“ Em chờ được nhưng bé cưng nhà người ta chờ không nổi.”
Hở???
Vãi!!!
Diệp Sở Ly sắp bay ba cái hồn đi rồi. Má, thân sĩ như ông anh hai thế mà chưa cưới đã chửa. Không phải nên là ông cả mới có khả năng nhất sao phù phù nhầm, Thẩm Miễn không có khả năng có em bé. Ông anh hai được phết nha, thế mà dính thật chứ bộ.
“ Quào, giỏi ghê. Sao anh không thế nhỉ?”
“ Em thích gì? Sinh đôi?” Lạc Sở Thiên hôn hôn Diệp Sở Ly, giúp cậu mặc vào quần áo chuẩn bị đi cùng.
Thôi đi, Diệp Sở Ly không muốn trải nghiệm cảm giác đó một lần nữa đâu, thế giới trước cái bụng to đùng của cậu cho ra một cặp song sinh thật đó. Lại còn xinh đẹp như hoa cơ không khác gì cậu. Có lần còn suýt nữa bị hai thằng con trai của tên khốn Địch Quốc Cường kia lừa đi, hừ, tức chết cậu.
“ Đi thôi, đến giúp nhị ca một tay, nhỡ đâu ba mẹ không đồng ý thì biết sao bây giờ!”
Có mà không đồng ý, hai ông bà ở nhà còn mong chết đi được ý chứ, Diệp Sở Ly nghĩ thầm.
Vẫn là căn nhà ở chung cư kia nhưng Lạc Sở Thiên đã vận dụng đặc quyền chuyển lên căn hộ ở tầng cao nhất, rộng rãi lại nhiều phòng, dù sao tất cả đều không có ý định chuyển ra riêng nên căn nhà nhiều phòng một chút lại càng vừa ý.
Vừa mở cửa vào, ha ha cái gì đang đập vô mặt bọn họ kia, Diệp nhị ca bị ba Diệp một bên răn dạy đủ diều. Cô bé Diêu Anh Anh ngồi bên cạnh mẹ Diệp nói cười hết sức vui vẻ lại còn ngại ngùng vì mẹ Diệp quá là quan tâm rồi. Nhìn sao cũng thấy Diêu Anh Anh mới giống giống con gái hơn còn Diệp nhị ca chỉ là bạn trai chứ không phải con trai. Ây, có chút vi diệu
“ A, Sở Thiên và Tiểu Diệp về rồi sao? Lại đây lại đây, xem chị dâu của hai đứa này, hiền ngoan tài sắc lại còn đang có em bé. Quá đỉnh, Anh Anh, con nhất định phải ở lại với ba mẹ có bé con không thể tiếp tục ra ngoài đánh tang thi nữa, để thằng nhóc hai đi làm hộ con. Con cỉ cần ở nhà sung sướиɠ là được rồi” Mẹ Diệp chỉ giành đúng măn giây nhìn hai chồng chồng mới vào cửa còn lại mắt vẫn không chịu rời Diêu Anh Anh.
A, bọn họ đây là bị tống vào lãnh cung? Diệp Sở Ly thật mệt não. Hai người tiến đên sofa ngồi xuống.
“ Mẹ nói con nè Tiểu Diệp. Khó khăn lắm nhà mình mới có một đứa trẻ con, con cũng phải có chút tâm y cho chị dâu con đi”
Diêu Anh Anh nghe thấy liền đỏ mặt, khuôn mặt thật ngại ngùng mà xua xua tay với Diệp Sở Ly “ Không … không cần phiền vậy đâu”
“ Ai ya Anh Anh, con đừng ngại ngùng. Nghe lời bác, chúng nó là em phải có trách nhiệm đưa quà ra mắt cho chị dâu. Con cứ yên tâm, chúng nó có thừa đồ, lấy một chút cũng không sao” mẹ Diệp nắm lấy bàn tay của Diêu Anh Anh vuốt ve.
