Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Chương 10



Cuối cùng sự kiện tranh giành ngai vàng đã đến. Lão hoàng đế đang dần suy yếu do phóng túng quá độ thời gian lên triều ngày càng ngắn, thế lực của Như Phi và Nhị hoàng tử ngho nghe rục rịch muốn thao túng triều đình.

Dương Hoài An trong khoảng thời gian này tranh đấu với Nhị hoàng tử gay gắt, hắn ngoài mặt tranh đấu với gã, ở trong thì lại thầm lặng sắp xếp nội gián vào phe cánh gã.

Chẳng mấy chốc đã nửa năm trôi qua, theo cốt truyện thời gian này Như Phi một bên thổi gió bên tai lão hoàng đế để cho lão hạ lệnh Dương Hoài An đi đánh sơn phi đang hoàn hành ở phía Tây, một bên điều động người bám theo ám sát hắn.

Nhưng mà Trương Gia Bảo nhớ là Dương Hoài An chỉ đi với Trương Kiên, mà tại sao bây giờ cậu với hắn lại ngồi trên xe ngựa chứ.

Trong khi cậu còn đang hoang mang thì một bàn tay đang đúc một miếng mãn cầu đến môi, theo bản năng cậu há miệng ra nhai.

Cậu nhìn lên chủ nhân của bàn tay ra hiệu cho hắn đút tiếp. Ăn hết một quả thì ca ca cậu mở màng xe đưa vào một túi điểm tâm :" Bảo Bảo, đệ đói chưa. Đây là điểm tâm đệ thích nhất này, ca ca đã kiêu người chuẩn bị từ sáng đệ ăn đi".

Trương Gia Bảo ôm lấy túi bánh mở ra cho Trương Kiên hai cái: " Ca cả cũng ăn đi, của huynh nè".

Trương Kiên cười hạnh phúc: " Ừm đệ cũng mau ăn đi kẻo để lâu lại không ngon". Rồi đón màng lại tiếp tục đi dẫn ngựa đi về phía trước.

Trương Gia Bảo hí ha hí hửng thử bánh, Dương Hoài An bất ngờ thò đầu vào: " Có phải đệ cũng nên cho ăn với không ".

Cậu hết hồn với lấy trung trà bên cạnh uống một ớp, phồng má: " Thái tử ca ca thật là muốn ăn thì ta cho sao lại xuất hiện đột ngột như vậy chứ. Ta không cho huynh nữa ".

Dương Hoài An giả bộ buồn rầu: " Sáng giờ ta cận lực bóc mãn cầu cho đệ, vậy mà đệ chỉ cho bánh cho ca ca của mình , mà không cho ta". Nói rồi hắn còn làm bộ quay đi lấy tay lau đi những hạt nước mắt chưa từng tồn tại.

Trương Gia Bảo thấy tội lỗi vội lấy một cái đút hắn: " Huynh đừng khóc. Bánh của huynh đây".

Dương Hoài An quay qua nhanh như chớp đớp lấy cái bánh cậu đang đang ăn : " Hừm, đúng là mỹ vị, rất ngon bảo sao Bảo Bảo lại không thích".

Trương Gia Bảo ngay người vừa thẹn thùng vừa tức giận quay lưng về phía hắn, chỉ để lại bóng lưng và đôi tai đỏ rực.

Dương Hoài An lúc này như tìm được thú vui, cái đuôi hồ ly vô hình khẽ lắc qua lắc lại nhìn cậu. Hắn cảm thấy lúc cậu vừa tức giận vừa thẹn thùng thật là đáng yêu.

-----

Ba ngày sau, cuối cùng cũng đến nơi, Dương Hoài An quyết định hạ trại khá xa ngọn núi, tuy vậy từ nơi hạ trại Trương Gia Bảo ở có thể thấy rõ ngọn núi mà bọn thổ phỉ đống chiếm làm địa bàn.

Trong ba ngày này Trương Gia Bảo vẫn luôn thắc mắc là tại sao lại không có cuộc ám sát nào như trong cốt truyện, chẳng lẽ sát thủ đi lộn đến nơi khác.

Nhưng cậu đã lầm, trong lúc đang dừng chân giữa đường nghỉ mệt thì Trương Gia Bảo có đi vòng vòng gần nơi hạ trại khám phá, thì một tên sát thủ lao ra còn chưa kịp ngáp hay chăn chối gì thì đã nằm xuống.

Chưa để Trương Gia Bảo hết bàn hoàn tiếp đó một ảnh vệ lao ra ôm quyền với cậu rồi xách cái xát đi nhanh như một cơn gió.

Trương Gia Bảo ngáp một hơi dài thầm nghĩ hèn gì dọc đường Dương Hoài An lại thảnh thơi như vậy, thì ra hắn đã có chuẩn bị từ trước. Đúng là nhân vật chính có khác.

