mặc dù đây thực sự không phải là một chuyện quá quan trọng, nhưng, nhưng cũng không đến mức như thế này…
Hứa Giai Ninh vừa tự an ủi mình trong lòng “Có thể gặp là tốt rồi, những chuyện khác không cần phải so đo tính toán”, vừa chậm rãi đi tới trước mặt anh. Mà Quý Minh Viễn dường như không nhận thấy sự khác thường của cô, anh đi thẳng vòng qua đầu xe, tới mở cửa ghế phó lái, cúi người ôm thứ gì đó ra.
Hứa Giai Ninh đã không còn ước mong cao vời rằng nó sẽ là một bó hoa nữa, chỉ cần không phải cỏ dại là được. Nhưng mà đợi đến khi cô nhìn thấy rõ nó là gì xong, mắt cô đột nhiên sáng rực lên… Thứ Quý Minh Viễn đang ôm một con chó!
“Đậu Ngọt!”
Hứa Giai Ninh kinh ngạc kêu lên.
Quý Minh Viễn mỉm cười xoa xoa đầu tiểu Đậu Ngọt, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của Hứa Giai Ninh, trong lòng nghĩ: Anh quả nhiên đoán không sai, bạn học tiểu Hứa đúng là thích chó.
Anh đặt Đậu Ngọt xuống, đưa dây xích cho Hứa Giai Ninh để cô dắt. Hứa Gia Ninh đương nhiên vô cùng vui vẻ cống hiến sức lực cho anh, sau khi cầm chặt dây xích, cô liền cúi xuống xoa đầu Đậu Ngọt.
Lúc đầu Đậu Ngọt còn không muốn bị người ngoài động vào, nó chui thẳng vào lòng ông bố Quý Minh Viễn, muốn tránh móng vuốt của bạn tiểu Hứa.
Hứa Giai Ninh yêu chó nóng lòng muốn chơi với nó, thấy nó không vui, cô bất giác liếc nhìn Quý Minh Viễn như cầu cứu.
Quý Minh Viễn rất hưởng thụ ánh mắt này, sau khi nhìn nhau vài giây, anh ngồi xổm xuống, vuốt ve lông tiểu Đậu Ngọt. Đợi đến khi nó nheo mắt thoải mái, anh liền nói với con chó: “Đi, đi tìm mẹ.”