“ Phải đó, con đừng lo lắng, muốn gì cứ nói. Cứ để hai đứ nó với thằng nhóc hai vô tích sự kia di làm” ba Diệp rất trang nghiêm mà gật đầu. Người mang thai là lớn nhất, phải biết điều chút.
Được rồi, Diệp Sở Ly cũng không có cách nào. Nhà có ba thằng con trai, một thằng cong, một thằng cong mà không biết, chỉ còn có mỗi một thằng thẳng bố mẹ tất nhiên sẽ chiều con dâu của thằng thẳng đang mang bảo bảo hơn rồi.
Diệp Sở Ly từ trong không gian vèo một cái đem một cái thùng to tướng đặt giữa nhà “ Cái này sau này rất cần thiết, còn có thể truyền đời. Bây giờ mạt thế kiếm không được đâu đó”
Mẹ Diệp tiến đến mở thùng, bà kinh ngạc một chút liền nhanh tay xếp ra. Quần áo trẻ em, bình sữa bỉm tã lót các thứ, còn có cả hai hộp sữa bột. “ Chuẩn bị chi tiets như vậy cơ à. Nhưng mà con trai, sửa này hết hạn rồi” mẹ Diệp cầm hai bình sữa len lắc lắc.
“ Mẹ đừng lo, rau quả tươi để trong không gian con một năm vẫn tươi như cũ cơ mà huống chi mấy thứ đóng trong hộp. Mẹ cứ yên tâm mà dùng đi, bây giờ đi ra ngoài tìm cũng không thể tìm được đâu” Diệp Sở Ly tiện tay mang ra cả một cái xe tập di.
Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy toàn màu sắc của con trai, Diệp nhị ca không hài lòng. Anh thích tiểu áo bông nhỏ cơ. “ Sao toàn màu cho con trai vậy, không có màu hồng sao?”
“ Chắc chắn là con trai” Cả nhà ngay cả Diệp Sở Ly và Diêu Anh Anh cũng nói, câu từ đập vô mặt Diệp nhị ca làm nhị ca đáng thương cúp đầu không dám lên tiếng. Cớ gì ai cũng bảo đó là con trai, con trai lớn lên sẽ tốn tiền sính lễ, rất nhiều tiền …
“ Con đi vào trong nấu cơm đi, nhớ là phải hầm canh cho Anh Anh, nó đã hơn ba tháng rồi, lăn lộn suốt không được bồi bổ lại còn nôn ói khổ sở nhất định rất cực. Con phải bù đắp cho nó” mẹ Diệp uy vũ đá đít Diệp nị ca vào nhà bếp.
Diệp nhị ca ỉu xìu ủy khuất mà đi làm không dám ho hé một câu … huhu mẹ có con dâu liền không thương gã nữa. Khóc.
Diệp Sở Ly cùng Lạc Sở Thiên đều ngủ lại nhà, ôm ôm vợ mềm mềm ngọt ngọt trong lòng, Lạc Sở Thiên không nhịn được hỏi “ Em chuẩn bị cũng chu đáo quá ha. Đây là muốn lấy vợ sinh con?”
“ Không phải, chính là thói quen mà thôi …” Diệp Sở Ly đẩy đẩy đầu Lạc Sở Thiên đang cọ loạn, không biết lại ăn giấm cái gì nữa.
Lạc Sở Thiên nghĩ mình nghe nhầm, nhưng hắn quyết định vẫn là nhào lên cùng vợ đi trêи con đường kiến tạo bảo bảo.
Thật ra Diệp Sở Ly không nói dối, thói quen này chính là từ kiếp trước, lúc có em bé nhịn không được cứ thấy thứ gì có thể dùng được liền mua. Không ngờ thói quen này thế mà lại bị kéo đến thế giới này cùng hại cậu mấy ngày đều muốn đi không nổi. Cậu nghĩ … có nên cắt không??? ( Đừng con ơi, tính phúc cả đời con sau này của con đó, con muốn nhịn chết à)
____________________
Hự, tối cố viết một chương nữa mà không biết có kịp không nữa.