Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 117: Người theo chủ nghĩa môi trường Trương Tiểu Kiếm



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nghĩ rằng bọn họ cũng chỉ là một đám côn đồ mà thôi, trước kia có bao giờ được đặt chân vào một nơi xa hoa như thế này đâu?!

Cho nên vừa thấy vậy không khỏi sững sờ luôn!

Sau đó lập tức cảm động lệ tràn khóe mắt!

- Quả nhiên là đi theo Kiếm ca mới được ăn sung mặc sướng, hu hu hu…

- Tao là lần đầu tiên được đến một nơi xa hoa như thế đấy!

- Đúng rồi, trước kia đi ăn một bữa trong một khách sạn bình dân chút, tiêu mất bảy tám trăng đã là rất tốt rồi. Nhìn xem hình thức của Kiếm ca nè!

- Trâu bò quá, quả nhiên là người làm đại sự!

- Cứ vậy đi. – Trương Tiểu Kiếm hài lòng gật đầu, cười nói: - Không gian đủ rộng rãi thoáng mát, có khẩu phần ăn linh tinh gì đó không?

- Có. – Nhân viên phục vụ bắt đầu giới thiệu cho Trương Tiểu Kiếm: - Khẩu phần dành cho mười người thì có 1888, 2888 và 5888. Các loại món ăn đều ở đây. Tiên sinh muốn chọn loại nào?

Trương Tiểu Kiếm cầm lấy menu bắt đầu xem.

1888 là kiểu món ăn bình thường, kiểu dáng tương đối xa hoa, nhưng mà nguyên liệu bình thường.

So với nó thì 2888 tốt hơn nhiều, các loại hải sản thông thường linh tinh hầu như đều có thể thấy được, ví dụ như hải sâm bào ngư vân vân và mây mây.

5888 thì càng trâu bò hơn chút, tổ yến vây cá các thứ đều có thể thấy được, tùy theo đó có rất ít món ăn phổ thông.

- 2888 đi. – Trương Tiểu Kiếm xem một lát, sau đó lựa chọn 2888: - Tôi là người theo chủ nghĩa môi trường, cứ cảm thấy ăn vây cá quá mức tàn nhẫn sao đó. Dẫu sao thì địa cầu là vườn nhà, không có mua bán thì không có giết hại thôi.

Nhân viên phục vụ: “…”

Lần đầu tiên nghe nói nguyên nhân không lựa chọn 5888 là như thế. Chẳng lẽ không phải là vì đắt sao?

Xem ra người trước mắt này không đơn giản đâu, phải chiêu đãi thật tốt!

Nghĩ đến đây, nhân viên phục vụ lại vội vàng hỏi:

- Vậy thì xin hỏi tiên sinh muốn lựa chọn loại rượu bia nào?

- Light Golden Snow Beer tinh khiết. – Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, sau đó đếm số người ---- Tổng cộng là chín người, nếu uống sung thì phải tính theo một người uống sáu bình, vậy thì là năm mươi bốn bình…

Xấp xỉ như thế.

- Năm thùng đi. – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp lấy ra mười ngàn tệ đặt vào tay nhân viên phục vụ: - Đặt cọc mười ngàn trước, không đủ lại nói.

“Điểm số khiếp sợ +6, +8, +7, +9…”

Cả đám Ngụy Đồng đều sững sờ luôn!

Nhìn xem Kiếm ca phô trương kìa, đặt cọc tùy tiện chính là mười ngàn tệ! Ấu mài gót quả thực nổ banh trời luôn!

Trước kia bọn mình ăn một bữa cơm tiêu mất năm trăm đã là tiệc lớn xa hoa rồi!

- Vâng! – Mười ngàn tệ! Nhân viên phục vụ nhận lấy tiền, thái độ càng thêm nhỏ nhẹ: - Tiên sinh ngài chờ, tôi lập tức đi đặt hàng. Chỉ gọi bấy nhiêu đó thôi sao?

- Ừ. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Bảo đầu bếp nhanh lên.

- Vâng tiên sinh.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Trương Tiểu Kiếm rất tự nhiên giới thiệu với mọi người:

- Nơi này cũng tạm được. Anh cảm thấy cấp bậc của 1888 hơi thấp chút, 5888 đều là những động vật hoang dại, như là vây cá vẩy tê tê vân vân. Con người anh tương đối yêu thiên nhiên, cho nên anh không thể chấp nhận những thứ đó được, vì thế liền lựa chọn loại 2888. Mọi người đừng khách khí, cứ ăn uống thoải mái đi.

Mọi người đồng thời gật đầu ----

- Đúng đúng đúng. Kiếm ca thật là có con mắt tinh đời! Ăn động vật hoang dại làm gì? Chúng ta phải bảo vệ động vật!

- Chứ còn gì nữa. Thật lòng không phải cứ cái gì đắt mới là tốt. Kiếm ca của chúng ta thiếu tiền sao?

- Thiếu tiền á? Kiếm ca chia cho chúng ta hai chục ngàn mà không thèm chớp mắt một cái. Ai bảo Kiếm ca thiếu tiền, tao sẽ là người đầu tiên chém chết mẹ nó!

Tiếp theo là bắt đầu sắp xếp chỗ người.

Trên bàn rượu trong nước, vị trí ngồi của mỗi người đều phải chú ý đến.

