Trong hang động chật hẹp, đêm mưa lạnh băng, đôi nam nữ ôm lấy nhau...
Chẹp, cứ có cảm giác nếu theo cốt truyện an bài, lúc này sẽ có một số phát triển đặc biệt. . .
Sự thật cũng đúng là thế, trước mặt bị hơi thở nam tính phả vào làm Mạnh Nhạc Nhạc muốn mềm nhũn, dục vọng trong thân thể cũng rục rịch thức tỉnh.
Từ khi đi vào thế giới này cũng đã sắp được 20 ngày. Phải biết rằng từ sau khi cô bóc tem, còn chưa từng có khoảng thời gian nào không được 'ăn thịt' dài thế.
Đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới có dục vọng, thật ra đàn bà cũng có, thậm chí còn càng đói khát, chẳng qua đã bị ẩn giấu kĩ hơn mà thôi.
Mà ở nơi rừng già không một bóng người này, Mạnh Nhạc Nhạc cùng Phương Tu chỉ có thể tiếp xúc được với nhau, gặp khó khăn cũng chỉ có thể dựa vào đối phương, tâm trạng chập chờn dao động khi phải nói hết với nhau, cùng nhau thảo luận, cùng nhau nói chuyện phiếm, làm cả hai bất giác có một loại ảo giác như trên đời này họ chỉ còn lại nhau. . .
Thậm chí rất nhiều lần, ban đêm Mạnh Nhạc Nhạc muốn đi WC, để an toàn, Phương Tu cũng đứng bên ngoài cách đó một mét, đưa lưng về phía cô, nghe thấy tiếng cô gái róc rách tiểu vào trên lá cây. Mạnh Nhạc Nhạc lúc đầu còn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng dần dần sớm chiều chung chạ, tâm trạng ngượng ngùng cũng biến mất. Giờ trạng thái hai người ngược lại bỗng có loại ăn ý như vợ chồng già ở bên nhau đã lâu.
Hơn nữa, có đôi khi Phương Tu nhìn cô đến ngây ngẩn, lỡ chạm vào cô một chút mặt mũi đã đỏ bừng, tất cả đều làm cô cảm thấy anh không chỉ có thờ ơ với mình.
Cơn mưa dần ngớt ngoài sơn động, nhiệt độ không khí so với vừa rồi đã tăng trở lại rất nhiều. Mạnh Nhạc Nhạc nằm trong lòng Phương Tu thậm chí có thể cảm nhận được chút mồ hôi nóng hổi toát ra, nhưng hai người mặc nhiên vẫn không hề tách khỏi nhau.
Thân thể Mạnh Nhạc Nhạc tự nhiên nhớ lại cuộc làm tình cùng Lục Vị trong tủ quần áo.
Nửa phần trước thoải mái có thừa nhưng lại không đủ kịch liệt, nửa phần sau lại kịch liệt quá mức đến đau đớn, sướng thì có sướng, nhưng cứ có cảm giác đã khuyết thiếu thứ gì.
Hiện tại lỗ dâm bỗng nhớ đến cảm giác được điên cuồng cọ xát lúc trước, đang không ngừng mấp máy, hộc ra từng ngụm nước dâm, còn phát ra tiếng vang òm ọp.
Mạnh Nhạc Nhạc nâng chân lên, mượn tư thế thân thể thay đổi để che giấu âm thanh cơn vã, cũng thuận tiện đặt đầu gối xuống giữa hai chân anh, cực gần vị trí... nào đó.
Khoảng cách cực gần cùng quần áo cực mỏng làm Mạnh Nhạc Nhạc trong nháy mắt đã cảm giác được sự cứng rắn của người đàn ông, thứ kia còn đang tản ra hơi nóng.
Nhiệt độ trong sơn động ngày càng lên cao, Mạnh Nhạc Nhạc chợt đặt tay lên eo anh, cảm giác Phương Tu hơi run lên, cô bèn rất ám chỉ lướt tay dần xuống.
Nhưng còn chưa tới chỗ kia đã bị anh dùng tay đè lại.
"Anh cũng muốn mà, không phải sao?" Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng, giọng cô đã hơi ấm ách.
