Mải mê ngắm nhìn nhan sắc trong gương, Tô Bảo Ngọc cảm thán đây quả là khác một trời một vực với vẻ bề ngoài thật của cô nha. Cơ thể này giống hệt cô, khác mỗi cái giao diện với khuôn mặt baby má búng ra sữa kết hợp đôi mắt biếc tròn trịa và bộ tóc hồng như một chú thỏ ngây thơ ngọt ngào.
Không còn đâu mái tóc rực lửa và đôi mắt đen thiếu ngủ. Trước kia những người xung quanh Ngọc luôn đánh giá vẻ bề ngoài cô mang nét lạnh lùng quyến rũ. Nếu cô không mở miệng thì có lẽ sẽ bị đánh giá là khó gần.
Ngọc có chút không quen với thân thể mới này.
Ngoại hình này chính là tiêu chuẩn kawaii idol của Nhật!
Chính là lúc này!!
Đột nhiên Bảo Ngọc vỗ vỗ cái tay, lắc lắc cái hông, quay người 360 độ ngâm nga một giai điệu nào đó.
Hải cẩu:!!?
"Chủ nhân... cô đang làm gì vậy?
"Quả nhiên là rất đáng yêu mà!!"
Này là đáng yêu ư...
Hải cẩu cảm thấy xấu hổ thay cho chủ nhân của nó.
Ở thế giới cũ, Ngọc đã đu qua không biết bao nhiêu idol và cũng từng ước ao trở thành idol khi bé nên cô luôn tập nhảy theo rất nhiều bản nhạc.
Chỉ là cô không hiểu sao hồi còn đi học đã bị câu lạc bộ nhảy đuổi cổ ngay từ vòng gửi xe. Nhưng không sao, về sau khi đi làm thêm cô đã được nhận làm người mặc đồ thú nhảy ở công viên, dù rất cực nhọc vì bộ đồ bông con vịt oi bức nhảy giữa cái nóng của nắng hè nhưng cô rất hạnh phúc vì luôn có nhiều người xem mỉm cười cổ vũ cô.
Vì vậy Bảo Ngọc luôn cảm thấy hãnh diện về trình độ nhảy của bản thân.
Chủ nhân à, dám chắc họ là đang cười nhạo cô đó. Mỉm cười cổ vũ à? Chắc là bộ dạng của chủ nhân lúc đó cũng rất khôi hài. Hải cẩu muốn nói lại thôi. Chủ nhân nó vui là được.
"Chủ nhân à vẻ bề ngoài đáng yêu này rất dễ lừa người nên hệ thống đã thiết lập cho cô"
"Vậy chủ nhân cơ thể này vốn dĩ không tồn tại ư?" Bảo Ngọc hỏi.
"Đúng vậy a thưa chủ nhân."
Ngọc cảm thấy điều này rất có lợi cho cô bởi nếu nguyên chủ cơ thể này có gia đình hay bạn bè thì cô sẽ rất mệt mỏi ứng phó để họ không nghi ngờ.
Nhưng...
"Vậy nhân vật này trong nguyên tác rốt cuộc đến từ đâu?"
"Về vấn đề này thì bé cũng khum biết a." hải cẩu đáp.
"Vậy mày biết cái gì?"
"Bé có thể hướng dẫn chủ nhân cách hoàn thành nhiệm vụ a."
"Vậy giờ chúng ta đi gặp nữ chính Dương Ngọc Diệp luôn ha?"
"Bây giờ tình tiết chưa bắt đầu nên chúng ta chưa thể gặp nữ chính nhưng cô có khá nhiều việc phải làm đó chủ nhân a! Cô cần phải có một tiểu sử lừa gạt tình cảm bê bết nếu không thì không thể tiến vào tình tiết chính và khiến nữ chính đau khổ vì cô được."
"Tiểu sử lừa gạt tình cảm?"
"Chủ nhân sẽ phải đi gặp gỡ nhiều người, quyến rũ, bòn rút tiền rồi bỏ rơi họ. Đây cũng coi như là một loại luyện tập để khi gặp nữ chính thì thực hành cho trôi chảy đi."
"Gì vậy trời? Lại còn phải luyện tập với nhiều người nữa sao??"
"Thế chủ nhân thử xem lại cô mà xem, cô nào có đến một mảnh tình vắt vai, bây giờ để cô không có kinh nghiệm đi tiếp cận nữ chính rồi thất bại dẫn đến thế giới sụp đổ thì bé biết làm thế nào được a."
"Mày đang đá đểu tao sao hả Con chó biển chết tiệt."
"Bé nào có dám."
Tô Bảo Ngọc cảm thấy con chó biển này rất muốn ăn đập. Lúc trước Ngọc vốn không có thời gian để ý mấy chuyện tình cảm nên đúng là cô không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này. Cô chưa yêu ai bao giờ. Nhiệm vụ này có vẻ sẽ là thử thách lớn đối với cô.
"Vậy các đối tượng luyện tập ở đâu"
"Cô ra đường vơ bừa là được a."
"Gì cơ!?"