Trương Tiểu Kiếm đương nhiên là ngồi ở ghế chủ đạo đối diện với cửa phòng.

Bên trái của hắn là Ngụy Đồng, bên phải là Lâm Tử Kiện. Thế gọi là trợ thủ đắc lực. Những người khác thì tùy ý.

Ngụy Đồng làm thành viên tổ chức ban đầu đáng tin cậy của Trương Tiểu Kiếm, đứng lên đầu tiên, nói:

- Các anh em, hôm nay Kiếm ca mời chúng ta đến một nơi xa hoa như vậy để ăn nhậu, tôi ít kiến thức, cùng lắm chỉ được nhìn thấy trên TV mà thôi. Hình như là trước khi uống rượu đều cần lãnh đạo nói chuyện với mọi người trước. Mọi người xem, có nên làm cho Kiếm ca nói mấy câu với cả bọn hay không đây?!

Cả đám hú lên ồn ào:

- Đúng đúng đúng!

- Lão đại nói mấy câu đi!

- Lão đại không lên tiếng, bọn em cũng không dám ăn đâu!

- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đứng dậy.

- Nếu hôm nay đều đã đến đây, vậy thì tôi nói mấy câu vậy. – Trương Tiểu Kiếm nhìn mọi người nói: - Sau này mọi người đi theo anh, kiểu gì cũng phải làm cho các anh em ăn sung mặc sướng, không thiếu siêu xe chân dài! Đi ra đường lớn đều phải ngẩng đầu ưỡn ngực, còn cần trêu ghẹo gái làm gì? Sau này chúng ta phải khiến cho các gái chủ động trêu ghẹo chúng ta!

Nói cái khác có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nói cái này, cả bầy sói ở đây đều hưng phấn!

- Đúng đúng đúng, không sai không sai! Sau này phải làm cho các gái chủ động trêu ghẹo chúng ta!

- Chứ còn gì nữa. Đi theo Kiếm ca thì kiểu gì cũng được ăn sung mặc sướng thôi!

- Đi theo Kiếm ca, được ăn thịt!

Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn Trương Tiểu Kiếm tuyệt đối thành kính như là tín đồ nhìn vị thần mà mình tín ngưỡng --- Không có cách nào khác, dám không thành kính thì Kiếm ca sẽ hóa thân thành thằng cuồng giật điện dạy hắn cách làm người…

Không khí nổ tung trong nháy mắt, sau đó Trương Tiểu Kiếm cười nói:

- Đương nhiên, thừa dịp hôm nay, anh phải nói thêm mấy câu. Thời đại đã thay đổi rồi, thế nên cũng phải thay đổi cách thức sống trong giang hồ.

Mọi người nghe vậy, đồng thời gật đầu:

- Đúng đúng đúng, thời đại khác biệt, phải biết thay đổi theo tình hình!

- Giang hồ thời nay, cũng phải chú ý thần thái. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Đều phải có danh hiệu, sau đó ăn mặc bình thường phải có phong cách, đi ra ngoài phải kẹp cặp dưới nách, đi đến đâu cũng phải có khí thế chỉ điểm giang sơn. Nhìn các cậu bây giờ mà xem, anh có khen hết lời thì cùng lắm cũng chỉ là côn đồ ngầu hơn côn đồ bình thường mà thôi. Thế thì hiển nhiên là không được dzồi!

Mọi người mày nhìn tao tao nhìn mày, ánh mắt đều lóe sáng nhé!

Ý của lão đại quả thật là quá chính xác. Đầu năm nay, điều quan trọng nhất để sống trong giang hồ là gì?

Phong cách chứ gì!

Kế tiếp, Trương Tiểu Kiếm giảng giải cho bọn họ, đều là khuôn mẫu lần trước hệ thống đặc huấn cho hắn:

- Anh lấy ví dụ nhé, bây giờ các cậu đi ra ngoài, đi đến chỗ nào đều nói, anh em là người giang hồ cái gì cái gì cái gì, vừa nghe đã biết là chém gió rồi, đúng không?

- Đúng đúng đúng, không sai không sai, phong cách của chúng ta quá thấp!

- Lão đại, vậy nếu là anh thì anh sẽ xử lí như thế nào?

- Nếu là anh, vậy thì nhất định là phải có một thân phận cụ thể. – Trương Tiểu Kiếm chém phải gọi là ba hoa chích chòe: - Không cần biết là thân phận gì, dù sao mày cứ chém thật mạnh vào, chém ra ngoài biển, sau đó lại phối hợp với ngoại hình và danh hiệu thích hợp. Ví dụ như Lâm Tử Kiện, mọi người nhìn xem khổ người của hắn này, đáng sợ không? Hắn đi ra ngoài á, vậy thì đeo xích vàng trên cổ, mang kính đen, miệng ngậm điếu thuốc, kẹp cặp dưới nách, mặc áo ba lỗ màu đen bó sát người. Đi đến chỗ nào, người bên ngoài đều phải gọi một tiếng ‘Đầu Đinh ca’, thế mới gọi là khí phách! Há miệng là nói giọng Đông Bắc chính cống: Cái giề dzậy? Thèng nào láo lếu ở đây? Muốn chết hả?

“Điểm số khiếp sợ +2, +3, +2…"