Phương Tu giữ chặt tay cô, nhớ lại tình cảnh hai người ở chung mấy ngày này, đây là lần đầu tiên anh thân mật đến thế với một cô gái. Mỗi sáng thức dậy, anh sẽ dò hỏi cô hôm nay muốn ăn gì, mỗi khi bắt được con mồi mới, tìm được loại gia vị mới hay quả dại mới, đều nghĩ đến cô sẽ vì những thứ này mà vui vẻ, rồi anh sẽ vì thế mà còn hưng phấn hơn cả việc đạt được huy chương danh dự trong quân ngũ.
Thời gian giữa trưa, hai người sẽ tìm nơi râm mát nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, đa phần là một số vấn đề học thuật. Anh thậm chí chưa bao giờ thấy phải cạm tạ trước kia mình đã nghiêm túc học hành, nhìn trong mắt cô là bao sự sùng bái cùng thưởng thức lại chỉ càng làm anh trầm mê. Lần đầu tiên anh mới biết, hóa ra bản thân cũng là người ham hư vinh như thế.
Không phải anh chưa từng phải ở nơi rừng già núi thẳm, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh để ý làm mọi thứ tinh tế cẩn thận đến thế. Ngay cả làm có một chiếc đũa, anh cũng muốn cẩn thận cạo hết dằm nhỏ, mài giũa nhẵn nhụi.
Có hôm nửa đêm anh bừng tỉnh lại, phát hiện góc chăn lông của Nhạc Nhạc bị xốc lên, anh lại nhẹ nhàng dém trở về, bỗng có loại cảm giác năm tháng êm đềm, như đã sinh hoạt cả ngàn năm trong sơn động này.
Nhưng mà, anh càng nghĩ đến cô nhiều thì cũng lại càng cố kỵ nhiều.
Lúc này khi đối mặt với động tác cùng lời nói mời gọi của cô, anh không chỉ nghĩ tới bản thân, mà còn nghĩ tới Tiêu Diệp, thậm chí nghĩ tới cả Lục Vị. Trong lòng thấy hơi bực bội vì sự tùy tiện của cô, anh bèn đẩy Mạnh Nhạc Nhạc ra, để lại mọi vật giữ ấm cho cô, mình thì đứng dậy ngồi yên lặng trong một góc tường, có chút giận dỗi mở miệng.
"Người cùng động vật khác nhau ở chỗ có thể khống chế dục vọng." Sau khi nói xong thì cũng không thèm nhìn Mạnh Nhạc Nhạc nữa.
"Nhưng sao lại muốn khống chế dục vọng?" Mạnh Nhạc Nhạc thật sự muốn hỏi điều này.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã luôn bị dạy dỗ phải làm một người biết kiềm chế, hơn nữa điều kiện ngoại hình của cô cũng làm cô không có điều kiện để phóng đãng. Nhưng kỳ thật trong lòng cô vẫn luôn không hiểu nổi, nhân loại đúng là một sinh vật kỳ quái, lúc thì họ chủ trương hãy hưởng lạc, lúc lại chủ trương hãy biết kiềm chế, lấy đủ các giáo điều đạo đức để trói buộc.
Đúng vậy, cô đồng ý là có những tình huống quả thật yêu cầu cần biết kiềm chế, nhưng tình huống bây giờ đâu cần kiềm chế vì điều kiện hiện có không vừa lòng đâu?
Cô tiếp tục nói: "Nam chưa cưới, nữ chưa gả, vì sao lại không thể?"
Phương Tu chợt bị nghẹn, anh cũng không rõ vì sao bản thân lại để ý đến thế, có vẻ như điều mà hai người bọn họ muốn có được từ việc làm tình là không giống nhau.
Nhà trai đã không vui, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không muốn miễn cưỡng, nhưng thân thể thật sự khó chịu, cô cũng không muốn bản thân phải chịu đựng.
Nghĩ nghĩ, cô bèn đưa ngón tay xuống âm hộ đã sũng nước, . . .
Côn thịt đã cứng đến phát đau, nếu nó có suy nghĩ riêng thì hẳn lúc này đã vô cùng ghen tị với quả dưa chuột, chỉ muốn gạt thứ phế vật kia ra, dùng chính thân thể cường tráng của mình để quất cô tới tấp, như thế mới là sung sướng triệt để.