Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy

Chương 19: Quyển 2 - Chương 19



An Linh sau khi nghe một cuộc điện thoại đã rời đi từ trưa, cô ấy đến chỗ An Như Anh. Cả lớp liền giao lại cho lớp trưởng quản lý, An Linh cũng đã cử người bảo vệ rồi, bác tài xế mà cô nói là người nhà chính là người bảo vệ mọi người, không phải riêng An Nguyên Nguyên mà là tất cả học sinh của cô. Tài xế đã được đào qua, các thiết bị cũng là tân tiến của tổ chức, xe hôm nay đo nhìn giống xe buýt bình thường nhưng không khác gì xe quân sự. Đây chính là sự khác biệt về trí não giữa người với người.

Châu Vi Vũ không cảm thấy có gì lạ nhưng hắn có một cảm giác lo sợ bất an, giống như sắp có chuyện đáng sợ gì ập đến, hắn lo sợ nhưng bất lực vô cùng.

( Anh công thế giới này cơ nhỏ quá)

[ Hệ thống: Cảnh báo, thế giới có sự thay đổi, cảnh báo tính mạng ký chủ gặp nguy hiểm]

An Nguyên Nguyên tựa hồ muốn bật người ngồi dậy, cảnh báo nguy hiểm? Thế giới thay đổi?

[ An Nguyên Nguyên: Chuyện này là sao? Sao lại có thay đổi? ]

[ Hệ thống: Hệ thống bị quấy nhiễu nặng nề tạm thời không thể hoạt động. Cảnh báo, xin ký chủ bảo vệ tính mạng! ] Hệ thống thông báo xong liền xẹt một tiếng im lặng, An Nguyên Nguyên có gọi thế nào cũng không được. Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, An Nguyên Nguyên không thể nào bình tĩnh, cậu không có bất cứ năng lực gì trong mỗi thế giới, thứ cậu có thể dựa vào duy nhất chỉ có hệ thống, chỉ có hệ thống mới có thể đảm bảo an toàn cho cậu, giúp đỡ cậu... An Nguyên Nguyên tựa hồ sắp muốn khóc.

Châu Vi Vũ đột nhiên cảm thấy đại não đau nhói, lúc bình tĩnh lại trong đầu liền có một mảnh kí ức không biết từ bao giờ, hắn thấy một căn nhà, trong nhà có hai nam nhân sống với nhau, một người cao lớn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, một người gầy hơn một chút, nét mặt hồng hào tuấn tú toát ra sự ôn nhu nhưng chững chạc. Hai người này vừa ôm nhau nấu ăn, cùng xem tivi cùng tắm cùng ngủ, sau này xuất hiện thêm hai đứa nhỏ long phượng thai, hai đứa nhỏ lớn lên, hai nam nhân kia ở nhà vui vẻ bế cháu, rồi đến khi người đàn ông lớn hơn qua đời, người kia liền lập tức đi theo. Cả dòng ký ức kéo dài chưa đến hai giây mà Châu Vi Vũ cảm giác như nó dài cả một đời, nhìn thấy An Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh liền ôm thật chặt.

An Nguyên Nguyên đang trong sợ hãi bị ôm như vậy liền giảm biên độ run rẩy, cậu phải mau chóng bình tĩnh lại nếu không sẽ không thê xử lý mọi việc.

" Nguyên Nguyên... tôi thích cậu, thực sự thích cậu. Cho nên Nguyên Nguyên à, cậu có thể dựa vào tôi mà"

An Nguyên Nguyên cứng đơ người, cậu bây giờ mới nhớ ra, người yêu dù kiếp trước hay kiếp này đều luôn luôn bảo vệ cậu, cậu không cần sợ.

" Vi Vũ, thật ra có những chuyện người khác không thể thay mình giải quyết được. Đến người thân mật nhát cũng sẽ không thể giải quyết được, lúc đó chỉ có bản thân mình mới có khả năng. Tôi không phải con gái, tôi có thể dựa vào cậu nhưng tôi cũng có suy nghĩ của tôi, tôi có thể xử lý sẽ không để ai phiền phức thay mình"

Châu Vi Vũ đau lòng, hắn không biết An Nguyên Nguyên làm thế nào nói ra được những câu như vậy, hắn muốn bảo vệ An Nguyên Nguyên nhưng cậu nói đúng có những chuyện hắn không thể thay An Nguyên Nguyên xử lý.

" Vậy sau này nếu có chuyện gì cậu cũng nhất định phải nói với tôi, cậu như vậy tôi sẽ rất lo lắng, sẽ đau lòng..."

" Ai, cậu đừng như vậy, An Nguyên Nguyên này là ai chứ, không ai có thể thắng được tôi, Châu Vi Vũ cũng không thắng được tôi"

Châu Vi Vũ cười một cái, bạn nhỏ nhanh chóng hồi phục như vậy mong là thật sự không có chuyện gì.