"Ra đường vơ bừa là được."
Tô Bảo Ngọc:...
Bảo Ngọc lấy tay đỡ trán.
Làm bừa vậy cũng được sao?
"Nhưng nếu chủ nhân kiếm được người giàu có để đào mỏ thì sẽ được nhiều tích điểm hơn bởi khi cô đào mỏ được càng nhiều tiền sẽ càng nhiều điểm tích luỹ. Không chỉ có vậy, nếu cô tiếp cận với đa dạng loại người thì tích điểm sẽ tăng mạnh, nếu lặp lại cùng một loại người thì số điểm cộng được sẽ ít dần đi a.
Đa dạng như các loại người nóng tính, chiếm hữu hay hiền hoà, ôn nhu hay tâm thần, cục súc và nhiều kiểu khác.
Ví dụ như nếu chủ nhân đào mỏ thành công một người hiền hoà rồi thì sau đó nếu cô lại nhắm vào một người hiền hoà khác thì số điểm có được sẽ ít dần đi."
"Có tích điểm để làm gì trời, phiền chết."
"Tích điểm có thể dùng để mua vật dụng trong hệ thống. Cửa hàng hệ thống có rất nhiều thứ thú vị có thể giúp cô trong khi làm nhiệm vụ nha. Có các loại thuốc chữa bệnh, cao cấp hơn thì có bánh mì thôi miên, phở gây ảo giác và còn nhiều loại khác."
"Thú vị đấy nhưng không cần."
"Không cần cũng phải làm nhiệm vụ a. Chủ nhân cần có ít nhất 3000 tích điểm thì mới có thể gặp nữ chính. Nếu bắt đầu tình tiết rồi mà cô vẫn chưa được 3000 tích điểm thì nhiệm vụ lập tức thất bại, cô cũng không thể quay về gặp lại em gái mình."
"Thôi được rồi tao làm tao làm."
"À thêm một điều nữa mà bé quên mất không nói. Chủ nhân cố gắng năng suất một chút để thời gian đạt được đến số điểm 3000 càng nhanh nhé. Mỗi một đối tượng được cộng 20 đến 30 điểm.
Vậy cô chỉ cần đào mỏ sương sương 100 người thôi."
Tô Bảo Ngọc lập tức lật bàn: "Mày điên rồi ư!? Chỉ tầm 100 người?? Bắt tao yêu đương với 100 người sao!?"
Đây là một con số vô cùng ảo.
Hải cẩu nhanh chóng trốn vào trong góc run sợ nói tiếp:
"Nhắc nhở nhẹ chủ nhân chỉ có 3 năm để luyện tập trước khi tình tiết gặp gỡ nữ chính bắt đầu... 100 người có lẽ hơi nhiều với cô nhưng không sao! Hệ thống đang có khuyến mãi là nếu cô yêu đương với nhiều giới tính thì sẽ được giảm 630 tích điểm. Nên trong 3 năm cô chỉ cần đào mỏ khoảng 80 người thôi."
Điên rồi! Cô chưa cưa cẩm ai bao giờ mà bây giờ lại bị ép buộc đi làm trap girl phải trap cả nam lẫn nữ lại còn khoảng 80 người chỉ trong 3 năm!
Rồi muốn cô trở thành Chúa tể ôm deadline Bà hoàng chạy KPI sao???
"Nếu tao giết mày ở đây thì có thể trở về không?"
Hải cẩu vội vàng lấy hai tay mập ngắn cũn của nó che thân, nó đã được nghiệm qua mức độ bạo lực tàn nhẫn của vị chủ nhân này. Không dám đả động đến máu điên của Tô Bảo Ngọc.
"Không ạ..." giọng nó khe khẽ run rẩy sợ hãi nom rất khôi hài.
"Hahaha..."
"Chủ...chủ nhân à?"
"HAHAHAHAHA" Bảo Ngọc cười lớn.
Hải cẩu đoán rằng hình như chủ nhân nó điên rồi.
"Được! Tao làm! Tao làm ngay!!"
Đột nhiên Tô Bảo Ngọc lao ra khỏi phòng vệ sinh bước đến cửa ra vào của khu chung cư xập xệ. Nhìn thấy một cậu thanh niên cách đó không xa.
Cô chạy lại cầm lấy tay anh.
"Chúng ta yêu nhau đi."
Hải cẩu:!!!
Bảo Ngọc vốn là một sinh viên và người làm việc rất có năng suất. Cô nói là làm!
"Chủ nhân a có vơ bừa thì cũng phải xem xét chứ! Đây chẳng phải là người quét rác sao??"
Hải cẩu trông thấy cậu thanh niên kia mặc một bộ áo quần xanh lá có đai phản quang màu vàng cầm theo một cây chổi lá cọ, lại còn kéo theo một chiếc xe rác bốc mùi.
Nhìn là biết không phải người có tiền, chủ nhân nó tính đào được cái mỏ nào từ người này vậy?
Bảo Ngọc không hề để ý đến Hải cẩu mà thầm thán phục sự dứt khoát của chính bản thân, cô nói tiếp:
"Em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, hãy cùng em yêu đương đậm sâu anh nhé?"