Thật là ngầu quá đi!!!

Đang suy nghĩ miên man, thì Trương Gia Bảo bay lên một cách bất ngờ. Hoàn hồn nhìn lại thì ra là Dương Hoài An đang bế cậu lên. Lấy lại bình tĩn cậu hỏi: " Thái tử ca ca, huynh làm đệ hết hồn".

Dương Hoài An vẻ mặt hối lỗi : " Xin lỗi Bảo Bảo. Để bù đắp đệ có muốn đi ngâm nước nóng với ta không".

Trương Gia Bảo nghiên đầu: '' Ngâm nước nóng hả? Ở đâu vậy ạ ''.

Dương Hoài An vừa ôm cậu kiểu công chúa vừa đi ra ngoài :'' Ở gần đây thôi, thị vệ sáng nay vừa đi thăm dò xung quanh đã tìm được nó đó''.

Trương Gia Bảo gật đầu, bỗng cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cậu nhìn lại thấy mọi người đang len lén nhìn mình, thấy cậu nhìn lại thì quay đầu đi.

Rồi cậu phát hiện Dương Hoài An vẫn còn ôm mình, nháy mắt mặt Trương Gia Bảo biến thành một trái cà chua chín mùi. Cậu đấm đấm nhẹ Dương Hoài An: '' Thái tử ca ca, huynh bỏ đệ xuống đi mọi người đang nhìn kìa''.

Dương Hoài An vẫn vẻ mặt thong dong tiến về phía trước: '' Không sao cứ kệ họ đi''.

Đến được nơi ngâm nước nóng, cậu thấy một hồ nước thật rộng, để tay xuống thử nhiệt độ ngay tức thì hơi ấm bao phủ lấy tay cậu.

Trương Gia Bảo nhanh nhẹ cởi đồ đi xuống hồ, mà không biết con hồ ly phía sau đang điên cuồng quẩy đuôi.

Dương Hoài An thu đuôi vô lại cũng cởi đồ xuống theo nhích lại gần cậu. Rồi ôm cậu ngồi lên đùi, Trương Gia Bảo ngồi trên đùi hắn giãy giụa muốn qua bên cạch ngâm mình, thì đụng trúng một cái gì đó vừa dài lại vừa nóng, cậu tính lấy tay sờ thử thì Dương Hoài An đã nắm lấy tay cậu. Giọng hắn như đang kiềm nén khó chịu, phả hơi vào tai cậu: '' Bảo Bảo, ta thấy khó chịu quá''.

Trương Gia Bảo thấy vậy lỗ tay bất giác đỏ lên giọng nói mang theo hoảng hốt: '' Huynh có bị thương hả? Ở đâu ta xem''.

Dương Hoài An lắc đầu: '' Không có ta cần đệ giúp ''.

Cậu nghe thấy gật đầu tỏ ý muốn giúp. Hắn thấy vậy mừng thầm trong lòng ôm cậu gần lại, nói: '' Ở đây rất khó chịu đệ giúp ta đi''. Vừa nói vừa kéo tay cậu đụng đến nơi đó''.

Cậu sờ thấy đứng hình nhìn hắn, là một nam nhân chính hiệu ai mà không biết nó là gì. Mặt cậu đỏ lên tức thì, hắn thấy vậy thì thẳng tiến: '' Đệ giúp ta với''.

Cậu đỏ mặt vô thức gật đầu, hắn thấy vậy liền vươn tay kéo gáy cậu hôn sâu. Tay còn lại cũng không rãnh rỗi mà đi ngao du khắp cơ thể cậu.

Trương Gia Bảo bị hôn đến thiếu không khí đấm đấm nhẹ lên ngực hắn tỏ ý khó chịu hắn mới buôn ra. Dương Hoài An đôi mắt rực lửa xông thẳng đến hai hạt đậu đang bị bàn tay của mình chơi đùa mà hơi nhú lên.

Trương Gia Bảo ngoài rên rỉ chẳng biết phải làm sao, thân thể cậu đã mềm nhũn chỉ có thể nghe theo hắn tùy ý làm.

Bỗng cảm thấy phía dưới có dị vật xông vào cậu 'A' tiến. Hắn thấy vậy hỏi:'' Có chịu không chỉ một chút là hết thôi Bảo Bảo ".

Dương Hoài An nhẹ nhàng nới lỏng nơi đó của cậu bằng lọ dược đã chuẩn bị sẵn. Thấy cậu vừa thở dốc vừa bám trụ lên người mình, hắn rúc tay ra nhẹ nhàng cho thứ to lớn của mình vào nơi ấy.

Thấy Trương Gia Bảo không khó chịu hay có vẻ mặt đau đớn, hắn nhẹ thở phào rồi hôn cậu tiếp tục công việc cày cấy của mình.