______________________

An Nguyên Nguyên về nhà, An Như Anh và An Linh đang ở nhà. An Nguyên Nguyên vừa mở cửa nhìn hai người khanh khanh ta ta liền...mẹ ơi dọa chết bảo bảo rồi. An Như Anh nhướn mày.

" Không phải ngạc nhiên, An An, lại đây, kêu một tiếng chị dâu" An Như Anh cười tít cả mắt.

An Linh lườm lườm cô một cái, quay ra nhìn An Nguyên Nguyên ngơ ngác đứng trước cửa.

" Cô còn chưa có nói với em nhỉ?"

An Nguyên Nguyên đơ đơ một lúc rất nhanh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

" Ừm, như vậy là tốt rồi, tốt rồi. Bao giờ thì cô cưới chị em nha!" An Nguyên Nguyên nhích lại gần An Linh.

An Linh vui vẻ cười, An Như Anh lại cáu, cái gì tại sao lại là cưới cô mà không phải là cô cưới? An An quá đáng ghét, An Như Anh ôm lấy đầu An Nguyên Nguyên bắt đầu vò vò nhéo nhéo, ây da mặt mịn quá đi.

"Em là em trai của ai hả, sao lại để chị gả đi? Chị phải cưới, phải cưới, hiểu chưa hừ!"

" Đừng mà haha, đừng vò nữa ma" An Nguyên Nguyên thích ý la hét.

An Linh lại liếc An Như Anh một cái " Không gả?" úi giời cái giọng nóc nhà này.

An Như Anh nghe nghe, vội vàng chớp đôi mắt phượng long lanh nhìn An Linh " Gả mà, nhất định gả"

" Tốt!"" An Linh cười tươi rói một cái, vẫy vẫy An Nguyên Nguyên " Lại đây nào, bánh kếp dâu tây đặc biệt làm cho em đó"

Cái gì cơ, có bánh dâu á??? Con sâu dâu tây trong người An Nguyên Nguyên ngọ ngậy bùng phát, An Nguyên Nguyên vứt An Như Anh ra một góc chạy đến bên bàn hai tay càm nĩa cầm thìa ngồi nghiêm chỉnh, chân đung đưa, hai mắt sáng quắc nhìn An Linh. Đùa gì chứ, An Linh nấu ăn cấp độ thần sầu đó, " An Nguyên Nguyên " rất thích ăn bánh dâu cô làm, cái hương vị thiên đường bay bổng hạnh phúc phát khóc huhu.

An Linh vui vẻ, An Như Anh cũng vui vẻ, chờ An Linh mang bánh ra, An Nguyên Nguyên liền ăn đến hạnh phúc tít mắt. Đây tuyệt đối không phải cậu, là " An Nguyên Nguyên " nhập, tuyệt đối<( ̄︶ ̄)>

_________________________

Châu Vi Vũ về đến nhà, tắm rửa thay quần áo, nghĩ đến hôm nay hắn cuối cùng được chạm vào đôi môi mềm mại kia liền không khống chế được cười ra tiếng.

Châu Vi Vũ xuống bếp lấy một gói kẹo dâu ngồi ở sofa phòng khách mở điện thoại ra. Châu Vi Vũ lướt lướt mấy tấm ảnh của An Nguyên Nguyên.

Châu Vi Vũ hôm nay chụp đến gần nghìn tấm, càng ngắm càng thấy không có tấm nào không đẹp, tấm nào cũng là người yêu hắn, người yêu hắn là đẹp nhất làm sao mà xấu được. Châu chân chó hoa si ngồi ôm điện thoại cười ngu.

Châu Vi Kỳ đi làm về nhìn đến cảnh này liền sợ rồi, không phải chỉ có mỗi hắn mắc bệnh thần kinh thôi sao? Giờ đến em hắn cũng bị?? Chẳng nhẽ nào bệnh này là do di truyền???

Châu Vi Kỳ hốt hoảng mở điện thoại nhắn đến người kia một tin [ Bệnh thần kinh di truyền phải không bé cưng?] chính tin nhắn ngu ngốc này đã khiến hắn không được vào nhà vợ mấy ngày huhu, hắn chỉ là một phút ngây thơ thui mừ.

( Ờm...thật ra cái bệnh thần kinh này mang tính xã hội◉‿◉).

Châu Vi Vũ không biết anh đã về, vãn cứ cười ngu. Anh hắn sợ rồi, định gọi bác sĩ gia đình hỏi xem có phải hắn bị đả kϊƈɦ gì nên điên không, Châu Vi Vũ vừa lúc nhìn thấy hắn liền chào một cái...lạnh tanh.

" Em điên rồi!" Châu Vi Kỳ một bộ hoảng sợ.

Châu Vi Vũ " Chị dâu không quản anh à?"

Châu Vi Kỳ câm miệng, cái thằng này việc gì cũng không được nhưng tuyệt chiêu mách chị dâu thì giỏi lắm đó, anh không dám đối đầu được không.

" Có chuyện gì vui sao?"

" Có!"