Hải cẩu cảm thấy cách làm của chủ nhân nó quá sai rồi, định nhắc nhở thì lại nghe cậu thanh niên cất tiếng:
"Được thôi."
Hải cẩu:!!?
"Anh tên Huy, em tên gì?"
"Em tên Bảo Ngọc."
"Vậy chúng ta đi hẹn hò em nhé?"
"Ok anh."
Hai người lập tức trao đổi phương thức liên lạc rồi đi qua quán cà phê ngay đối diện bên đường nói chuyện hẹn hò.
Hải cẩu:!!?
Hải cẩu nghi ngờ nhân sinh một cách mạnh mẽ. Sao mọi chuyện lại có thể nhanh đến vậy được!? Hải cẩu muốn lật bàn.
Chẳng lẽ chủ nhân nó là thiên tài sao!?
Hải cẩu đã chuẩn bị không biết bao nhiêu sách hướng dẫn cho chủ nhân nó, nào là sách quyến rũ, sách thao túng tâm lý rồi lại sách lừa đảo, cô không cần dùng đến mà lại có thể thành công nhanh chóng một cách kỉ lục như vậy.
Xem ra chủ nhân của nó thật sự là một nhân tài hiếm có.
Hải cẩu bỗng cảm thấy hãnh diện.
_______________
3 năm thấm thoát trôi qua, tại một nhà hàng sang trọng, Tô Bảo Ngọc mặc một bộ váy kim tuyến xa hoa màu xanh lam điểm một đoá hoa hồng kim cương trên ngực, cô cầm cốc rượu vang đỏ thẫm hất thẳng vào người đối diện lạnh giọng nói:
"Tôi chơi chán chị rồi, chúng ta kết thúc thôi."
"Đừng mà Bảo Ngọc, đừng rời bỏ chị, chị đã cho em tất cả! Tặng em bộ váy đắt tiền em bảo thích đó!"
Người con gái ngồi đối diện Ngọc van xin.
"Chị không nghe rõ lời tôi nói ư? Nguyễn Hoàng Nhi, tôi chán chị rồi. Đồ chị đã tặng chẳng lẽ chị muốn lấy lại ư? Không ngờ chị lại là loại người như vậy. Vậy tôi ở đây lột bộ váy này ra trả lại chị."
"Không! Em đừng làm vậy... hãy cho chị lý do em muốn chia tay được không?"
"Lý do... haha cần thiết sao? Được rồi nếu chị đã tha thiết một lý do vậy thì tôi cảm thấy chán ngấy việc chị mỗi ngày hỏi tôi đã ăn cơm chưa, thật phiền phức!"
Nguyễn Hoàng Nhi thất thần khuỵu gối xuống không nói nên lời.
"Được rồi chứ? Vậy tôi đi đây. Tạm biệt."
Bảo Ngọc dứt khoát cầm theo túi đính đá mà Hoàng Nhi tặng cho sải bước chân đi khỏi nhà hàng.
Hải cẩu kêu lên: "Chủ nhân a chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ luyện tập thứ 78! Cô đã có 3003 điểm tích luỹ và chính thức có thể sẵn sàng tiến vào nhiệm vụ chính đi gặp nữ chính rồi!"
Tô Bảo Ngọc cảm thán thật là một khoảng thời gian chạy deadline cực nhọc. Chạy một lần liền chạy một mạch tận 3 năm, chậm vài ngày nữa là không kịp và nhiệm vụ thất bại. Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Làm như mọi khi đi, gom hết đống đồ tôi đào mỏ được từ Nguyễn Hoàng Nhi đi thanh lý rồi ẩn danh đầu tư vào cửa hàng của chị ta"
"Chủ nhân a lần nào cô cũng làm vậy, dù gì cũng mất công mất sức tốn thời gian lừa đảo mà, sao cô không tận hưởng khoản tiền đó?"
"Tiền là mồ hôi nước mắt người ta làm ra, lừa hết như vậy thật không đáng làm một con người.
Tao đi lừa tình lừa tiền đã là quá đáng lắm rồi, tình không thể trả nhưng ít ra tiền thì có thể."
Trả lại tiền cho các đối tượng nhiệm vụ qua cách ẩn danh đã là một điều đương nhiên của Tô Bảo Ngọc, việc đó phần nào làm cô đỡ cảm thấy có lỗi hơn.
Trong suốt 3 năm này, cô đã gặp gỡ không biết bao loại người, có thiếu gia nhà giàu, có nghệ sĩ nổi tiếng, có pháp sư, bệnh nhân tâm thần cũng thử qua, vv, cùng một lúc còn bắt cá nhiều tay để kịp hạn deadline. Chịu làm trái lương tâm khiến không biết bao nhiêu người luỵ vì cô, hoặc hận cô. Bây giờ Ngọc cảm thấy mình đã có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này, sẵn sàng đi tiếp cận nữ chính.
"Vậy chúng ta cùng đi gặp nữ chính Dương Ngọc Diệp nào."