" Bắt đến tay rồi?" Châu Vi Kỳ nhìn khuôn mặt em trai mình liền biết tỏng rồi " Thảo nào, nhìn cái mặt si hán kia của mi là ta đã biết thừa! Mi lừa con nhà người ta thế nào mà trở về liền ngáo rồi?"

" Chị dâu"

Châu Vi Kỳ nghe tiếng chị dâu liền sợ chết ngắc. Châu Vi Kỳ còn có chuyện chính, nhìn Châu Vi Vũ một cái

" Lên thư phòng đi, ánh có chuyện quan trọng nói cho em, nghe xong liệu mà quyết đinh đi"

Châu Vi Vũ nhăn mày, cất điện thoái liền theo sau Châu Vi Kỳ lên lầu, đóng lại cửa phòng, Châu Vi Vũ ngồi xuống phía đối diện.

" Anh đáng lẽ nên nói từ sớm nhưng lúc đó chuyện này không can hệ chúng ta, anh cũng không tiện nhiều lời. Nhưng hôm nay, anh nghĩ em vẫn nên biết trước thì hơn"

Châu Vi Vũ im lặng, hắn cảm thấy chuyện tiếp theo đây sẽ liên quan chặt chẽ đến An An của hắn.

" Chị của An Nguyên Nguyên chính là cái người tên An Như Anh đó, không phải là một người đơn giản. An Như Anh rất yêu em trai mình cho nên chỉ cần có người có ý đồ xấu với em cô ta, kết cục nhận được không hề nhẹ nhàng. Em không bị xử lý bở vì An Như Anh để ý em, em cũng thật tâm đối đãi cậu ấy.

Nhưng nếu chỉ nói đến An Như Anh thì làm sao cô ta có năng lực đối phó lũ người đó. Cho nên điều anh muốn nói là sau lưng An Như Anh có một thế lực, mà thế lực đó cô ta là người đứng đầu.

Em có biết tổ chức tình báo đột nhiên phát triển lớn mạnh trong năm năm liên tục đè bẹp các thế lực hắc đạo không?"

Châu Vi Vũ nhíu mày càng chặt, suy đoán của hắn, đúng rồi.

" Anh không điều tra được kỹ lưỡng nhưng anh biết được An Như Anh là " Đầu não" của tổ chức. An Như Anh tìm đến anh nói nếu đã là người một nhà vậy cô ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác. Cô ta cần trở thành tổ chức tình báo lớn nhất thế giới, bên cạnh càn một đối tượng hợp tác hoàn hảo như tạp đoàn súng ống đạn dược mạnh nhất thế giới. Cô ta không bảo mục đích cô ta lập lên như vậy là gì. An Như Anh nói anh chuyển lời cho em hỏi em " Cậu có thứ cần bảo vệ không?""

Châu Vi Vũ không biết hắn chở về phòng bằng cách nào, trong đầu hắn vẫn là câu nói kia của An Như Anh " Cậu có thứ cần bảo vệ không?". Khi trước hắn luôn không biết mình tồn tại có mục đích gì, hắn muốn làm gì, cho nên đối với mọi thứ xung quanh hắn đều thờ ơ không có hứng thú. Nhưng từ khi gặp cậu ấy, hắn liền không khống chế được bản thân, hắn cảm thấy trái tim được ấm lên, cuộc sống nhiều sắc màu hơn, hắn cười nhiều hơn, cũng càng hướng đến người kia nhiều hơn. Tất nhiên thứ hắn muốn bảo vệ nhất chính là cậu ấy, hắn có một dự cảm, sự xuất hiện của An An chính là dành cho hắn, An An là của hắn không sai đi đâu được. Cho nên hắn rất sợ nếu một ngày An An không ở bên hắn, hắn có muốn tiếp tục cuộc đời nữa không!

An Như Anh có nhiều thứ để bảo vệ, cô ấy bảo vệ An Linh, gia đình, em trai cô ấy. Còn hắn, thứ quý giá nhất đời này của hắn chỉ có mình An Nguyên Nguyên mà thôi, hỏi hắn như vậy, hắn không bảo vệ cậu thì bảo vệ ai đây? An Nguyên Nguyên nhìn thì thật nhỏ nhắn đáng yêu, khiến người cảm giác cậu thật yếu ớt, phải bảo vệ cậu ấy. Nhưng hắn biết kỳ thật An Nguyên Nguyên rất cứng cỏi, cậu ấy có chính kiến, có ý trí, cậu ấy không hề sợ điều gì, cũng không hề bi quan, không cần ai bảo vệ. An Nguyên Nguyên giấu hắn bí mật gánh vác chuyện gì, không ai bảo vệ, cậu phải làm thế nào đây?

________________________

( Tác giả xin dài dòng một chút: thứ lỗi vì sự đường đột. Bởi vì hôm nay thi lý hóa sinh nên hôm qua không thể đăng truyện xin lỗi mọi người nhiều ạ. Còn thứ hai thứ ba là mình thi xong sẽ cố gắng hơn ạ(^人^)